Chương 29: Em Có Biết Mình Đang Nói Cái Gì Không?

"Em có biết mình đang nói cái gì không?"

Cố Hàn Châu nhíu chặt mày lại, đôi mắt sâu thẳm u ám nhìn chằm chằm vào cô giống như muốn nhìn thấu linh hồn cô vậy.

Dĩ nhiên Hứa Ý Noãn biết mình đang nói cái gì.

Giúp anh...

Chính là làm chuyện vợ chồng với anh.

Cô cũng không phải là con nít, biết rõ mình đang làm gì và cũng sẽ chịu trách nhiệm vì hành vi của mình.

"Anh cần tôi, anh là chồng sắp cưới của tôi, tôi không nên... Không nên từ chối..."

Cô nhấc đôi chân mảnh khảnh tới gần, mỗi một bước đều giống như giẫm lên mũi đao, không thể nào không đau.

Cô buông tất cả lòng tự trọng và kiêu ngạo xuống, lúc này cô muốn giúp anh giải quyết sự đau khổ này.

Răng của cô đang đánh nhau, giọng nói run rẩy, ngay cả hơi thở cũng không mạch lạc.

Cô đi tới trước bồn tắm rồi dừng bước, hít sâu một hơi định cởϊ qυầи áo trên người.

Cố Hàn Châu không ngăn cản cũng không giúp đỡ, anh chỉ ngồi trong bồn tắm, ngẩng đầu nhìn cô.

Nhưng Hứa Ý Noãn lại cảm thấy, người ở tít trên cao vẫn luôn là Cố Hàn Châu.

Ngón tay cô cứng ngắc, cô khó khăn cởϊ qυầи áo ra và để lộ ra thân thể xinh đẹp bên trong.

"Tôi... Tôi bước vào đây.”

Cô run rẩy nói.

Cố Hàn Châu đứng dậy, không nói một lời, dáng vẻ im lặng trông hơi đáng sợ.

Nhưng anh lại ôm ngang cô đi ra ngoài phòng với vẻ mặt lạnh lùng.

Cô lập tức hiểu được, anh muốn làm trên giường.

Cô không khỏi cảm thấy hơi biết ơn Cố Hàn Châu, có thể để lại một trải nghiệm không tồi cho cô trong lần đầu tiên của mình.

Cô được đặt trên giường, không dám nhìn vào mắt anh mà chỉ có thể nhắm mắt lại.

"Mong anh... Làm ơn dịu dàng một chút được không? Tôi... Tôi sợ đau..."

Cô gian nan thốt ra một câu, nghĩ rằng điều tiếp theo chính là người đàn ông này sẽ âu yếm và chiếm hữu...

Nhưng anh lại ném tấm chăn mỏng lên trên đầu cô và nói: "Lau sạch sẽ đi, đừng chạy lung tung, nếu không tôi sẽ đánh gãy chân em."

Hứa Ý Noãn trở nên hơi hoảng hốt khi nghe thấy vậy, cô vội vàng mở mắt ra thì thấy Cố Hàn Châu lại đi vào phòng tắm lần nữa.

Hả?

Anh trúng thuốc kí©ɧ ɖụ© mà vẫn tình nguyện kiềm nén, chứ không cần mình, đây là logic gì vậy?

Hứa Ý Noãn vắt hết óc, cuối cùng vỗ đầu thật mạnh, ước gì có thể đập đầu chết trên tường.

"Hứa Ý Noãn, có phải cô là kẻ ngốc không, cô đã quên cố Hàn Châu không được rồi sao? Cho dù cô có cởi sạch trước mặt anh, anh không thể muốn cô được.”

“Trời ạ, sao tôi lại quên cái này chứ!”

Cô lập tức cảm thấy xấu hổ muốn chết, ảo não không thôi.

Cố Hàn Châu trong phòng tắm căn bản không biết trong cái đầu nhỏ của Hứa Ý Noãn đang nghĩ điều kỳ lạ gì.

Anh chỉ sợ mình sẽ làm tổn thương cô.

Anh là đàn ông có máu nóng nên cũng rất hung hăng ở phương diện kia , bây giờ còn bị bỏ thuốc.

Hơn nữa thuốc rất mạnh, vì vậy nhân lúc anh còn lý trí phải nhanh chóng tránh khỏi Hứa Ý Noãn.

Anh sợ mình nếm được vẻ đẹp của cô sẽ trở nên tham lam điên cuồng, không biết khống chế bản thân.

Lần đầu tiên quý giá của cô không nên bị chiếm hữu như vậy, anh muốn cô cam lòng tình nguyện mới được.

Anh ngâm mình trong nước, đại não thiếu oxy, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn bản thân chật vật trong gương.

Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười chua xót: "Cố Hàn Châu à Cố Hàn Châu, cho tới bây giờ mày cũng không phải là người đàn ông đứng đắn gì, bây giờ lại làm chuyện như vậy, tao thấy mày điên rồi!”

"Xem ra... Thật sự điên rồi..."

Nụ cười khổ sở qua đi, anh cũng dần dần trở nên thoải mái.

Điên thì cứ điên đi, không có gì không tốt cả.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Cố Hàn Châu ở trong phòng tắm chừng một tiếng đồng hồ mới đi ra.

Lúc đi ra, sắc mặt của anh trở nên bình thường hơn một chút.

Anh lau khô tóc và ngồi bên giường.

"Vừa rồi đã dọa em rồi à?"

Anh nhìn nhóc con buồn bực nằm trong chăn không nói lời nào thì hỏi.