Chương 17: Tôi Không Có Quyến Rũ Cậu Ta

"Em không sao chứ? Sao lại bất cẩn vậy chứ?”

Cố Hàn Châu nhíu mày trách cứ, nhưng không đành lòng nói quá nghiêm khắc.

"Không sao... Không có việc gì..."

Hứa Ý Noãn vội vàng xua tay, cô cũng không phải búp bê sứ, té một cái đυ.ng một cái sẽ vỡ vụn.

Cô ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ liếc mắt một cái liền sửng sốt.

Vì sao Cố Hàn Châu không mặc quần áo!

Anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trên người còn nhỏ nước.

"A——"

Cô hét lên, nhanh chóng bịt mắt lại.

Cô vừa xấu hổ vừa giận, lắp bắp nói: "Anh... sao anh không mặc quần áo, anh không biết xấu hổ hả?”

Cố Hàn Châu nhìn vành tai đỏ thẩm của cô, không nhịn được trêu ghẹo nói: "Đây là phòng của tôi, tại sao tôi không thể khỏa thân? Hơn nữa tôi đang tắm thì em đột nhiên hét lên, tôi tưởng em xảy ra chuyện gì, nên mới không quan tâm chạy ra.”

"Anh... anh là một tên biếи ŧɦái!”

"Biếи ŧɦái?"

Cố Hàn Châu lẩm bẩm nhiều lần, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa, từng bước ép sát.

Cô sợ hãi không ngừng lui về phía sau, cuối cùng ngã xuống giường, nhưng anh vẫn không dừng lại.

Cuối cùng, cô bị Cố Hàn Châu đè lên giường, khoá ở trong ngực.

"Anh.. anh làm gì vậy?”

Hai tay cô dùng sức đặt lên người anh, ngăn cản anh đến gần.

Cố Hàn Châu xấu xa cười, nói: "Em sờ tôi.”

Hứa Ý Noãn nghe như vậy liền sợ tới mức lập tức rút tay về, thân thể nhỏ nhắn co lại, sợ tiếp xúc thân thể với anh.

“Không có, tôi không có!”

"Em vẫn còn nhìn tôi, em nghĩ xem muốn nhìn chỗ nào? Muốn nhìn cơ ngực, cơ bụng của tôi, hay là..."

Giọng nói của anh trầm thấp dễ nghe, mang theo mị hoặc, quyến rũ cô nhìn theo từ ngực cơ bụng đến xuống phía dưới.

Vì vậy, cô thấy...

Oa, thật doạ người!

Cô nhắm chặt mắt lại, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

"Huhu... Làm ơn đừng tra tấn tôi, anh có thể mặc quần áo vào trước không.”

"Nhóc con ngốc, sau này thế nào em cũng phải nhìn cũng phải sờ. Được rồi, không đùa với em nữa, thay quần áo trước đi rồi chờ bác sĩ đến kiểm tra cho em.”

Anh gõ vào đầu cô rồi rời đi.

Cửa phòng tắm vừa đóng lại, cô liền thở phào nhẹ nhõm.

Mặt đỏ tai hồng, tim đập đến cổ họng.

Quá xấu hổ, xấu hổ!

Rất nhanh sau đó Cố Hàn Châu quấn khăn tắm nửa người dưới đi ra, nước trên người còn chưa lau sạch sẽ, từng giọt chảy xuống theo kết cấu cơ bắp.

Anh gội đầu, mái tóc ngắn màu đen nằm gọn ở phía sau, trông có vẻ nghiêm cẩn nghiêm túc.

Có lẽ là bởi vì cô nhìn thấy khuôn mặt bên kia nhiều, mà cũng có lẽ trong lòng cô nhận định Cố Hàn Châu như thế nên cảm thấy nửa khuôn mặt bỏng kia cũng không quá đáng sợ.

Cô luôn cảm thấy nửa khuôn mặt này là có chuyện xưa, anh nhất định đã xảy ra chuyện rất đáng sợ, mới lưu lại dấu vết không thể xóa nhòa này.

Cô thất thần, không nhận ra người đã đi đến bên cạnh cô.

“Nếu em cứ nhìn tôi như vậy, tôi sẽ không khách khí đâu đấy!”

Anh áp sát vào tai cô, phun hơi thở nóng, bao phủ màng nhĩ.

Cô phục hồi tinh thần, vội vàng lui về phía sau, giống như chim sợ ná.

Ánh mắt lóe lên, không dám chống lại.

Rất nhanh bác sĩ gia đình đã chạy tới, vết thương sau lưng không có gì đáng ngại, chỉ là không đeo vật nặng là được. Đối với màng nhĩ, có thể sẽ không nghe được trong vòng một hoặc hai tháng.

Cũng may cô còn có một cái tai nghe được, bằng không cô cũng không dám tưởng tượng mình sẽ như thế nào.

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, bây giờ cô vẫn còn sợ hãi.

Đúng rồi!

Cô vẫn chưa giải thích sự vô tội của mình.

Cô lo lắng nắm lấy tay Cố Hàn Châu, nói: "Anh tin tôi đi, tối hôm qua tôi thật sự không làm gì cả, tôi không quyến rũ cậu ta!”