Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong nhà Tô Tố là một căn biệt thự 2 tầng, những người lớn không có phát hiện góc rẽ ngay cầu thang trên lầu, hai đứa bé đã nghe hết đoạn đối thoại của họ.

Trên cầu thang ngồi hai đứa trẻ con, hai người đều mặc một cái áo cao bồi, ngũ quan cực kì giống nhau, nhìn liền biết là một đôi long phượng thai.

Khác biệt chính là,khuôn mặt nhỏ của bé trai lạnh lùng, mà bé gái ngồi ở bên cạnh cậu bé thì có khuôn mặt nhỏ mũm mĩm hồng hồng đỏ như trái táo, chống cằm, con mắt cười lên cong cong giống vầng trăng khuyết vậy.

Hai người mặc dù nghe không hiểu người lớn rốt cuộc đang bàn luận chuyện gì, nhưng nghe cũng biết không phải lời lẽ tốt.

Đôi bé trai bé gái này chính là một đôi long phượng thai của Tô Tố..

"Anh..."

" Xuỵt..."

Tô Cảnh Thụy kéo lấy tay em gái, cùng em gái rón rén bước vào phòng, sau khi đóng cửa phòng lại, khuôn mặt nhỏ của Tô Cảnh Thụy liền lạnh xuống.

" Anh, bọn họ có phải đang tính chuyện xấu với mẹ không?" Tô Tiểu Thất khẩn trương siết chặt váy, con bé tức giận, bọn họ xấu lắm. Anh nghe được bọn họ nói cái gì không?

Đương nhiên nghe được.

Ông bà nội luôn đối xử không tốt với bọn họ, nhất là với mẹ.

Chân mày nhỏ của Tô Cảnh Thụy nhíu rất căng.

Ông nội cho là cậu cùng em gái không hiểu chuyện, cho nên nói chuyện cũng sẽ không kiêng dè bọn họ, ông bà rõ ràng chính là lấy cậu với em gái để uy hϊếp mẹ, để mẹ giúp họ làm việc.

Tiểu Thất, em có muốn rời khỏi nơi này không?

"Nghĩ a nghĩ a, anh có phải có cách gì không? Ông nội sẽ đồng ý sao?" Tô Tiểu Thất ôm lấy cánh tay anh trai, con mắt lóe sáng giống trong ánh sáng ngôi sao trong bóng đêm.

" Ông ta có đồng ý hay không có sao đâu, mẹ đồng ý là được rồi." khuôn mặt nhỏ lạnh lùng của Tô Cảnh Thụy lạnh băng.

" Tốt! Em sớm đã muốn dọn đi rồi, anh, chúng ta tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc, chờmẹ trở về chúng ta lập tức đi ngay."

"Đừng có gấp, muốn đi đi nữa, cũng phải để lại chút quà cho họ."

Hai anh em nhìn nhau, cười giống hai con tiểu hồ ly trộm đồ.

...

Tô Tố từ trong khách sạn chạy ra, quay đầu thấy không ai đuổi theo mới yên tâm.

Đứng tại trên đường cái, các loại ánh mắt khác thường nhìn qua.

Tô Tố có chút không được tự nhiên, không có cách nào, nhan sắc và dáng người của cơ thể này đều quá xuất sắc, cô chỉ mặc áo thun quần jean cũng giống như yêu tinh. Nói chi là bây giờ cô ăn mặc hấp dẫn như vậy.

Lúc cô đến khách sạn thấy gần đây có một trung tâm thương mại lớn, vào trong trung tâm thương mại mua cái khăn lụa quấn trên cổ, lúc này mới đón xe về nhà.

Khi về đến nhà đã mười giờ hơn.

Cô mới từ trên xe bước xuống liền nhìn thấy trên cầu thang trước vườn hoa có hai đứa trẻ ngồi ở đó, ánh nắng chói bao phủ lấy hai người, giống hai tiểu thiên sứ trong sáng thuần khiết vậy.

Ánh mắt Tô Tố liền ôn nhu lại.

Ở đó Tô Tiểu Thất nhìn thấy Tô Tố, lập tức chạy ton ton tới bước nhỏ với những bước chân ngắn, "Mẹ!"

Tô Tố cong người, ôm chặt con gái nhỏ vào lòng.

Tô Cảnh Thụy thì đứng cách cô một mét thì ngừng lại.

Cảnh Thụy, đến đây, mẹ ôm một cái.

Con là nam tử hán, muốn bảo vệ mẹ. Tô Cảnh Thụy dừng bước, nhịn xuống cái ý muốn chui vào lòng mẹ, vừa rồi khuôn mặt nhỏ còn khẩn trương lo lắng lập tức liền bình thường lại, trở nên lạnh lùng, nam tử hán là không thể để cho mẹ ôm.

Tô Tố ngồi xổm người xuống, đưa tay dán vào cái mũi của cậu bé, dùng sức ôm cậu bé vào trong lòng.

"Con mới bốn tuổi, nam tử hán sau này hẵn làm, bây giờ việc phải làm là trở thành bé ngoan của mẹ."

"Thế nhưng mẹ là con gái, sẽ bị người ta ăn hϊếp."

Cậu nhóc muốn đẩy Tô Tố ra, lại có chút không nỡ, khuôn mặt nhỏ phấn nộn tràn đầy xoắn xuýt.

Tô Tố cười ha hả, ai dám ăn hϊếp mẹ, mẹ liền đánh hắn tơi bời!

Lời thì nói như vậy, nhưng trong lòng cậu nhóc vô cùng thương tiếc. Tô Tố của trước kia thường xuyên bị nhà khinh bỉ, cho nên cậu nhóc đã thấy nhiều mới muốn mau lớn trở thành nam tử hán bảo vệ mẹ.

Cô lần lượt trên mặt hai nhóc hôn một cái "chẹp chẹp", nhìn vào mặt nhỏ lạnh lùng của Tô Cảnh Thụy từ từ ửng hồng, nhịn không được cười ra tiếng, sau nay sẽ do cô nàng bảo vệ hai đứa trẻ này!

Bây giờ quyền giám hộ của hai đứa trẻ đang ở chỗ cô, sau này dù có chuyện gì xảy ra cô cũng không cần lo.

Trời tháng bảy, thời tiết rất nóng bức.

Tô Tiểu Thất nằm trong lòng Tô Tố, hiếu kì chỉ về chiếc khăn trên cổ cô.

" Mẹ, trời nóng như vậy, mẹ quấn khăn, không nóng sao?Con cởi ra giúp mẹ cho mát.

Cô bé đưa tay kéo xuống khăn lụa trên cổ cô.

Mỗi tay Tô Tố ôm một đứa bé, căn bản không có cơ hội ngăn cản.

" A -- trên cổ mẹ bị côn trùng cắn sao? Dấu thật lớn a."

khóe miệng Tô Tố giật một cái, đặt hai đứa bé xuống mặt đất, nhanh chóng đem khăn lụa thắt lại lên cổ, trong lòng lần nữa hỏi tổ tông mười tám đời của Tiêu Lăng.

Mắt thấy hai đứa con ánh mắt sáng rực, vẻ mặt ngây thơ nhìn nàng.

Nàng vội ho một tiếng, lúng túng nói, " đúng vậy, đêm qua bị con muỗi cắn."

"Mẹ, con muỗi cắn mẹ thật là lợi hại..."

Tô Cảnh Thụy không giống Tô Tiểu Thất dễ gạt như vậy, híp mắt nhìn chằm chằm vết muỗi cắn trên cổ Tô Tố,Tô Tố thực sự có chút xấu hổ, bây giờ thật may mắn khi hai đứa bé này mới bốn tuổi, bằng không cô thật đúng là không biết giải thích thế nào mới tốt. Cô dùng dăm ba câu để qua mặt, dắt theo hai đứa trẻ vào nhà.

"Về rồi sao? Tô Đại Khuê sắc mặt vô cùng quỷ dị."

"Có chuyện gì?"

" Cũng không có việc gì, Tố Tố a, ba biết trước kia lạnh nhạt với con, chỉ là trước kia ba quá bận rộn, cho nên không thể lo cho con. Bây giờ công ty và biệt thự Tân Hải đã ký hợp đồng, sau này vấn đề kinh tế trong nhà cũng sẽ từ từ khá hơn, cho nên a... sau này ba sẽ đền bù cho con.."

Ông ta tìm cái cây rụng tiền này thật không dễ gì, vừa ép vừa dụ cô là vô dụng thôi, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có đi con đường ôn nhu.

Tô Tố có thể không biết ông ta có ý đồ gì?

Hơ...

Bây giờ nịnh cô, về sau dễ tìm cơ hội bán cô lần nữa

Tuy vậy, cô ngược lại thấy có chút kỳ lạ, đã mười giờ hơn, theo lý Triệu tổng hẳn là phát hiện mình bị chơi, tại sao còn không tìm Tô Đại Khuê phiền phức.

Lúc đầu cô về nhà là để chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ của Tô Đại Khuê.

"Tố Tố?"

" Được rồi, Tô Đại Khuê, đừng khiến người ta buồn nôn. Ông cho rằng tôi không biết trong lòng ông đang nghĩ gì sao? Sớm dẹp đi tâm tư của ông, ông không có coi tôi là con ông, tôi cũng sẽ không xem ông là ba. Hôm nay tôi sẽ mang theo Cảnh thụy cùng Tiểu Thất rời khỏi nơi này, về sau mẹ con chúng tôi ba người cũng không còn một chút quan hệ gì với ông nữa.!"

Tô Đại Khuê biến sắc, "Tô Tố!"

Mới nói một câu như vậy lập tức không thể diễn tiếp sao?

Tố chất tâm lý thật tệ!

Tô Tố cười lạnh một tiếng, Tô Đại Khuê, tôi không có lấy lại công ty của mẹ, đã xem như không phụ lòng ông rồi!"

Công ty sửa nhà của Tô Đại Khuê có một nửa cổ phần của mẹ cô, nàng không phải là không có ý muốn cướp lại. Nhưng so với cổ phần,cô càng không muốn để hai đứa bé sống ở nơi dơ bẩn này.

"Mẹ, chúng ta phải dọn đi thật sao? " Tay Tô Tiểu Thất nắm thành nắm nhỏ, con mắt lóe sáng.

Một bên mặt của Tô Cảnh Thụy cũng vui mừng.

" Đương nhiên là thật! Tô Tố nỗi bên nắm lấy tay một đứa bé, giọng nói dịu dàng, " Đi đi đi, các bảo bối, chúng ta có thể thu dọn đồ đạc đi."
« Chương TrướcChương Tiếp »