Hứa Oánh Oánh không ngờ Hứa Ý Noãn sẽ chống lại, cô ta dậm chân tức giận muốn rút tay về, nhưng không có sức lực lớn như Hứa Ý Noãn.
Cô ta từ nhỏ đến lớn, vai không thể gánh tay không thể chống đỡ, là một bông hoa nhà kính tiêu chuẩn.
Nhưng Hứa Ý Noãn thì khác,cô ở nhà thường xuyên xuống bếp, lau nhà tưới hoa, làm tất cả mọi thứ.
Bởi vì cô sinh ra ở nhà họ Hứa không phải để hưởng phúc làm cô chủ thiên kim mà là đến trả nợ, trả nợ cho mẹ cô!
Hứa Oánh Oánh không thể sánh được với sự mạnh mẽ của cô.
”Tao thấy mày điên rồi!”
Hứa Oánh Oánh giơ tay kia lên định dạy dỗ cô, nhưng Hứa Ý Noãn lại đẩy mạnh cả người cô ta ra.
"Hứa Oánh Oánh, chị lại dám chạm vào tôi thử xem? Chị còn muốn vào cửa nhà họ Cố nữa không? Chị và Cố Lâm chắc cũng đến lúc bàn chuyện hôn nhân rồi. Nghe nói mẹ Cố Lâm rất không thích gia thế nhà họ Hứa, vẫn không đồng ý có phải hay không? Nếu như tôi lại lén thủ thỉ với Cố Hàn Châu, bảo anh ấy nói ông cụ nói vài câu, chị nghĩ rằng chị còn có thể vào nhà họ Cố sao?”
Hứa Oánh Oánh nghe nói như vậy thì lập tức trở nên luống cuống.
Cô ta tốn công tốn sức như thế, chẳng phải là vì muốn gả vào nhà giàu sao?
Cô ta nghiến răng, không cam lòng nhìn Hứa Ý Noãn.
Con khốn này lại mơ mộng hão huyền muốn giẫm lên đầu cô ra, muốn uy hϊếp cô ta.
Cô ta híp mắt lại và nói: "Hứa Ý Noãn, mày chờ đó!”
Nói xong cô ta xoay người rời đi, giày cao gót giẫm lên vang tiếng cộp cộp.
Hứa Ý Noãn thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi cô đυ.ng vào góc bàn, thắt lưng đau muốn chết, thậm chí không thể đứng vững.
Nhưng cô không muốn lộ vẻ chật vật ở trước mặt Hứa Oánh Oánh, bằng không chị ta sẽ xem thường mình.
Cô cố nén đau đớn đi đến bên cửa muốn đi ra ngoài, nhưng không nghĩ tới Hứa Oánh Oánh lại khóa cửa.
Hứa Oánh Oánh khoái chí đứng ở ngoài cửa sổ, cầm chìa khóa ở trong tay và lạnh lùng cười nói: "Hứa Ý Noãn, mày thật sự cho rằng tao không dám làm gì mày sao? Nếu tao không vào được cửa nhà họ Cố, mày cũng đừng hòng vào. Cứ đợi đấy!”
Nói xong, cô ta liền ném chìa khóa ra xa.
"Chị.."
Hứa Ý Noãn tức giận nhưng lại không có cách nào.
Sẽ không có ai đi ngang qua đây!
Cô vội vàng lấy điện thoại ra thì lại phát hiện điện thoại hết pin, làm sao bây giờ?
Cô chán chường ngồi trên ghế, thắt lưng đau đến không thở nổi.
Cô thật là xui xẻo, cô hẳn nên đề phòng Hứa Oánh Oánh, chị ta tới tìm mình thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt đẹp!
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, đảo mắt đã đến gần tối, bầu trời âm u, xem ra sẽ có một trận mưa lớn.
Hứa Ý Noãn vừa khát vừa đói, trên người lại mặc mỏng manh, gió lạnh thổi vào khiến cô cảm thấy căn phòng vô cùng lạnh lẽo.
Trời sắp tối, không có điện ở đây,...
Cô nghĩ đến điều này, cơ thể liền run rẩy.
Đúng lúc này, bầu trời vang lên một tiếng sấm sét, mưa to rơi xuống.
Trời tối.
Cô có thể nhìn thấy ánh sáng ở nơi khác, nhưng chỉ có nơi này đen như mực.
Trời cứ mưa, thậm chí còn không có ánh trăng.
Gió lạnh thổi đến cửa sổ lắc lư rung động, giống như như có oan hồn khóc lóc.
"Đừng... Đừng mà..."
Hứa Ý Noãn cuộn tròn người lại, cơ thể nho nhỏ rụt vào góc tường trông vô cùng chật vật.
Cô rất sợ bóng tối, khi còn bé cô bị Hứa Oánh Oánh đùa giỡn và nhốt ở trong kho hàng.
Đến buổi tối, Hứa Oánh Oánh còn cố ý kể cho cô nghe truyện ma.
Cô bé mặc áo đỏ, bà lão không có lưỡi, còn có yêu ma quỷ quái...
Thậm chí Hứa Oánh Oánh còn giả quỷ dọa cô.
Lần đó, cô sốt cao không ngừng, cứ tái phát nhiều lần trong một tháng, suýt chút nữa thì mạng cũng không còn.
Từ đó về sau, cô không dám đi một mình, cũng không dám nghe truyện ma nữa. Buổi tối đi ngủ đều phải bật một cái đèn nhỏ, nếu không cô khó có thể ngủ.
"Có ai... Có thể cứu tôi với... Cố lão tam, anh ở đâu?”
Hứa Ý Noãn cũng không biết vì sao, lúc này người đầu tiên cô nghĩ đến lại là Cố Hàn Châu!