Chương 27: Chung Một Chiến Tuyến

Hứa Ý Noãn cảm thấy đáng tiếc thay Cố Hàn Châu, cô cũng không biết mình đã nhìn thấy thứ không nên nhìn, có bị đau mắt hột hay không.

Cố Hàn Châu lau người, mặc quần áo, nói: "Em có thể quay lại, tôi mặc xong rồi.”

Lúc này Hứa Ý Noãn mới xoay người lại, khi thấy anh đã ăn mặc chỉnh tề thì không khỏi thở phào.

Cô nhanh chóng rửa mặt rồi vội vàng cùng anh đi xuống ăn điểm tâm.

Ông cụ đã ngồi trước bàn ăn, ông ấy vừa nhìn thấy Cố Hàn Châu thì câu đầu tiên chính là: "Lão tam, sắc mặt của con không tốt lắm, tối hôm qua không ngủ ngon à?”

Hứa Ý Noãn lúc này mới chú ý tới sắc mặt Cố Hàn Châu, có quầng thâm, thậm chí trong mắt còn có tơ máu.

Tối qua anh không ngủ được sao?

Cố Hàn Châu thản nhiên nói: "Không có gì, do nằm mơ thôi.”

Lời này căn bản không lừa được ông cụ, sợ là tối hôm qua chỉ có thể nhìn không thể ăn, nên trong lòng bị nghẹn.

Đứa nhỏ này, tuổi còn trẻ, dáng người cao lớn, thế nào lại có bệnh thầm kín chứ?

Lúc ra khỏi cửa, ông cụ dặn dò hai người buổi tối về sớm, cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm.

Bọn họ vừa đi, ông cụ lập tức gọi chú An tới, chú An lâp tức cảm thấy đau đầu.

Sau khi nghe xong kế hoạch của Cố Lôi Đình, da đầu ông càng cảm thấy tê dại.

"Ông chủ, như vậy sẽ không ổn đâu, cậu chủ mà biết sẽ rất tức giận đấy."

"Tôi là bố nó, nó tức giận cái gì, tôi cũng là suy nghĩ vì hạnh phúc của nó. Ông cứ làm theo lời tôi nói, không được nói cho lão tam, bây giờ chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây.”

Chú An nghe vậy trong lòng run lên, trên cùng chiến tuyến với ông cụ, là chuyện vô cùng khủng bố.

......

Buổi tối hai người cùng nhau trở về, ông cụ đã chuẩn bị bữa tối thịnh soạn.

Hứa Ý Noãn vừa vào phòng ăn liền nhìn thấy trước mỗi chỗ ngồi đều có một phần cơm một phần canh.

Lúc cô chuẩn bị ngồi xuống thì lại bị ông cụ ngăn cản.

“Vị trí này là của lão tam, con ngồi bên cạnh ta, ta muốn nói chuyện với con một chút!”

"Vâng ạ."

Hứa Ý Noãn không nghĩ nhiều, ngồi bên cạnh ông cụ, để lại vị trí bên cạnh mình cho Cố Hàn Châu.

Một bữa cơm ăn coi như ấm áp, vừa ăn xong, ông cụ thúc giục bọn cô nhanh chóng lên lầu nghỉ ngơi.

Hai người vừa vào phòng đóng cửa lại, liền trợn tròn mắt nhỏ.

"Cố Hàn Châu, anh có cảm thấy lúc ông cụ ăn cơm tối, nói vô cùng nhiều không?"

Cố Hàn Châu gật đầu, trong lòng cũng tỏ vẻ nghi hoặc.

Ông cụ từ trước đến nay đều là vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*

* vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo 无事献殷勤, 非奸即盗: biểu hiện, tỏ ra; không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm.

Rốt cuộc ông cụ đang có ý đồ gì đây?

Hai người nghĩ không ra, cuối cùng cũng mặc kệ.

Hai người tắm rửa xong lên giường, bởi vì tối hôm qua đã ngủ chung nên Hứa Ý Noãn cũng không có gì kiêng dè.

Chân tay đυ.ng phải cô cũng không để ý.

Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô chạm vào ngực người đàn ông, phát hiện cơ thể anh rất nóng.

"Anh nóng quá?" Cô hơi ngạc nhiên.

Cố Hàn Châu cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng đã bật điều hòa, gió lạnh thổi thẳng xuống, nhưng anh vẫn cảm thấy khô nóng khó nhịn. Tựa như trong thân thể thiêu đốt một ngọn lửa, không cách nào dập tắt.

Vừa rồi bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào, trái tim anh liền run rẩy.

"Sao mặt anh lại đỏ như vậy, còn đổ mồ hôi, có phải sinh bệnh rồi hay không?"

Cô sờ đầu anh, đều là mồ hôi.

Cô sợ hãi, vội vàng lục lọi tìm hộp thuốc.

Cố Hàn Châu thông minh như vậy, đương nhiên biết mình không sinh bệnh, chết tiệt, là có phản ứng sinh lý.

cuối cùng anh cũng hiểu lúc ăn cơm tại sao ông cụ lại ân cần như vậy, hoá ra là bỏ thuốc ở trong đồ ăn của anh!

"Không cần, tôi tắm nước lạnh là được rồi."

Anh không dám ở lại cùng Hứa Ý Noãn, nếu không sẽ làm ra chuyện xấu!