Chú An có chút xấu hổ, tuổi của mình và Cố Lôi Đình cộng lại cũng gần một trăm năm mươi tuổi, già hết rồi mà lại không đứng đắn đi thảo luận chuyện riêng tư của bọn nhỏ.
Ông ho khan hai tiếng, tôn kính nói: "Ông cụ, không biết ông nói ân ái là cái gì? Tình cảm của cậu chủ và cô Hứa không có vấn đề gì, hai người tôn trọng nhau, ở chung vô cùng hòa hợp.”
"Ông biết tôi không hỏi cái này mà!"
"À. Cô Hứa còn nhỏ tuổi, cậu chủ vẫn luôn nhường nhịn cô ấy. Về phần loại chuyện này, tôi cũng không tiện khẳng định bậy bạ.
Ông cụ vừa nghe lời này liền hiểu là không phát sinh cái gì.
"Không phải đêm đó tôi đã sắp xếp rồi sao? Tại sao lại không thành công?”
Cố Lôi Đình nhắc đến lần gặp mặt đầu tiên của Cố Hàn Châu và Hứa Ý Noãn, ông đã đánh đổi một cái giá để đem vợ về cho anh, bảo anh dẫn về không phải để nhìn, mà là ăn!
Hứa Ý Noãn còn nhỏ, nhưng tuổi của Cố Hàn Châu không còn nhỏ.
Vợ càng nhỏ thì càng phải nhanh chóng chiếm lấy chứ!
"Khụ khụ. Cái này, tôi cũng không biết.”
Chú An ho khan hai tiếng, mặt già đỏ lên: "Ông chủ, chúng ta thảo luận cái này hình như có chút không ổn lắm?”
"Bên ngoài nói phương diện kia của con tôi không được, bởi vì chuyện hủy dung mà tạo thành tâm lý tự ti. Có phải là thật không?”
Chú An nghe nói như vậy, hơi nghẹn ở cổ họng, nửa ngày không phun ra được một chữ.
Ông nghẹn đến mặt đỏ tai hồng, liên tục xua tay, muốn nói cho ông cụ biết mọi chuyện không phải như ông ấy nghĩ đâu.
Nhưng Cố Lôi Đình thấy chú An kích động như thế, thậm chí còn đỏ mặt, giống như rất khó có thể mở miệng.
Trái tim ông lộp bộp một cái, cả người như suy sụp: "Không nghĩ tới tin đồn lại là thật, con trai Cố Lôi Đình của tôi thế nhưng... Mời bác sĩ giỏi nhất cho tôi, dọn những loại thuốc phòng ăn kia, ngàn vạn lần đừng để nó biết, miễn thằng bé Hàn Châu này sinh ra tự ti. Haizzz, đúng là nghiệp chướng..."
Ông cụ liên tục lắc đầu, thất vọng rời đi.
Chú An một lát sau mới phản ứng lại, nhưng ông cụ đã đi rồi.
Ông dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: "Ông cụ, chuyện không phải như ngài nghĩ đâu!”
Sáng sớm hôm sau ——
Lúc Hứa Ý Noãn tỉnh lại, bên cạnh đã không còn Cố Hàn Châu nữa.
Bên gối còn hơi ấm, phòng vệ sinh truyền đến tiếng rửa mặt, khiến cô có chút an tâm.
Cô kiểm tra cơ thể của mình, quần áo gọn gàng, xem ra tối qua không có gì xảy ra.
Cô thở dài một hơi, nói: "Phương diện kia của Cố Hàn Châu quả nhiên có vấn đề, cũng không biết sau này có cứu được hay không..."
Cô đứng dậy thì thầm và đẩy cửa phòng tắm ra.
Cô vốn tưởng rằng anh đang đánh răng rửa mặt, không ngờ sáng sớm anh lại đi tắm rửa.
Cửa vừa đẩy ra, dáng người hoàn mỹ kia liền rơi vào mắt, khiến cô sửng sốt.
Cô nhanh chóng phản ứng lại, thét chói tai, vội vàng xoay người.
"Anh... sao anh lại tắm?”
Cố Hàn Châu nghe nói như vậy sắc mặt không khỏi tối sầm, nhóc con này có tật ngủ thích đá chăn, anh không dám ngủ quá sâu, sợ cô bị cảm lạnh.
Khi giúp cô đắp chăn lại khó tránh khỏi tiếp xúc thân thể, lửa nóng cả đêm không dập tắt được, nên sáng sớm phải đi nước lạnh, để hạ hỏa người.
"Ngủ cũng đã ngủ chung, giờ em còn ngượng ngùng gì?"
"Cái này... hai cái này sao giống nhau chứ?”
Do tình huống đặc thù, mới ngủ cùng một chỗ mà!
Cô dường như đã thấy chỗ nào đó ...
Tiếc là….