Cố Hàn Châu tức giận nhìn giống như tu la đến từ địa ngục, mang theo sự tàn bạo tử vong.
Anh đi tới bên cạnh, thổi lên một trận cuồng phong.
Sau đó, một cú đá mạnh vào bụng cậu ta.
Cố Lâm nằm sấp trên mặt đất, đau đến mức hít sâu, phát ra tiếng gào thét thống khổ.
Cố Hàn Châu bóp cổ cậu ta, bảo cậu ta đứng lên.
Cậu ta không hít thở được miếng không khí nào, sợ hãi mở to hai mắt nhìn Cố Hàn Châu, gian nan nói:
"Chú Ba! Cháu sai rồi, cháu thực sự sai rồi! Về sau cháu sẽ không dám nữa, chú không thể vì một người phụ nữ chưa qua cửa, mà muốn gϊếŧ cháu ruột của chú! Chỉ là một người phụ nữ, không đáng giá, a..."
"Không đáng giá?"
Cố Hàn Châu nghe nói như vậy, nguy hiểm híp mắt lại.
Từ lúc cô gái kia trở lại, anh đã quyết định sẽ đặt ở trong lòng mình bảo vệ sủng ái.
Nhưng anh còn chưa kịp yêu thương thì đã bị tên khốn này tra tấn thành ra như vậy.
Trong đôi mắt lạnh lùng u ám, đồng tử co rút lại từng chút một, dáng vẻ tức giận không có một chút mềm lòng.
Ông cụ thật sự nhìn không nổi nữa liền nói: "Lão Tam, đây là huyết mạch duy nhất của anh cả con!”
Cố Hàn Châu nghe vậy, sắc mặt âm trầm, sau đó nặng nề buông tay.
"Khương Hàn, mang người về cho tôi. Anh trai và chị dâu không giáo dục được con cái của mình, thì con sẽ giúp anh ta giáo dục cho đến khi nó ngoan.”
Khương Hàn nghe vậy lập tức đi lên áp giải người.
Cả người Cố Lâm run rẩy, một cước vừa rồi thiếu chút nữa đã lấy mạng cậu ta, bây giờ lại bị nhốt lại, tùy ý anh xử phạt...
Không!
Ông chú này là ma quỷ, cậu ta không thể rơi vào tay ông ta.
"Ông nội. Cứu cháu, ông ấy sẽ gϊếŧ cháu, ông nội..."
Ông cụ không cách nào thiên vị, đây là do Cố Lâm gây chuyện.
Sau khi Cố Lâm bị mang đi, ông cụ sâu kín nhìn Cố Hàn Châu.
"Lão tam, bố không có ý gì khác, tên khốn này con đánh tàn phế cũng được, nhưng không thể gây ra mạng người. Anh cả cháu chỉ có một đứa con trai này thôi, hiểu không?”
"Được, con sẽ nghe theo lời bố."
Giọng điệu của anh lạnh lùng nhạt nhẽo, làm cho người ta nghe mà sợ hãi.
Ông cu biết Cố Lâm sẽ không tránh khỏi một trận tra tấn không nhân từ, cho dù không chết, cũng sợ là nửa cái mạng cũng không còn. Nhưng anh đã đồng ý sẽ không gây ra mạng người.
Ông thở dài một hơi, vốn tưởng rằng người một nhà cùng ăn một bữa cơm vui vẻ, không nghĩ tới...
Nửa tiếng sau, bố mẹ Cố Lâm chạy tới, sau khi biết được con trai bị Cố Hàn Châu mang đi, đã ở trong phòng khách náo loạn ầm ĩ.
Cố Hàn Châu vẫn chăm sóc ở bên cạnh giường Hứa Ý Noãn chưa từng rời đi, nên đối với chuyện này căn bản không để ý tới.
Cuối cùng là ông cụ ra mặt, ép bọn họ trở về trước, ngày mai lại tới.
......
Hứa Ý Noãn hôn mê đến nửa đêm, tác dụng của thuốc an thần đi qua, cô gặp phải một cơn ác mộng.
Cô phát ra những lời nói, giống như đang sợ hãi một cái gì đó.
"Cứu tôi. Không, đừng chạm vào tôi!”
"Cậu ba Cố. Sao anh không đến cứu tôi?”
“Ô ô, cậu ba Cố..."
Cô vừa gọi anh từng tiếng một vừa khóc như một đứa trẻ bất lực.
Trái tim Cố Hàn Châu thắt chặt.
Anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, dán lên má, nói: "Xin lỗi, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa! Nếu ai dám động vào em, anh sẽ hủy hoại hắn ta!”
Có lẽ lời này có tác dụng, tâm tình Hứa Ý Noãn cũng dần dần bình tĩnh lại.
......
Ngày hôm sau Hứa Ý Noãn tỉnh lại, phát hiện mình trở về chỗ ở riêng của Cố Hàn Châu.
Lúc rời giường, lưng cô đau muốn chết, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Khi bước xuống, lại không đứng vững, cả người chật vật ngã xuống đất, đau đến thét chói tai thành tiếng.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, một bóng người đột nhiên vọt tới.