Hứa Ý Noãn nghe giọng của anh khàn đặc âm trầm, tựa như đang cố gắng đè nén cái gì đó, dáng vẻ rất vất vả.
"Một người bị bệnh sao có thể tắm nước lạnh được chứ?"
Cô lập tức hoảng hốt, xông vào phòng vệ sinh thì nhìn thấy Cố Hàn Châu ở dưới vòi hoa sen.
"Anh có ngốc không vậy? Làm thế anh sẽ bị cảm nặng hơn đó!”
Cô đi lên giữ chặt cánh tay anh muốn kéo anh ra ngoài, nhưng không ngờ người đàn ông lại ra sức, đè cô đè lên vách tường.
Nước lạnh rơi xuống, làm ướt lưng anh, bắn tung tóe.
Chẳng bao lâu quần áo của cô cũng ẩm ướt theo.
Cô mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, một khi quần áo ướt đẫm liền dính trên người, khiến thân thể xinh đẹp của cô lộ ra không sót một chút nào.
Mặc dù vóc người cũng không phải rất đầy đặn, nhưng mảnh khảnh uyển chuyển, không có một chút thịt thừa nào.
Độ cong phập phồng của ngực cũng làm cho người ta tưởng tượng miên man.
"Anh...anh sao vậy?”
Lúc này Hứa Ý Noãn mới nhận ra anh không giống như bị bệnh mà giống như sư tử đực vừa xuống núi, trên người mang theo hơi thở nguy hiểm đáng sợ.
Mắt anh ửng đỏ, bên trong ẩn chứa cảm xúc hung hãn đáng sợ, tựa như những sóng lớn có thể làm cho cô muôn đời cũng không thể trở lại được.
Tim cô đập thình thịch, cô theo bản năng muốn chạy trốn nhưng lại bị anh ôm chặt trong ngực.
Anh như tường đồng vách sắt, cô căn bản không thể lay động được chút nào.
Nụ hôn điên cuồng bá đạo ập tới tựa như cuồng phong bão táp.
Liếʍ, mυ"ŧ, gặm cắn...
Miệng truyền đến xúc cảm nóng bỏng, điên cuồng đến như vậy.
Dòng máu trong cả người cô giống như lập tức dâng lên đầu, cô cũng không biết mình thẹn thùng hay là bởi vì đại não thiếu oxy.
Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Hàn Châu, càng lúc càng giãy dụa dữ dội hơn.
Mặc dù cô chưa từng trải qua chuyện đó, nhưng cũng hiểu được sự nguy hiểm lúc này.
"Đừng... Cố Hàn Châu, anh tỉnh táo lại đi. Anh đã đồng ý với tôi, anh... anh sẽ không chạm vào tôi..."
Cô dùng hết sức lực của mình, cũng chỉ kéo ra được một chút khe hở.
Bả vai cô run rẩy, cô sợ hãi nhắm mắt lại, hàng mi run rẩy.
Dáng vẻ sợ hãi của cô giống như là con thỏ sợ hãi, khiến cho người ta yêu thương.
Lý trí Cố Hàn Châu trở về, nhìn dáng vẻ run rẩy của cô mà căm hận nghiến răng.
Anh đang làm gì vậy?
Chết tiệt!
Trong lòng anh mắng một tiếng, nặng nề đấm một cái vào gạch men.
Một tiếng động ầm ĩ gõ vào trong lòng, làm cho cô run lên.
"Đi ra! Nhanh lên!”
Anh gần như gào thét bốn chữ này lên.
Anh kìm nén và thả Hứa Ý Noãn ra, cô nhìn anh một cái, do dự một chút cuối cùng vẫn chạy ra khỏi phòng vệ sinh.
Cô còn muốn quay đầu lại kiểm tra tình trạng của anh, không ngờ vừa xoay người Cố Hàn Châu liền kéo cửa kính lên.
"Đừng vào..."
Giọng của anh càng thêm khàn khàn, giống như có chút chật vật.
Cô có thể nhìn thấy hình bóng mơ hồ, nghe thấy tiếng nước ào ào, tim cô liền giống như bị một bàn tay to vô hình nắm chặt.
Anh phản ứng quá mức như vậy, chẳng lẽ là...
Lúc này, Hứa Ý Noãn cũng liên tưởng đến chuyện này.
Nhất định là ông cụ hy vọng bọn họ sớm có kết quả tốt nên mới nghĩ ra cách này.
Bây giờ chắc chắn anh đang rất khó chịu, cô... cô ấy có nên vào giúp anh không?
Hứa Ý Noãn rơi vào tình huống tranh đấu nội tâm, trong đầu giống như có hai con người nhỏ bé đang đánh nhau.
Nếu như đi vào, cô còn có thể đi ra với thân thể trong sạch không?
Nhưng mà?
Anh là chồng sắp cưới của cô, là người đàn ông của cô, sau này sẽ sống với cô cả đời!
Cô đang rối rắm cái gì vậy?
Cô nắm chặt nắm đấm, hít một hơi thật sâu, kéo cửa thủy tinh ra.
Cô nhìn thấy Cố Hàn Châu ngâm mình trong bồn tắm lạnh lẽo.
Mặc dù bây giờ là mùa hè, thân thể bị giày vò như vậy sẽ không thể chịu nổi!
"Em vào làm gì?"
Giọng Cố Hàn Châu đυ.c ngầu, khàn khàn khó chịu làm cho cô nghe thấy cũng cảm thấy hơi đau lòng.
Cô cắn răng, siết chặt bàn tay nhỏ bé lấy hết dũng khí nói: "Tôi... Tôi đến giúp anh..."