Hứa Ý Noãn đang đi rất suôn sẻ, không ngờ phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Cô nghĩ đó là dì lúc nãy.
"Dì không cần đi theo cháu, cháu đã quen..."
Cô xoay người liền dừng lại.
Bởi vì đứng phía sau là người đàn ông xa lạ.
"Anh là ai..."
Lời còn chưa dứt, người kia đột nhiên nhào tới, ôm lấy cô.
Cô sợ tới mức lập tức giãy dụa, nhưng sức lực hai người chênh lệch, căn bản không lay động được.
Cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, đối phương uống rất nhiều rượu!
"Không nghĩ tới trong nhà lão già này còn cất giấu người giúp việc dễ nhìn như vậy! Em hầu hạ ông già sắp chết kia làm gì? Không bằng đi theo tôi, vinh hoa phú quý, tất cả đều là của em! Oa, em thật là xinh đẹp, dáng người cũng rất ngon!”
Bàn tay heo của cậu ta mò mẫm lung tung, quần áo mùa hè vốn đã mỏng manh, đêm nay cô lại chỉ mặc một chiếc váy.
Sắc lang này muốn xâm phạm cô.
“Cứu mạng...."
Cô hét lên, nhưng bị người nọ hung tợn che miệng.
Trên mặt cậu ta lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, cả người dữ tợn đáng sợ, giống như là ma quỷ vậy.
Cậu ta bịt miệng và mũi cô, khiến cô khó thở.
Cô chỉ nghe thấy người nọ hạ thấp giọng, âm trầm nói: "Con khốn đê tiện, cô dám gọi người, cô có biết tôi là ai không? Tôi là cháu trai của lão già nhà này, người nắm quyền nhà họ Cố trong tương lai! Cô chỉ cần đi theo tôi, cô chính là mợ chủ, đây là chuyện bao nhiêu người tha thiết mơ ước! Con khốn, cô đừng kêu loạn, hôm nay lặng lẽ làm cho tôi sảng khoái đi, sau này tôi sẽ không bạc đãi cô!”
Cậu ta thấy Hứa Ý Noãn sắp không thở nổi, mới buông tay ra.
"Anh là Cố Lâm?"
Cô hít một hơi thật sâu, khó khăn phun ra bốn chữ này.
Cố Lâm nghe vậy liền cười hì hì, nói: "Đúng vậy, bố tôi chỉ có một đứa con trai, nhà họ Cố to lớn này tương lai đều là của một mình tôi. Bây giờ em có muốn đi với tôi không?”
Cậu ta dâʍ đãиɠ cười, cho rằng Hứa Ý Noãn sau khi biết thân phận của mình sẽ ra sức lấy lòng.
Nhưng không nghĩ tới vẻ mặt cô lại sợ hãi, muốn tránh thoát sự kìm kẹp của cậu ta, muốn chạy trốn ra ngoài.
Cô thậm chí còn kêu to cứu mạng, một tiếng này cũng đủ kinh động người khác.
Cố Lâm thầm mắng một tiếng không ổn, rượu trong người cũng vơi bớt đi rất nhiều.
Ông cụ cổ hủ, nếu biết mình làm loại chuyện này nhất định sẽ đánh chết mình.
Sắc mặt lớn gan lúc nãy, thoáng cái biến mất không còn một móng.
Cậu ta ảo não trừng mắt nhìn Hứa Ý Noãn, trong lòng vô cùng tức giận, lập tức đá mạnh vào lưng cô.
Hứa Ý Noãn cả người chật vật ngã về phía trước, thân thể rơi vào trong ruộng hoa.
Cành cây sắc bén đâm vào người, đau đến thấu xương.
Cô cũng không kịp kêu đau, đã bị Cố Lâm nâng lên, sau đó chính là một cái bạt tai.
Sức lực của người đàn ông trưởng thành cô thực sự không thể chịu nổi.
Một cái tát này khiến đầu óc cô choáng váng, thậm chí lỗ tai vang lên ong ong, không nghe được cậu ta nói cái gì.
Hai má nóng rát đau đớn, khóe miệng chảy ra máu tươi.
Nhưng như vậy Cố Lâm vẫn chưa hài lòng: "Con khốn đê tiện, cô chờ đó cho tôi, hôm nay cô làm trinh khiết liệt nữ, ngày khác để tôi tìm được cơ hội, tôi nhất định khiến cô ở trên giường muốn sống không được muốn chết cũng không xong!”
Trong lúc nói chuyện, người hầu chạy tới.
Các cô nhìn thấy Hứa Ý Noãn thoi thóp, lập tức xông lên ôm người vào trong ngực.
“Cậu Lâm, đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Lâm buông tay ra, sửa lại quần áo trên người, nói: "Tiện nhân này muốn quyến rũ tôi, cho nên tôi giáo huấn một chút!”
"Cái... Cái gì?”
Người giúp việc nghe nói như vậy, trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được mợ ba Cố lại quyến rũ cháu trai mình?