Tô Tố ngước mặt lên, nhìn thấy Tiêu Lăng ở con đường bên cạnh ngay trước mặt, ngay lập tức toàn thân đứng hình.
Hôm nay anh ấy tay đổi phong cách của mình, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phong cách đơn giản nhất mà không có bất kỳ kiểu dáng nào, ở dưới mặc một chiếc quần be giản dị, áo sơ mi nhét vào trong quần để lộ ra đôi chân dài. Ăn mặc đơn giản và giản dị nhìn trẻ hơn so với bình thường khi khoác lên người toàn thân màu đen.
Anh ta dựa vào một chiếc xe màu đen bóng lưỡng, rất dễ chịu.
Nhịp tim của Tô Tố chậm một nửa.
Từ xưa đến nay xe đẹp thì hợp với mỹ nữ nhưng thời điểm này cô ta cảm thấy rằng xe đẹp cũng rất hợp với mỹ nam.
Xung quanh không ít phụ nữ dính mắt vào người Tiêu Lăng không rời.
Nhìn thấy cô ta nhìn qua, Tiêu Lăng cúp máy điện thoại và vẫy tay gọi cô ấy “Mau qua đây.”
Tô Tố toàn thân ngơ ngác đi qua bên anh ta, đến trước mặt anh ta thì cô mới từ từ tỉnh dậy.
Nghĩ đến sự điện rồ vừa nảy của cô bị anh ta thấy trong mắt, khuôn mặt cô đang bùng cháy như lửa, cay như lửa.
“Anh, sao anh đổi xe rồi…”
Cô ta nghĩ rằng Tiêu Lăng lái chiếc xe thể thao, chiếc xe đó quá bắt mắt, cô không nhìn thấy nên tưởng Tiêu Lăng không đến không ngờ rằng tạo ra một trò cười lớn.
Lén lút ngước đầu lên nhìn Tiêu Lăng một hồi, đôi mắt của anh ta sâu thẳm với khoé miệng muốn cười nhưng không muốn cười.
Tô Tố lập tức từ ngượng ngùng chuyển thành giận dữ, dang tay ra và đẩy anh tay “Cười cái gì cười, có gì vui không!”
Tiêu Lăng cười nhiều hơn là nói rồi.
Nếu như không đổi xe thì làm sao anh ta có thể thấy được vẻ mặt biểu cảm phong phú trên khuôn mặt.
Đưa tay ra và giữ lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô, đi đến phía sau hộp xe và mở ra và ôm một bó hoa hồng đỏ lớn.
Tô Tố nhìn vào bó hoa đó cảm giác bị sốc và choáng váng.
Bó hoa rất lớn, Tiêu Lăng ôm bó hoa là không nhìn thấy người anh ta luôn. Đã đầu giờ chiều rồi nhưng những cánh hoa đó vẫn còn bao phủ bởi giọt bước rất tươi, hương thơm lan toả, cô ấy hầu như say rồi.
Miễn là con gái thì e rằng không ai không thích hoa, đôi má của cô ấy đỏ bừng và rung động nhìn Tiêu Lăng “Tặng, tặng tôi ư?”
“Chứ sao nữa?” Tiêu Lặng đặt bó hoa vào vòng tay của cô, “Cho em này.”
“Ayda, nặng quá.”
Tô Tố đưa ra ôm lấy, không nghĩ rằng bó hoa rất nặng gần như làm cô ngã xuống.
Tiêu Lăng thấy cô thích, thở phào cảm thấy nhẹ nhõm.
Trước đó không phải không hẹn hò với cô gái nào, nhưng mà đều là thư ký Trương sắp xếp bao gồm cả hoa đều là thư ký Trương đặt mua. Trong 3 ngày qua, anh ấy luôn nghĩ làm cách nào để cho Tô Tố chuẩn bị sự ngạc nhiên nhưng đến cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại cũng nghĩ không ra.
Cuối cùng cũng nhờ đến lời khuyên của thư ký Trương, tự đến cửa hàng hoa mua hoa, thô thì có chút thôi nhưng thư ký Trương nói rằng vì hầu hết đàn ông đều làm điều này điều đó có nghĩa là hầu hết phụ nữa đều thích nó.
Anh ta nghĩ, cũng không có ý tưởng nào tốt hơn, chỉ đơn giản là mua hoa.
“Thích không?”
“Thích!”
Nụ cười của Tiêu Lăng cười sâu hơn và gõ gõ cửa xe.
Tài xế trên xe lập tức bước ra khỏi xe, trân trọng mở cửa cho hai người lên xe và tạo ra một tư thế vui lòng, mời hai người lên xe.
Tô Tố có chút không thoải mái, sau khi lên xe hạ giọng và nói chuyện với Tiêu Lăng, “Anh, không phải trước đây anh đều tự lái xe mà?”
“Hôm nay khác.”
Tiêu Lăng cũng ngồi ở ghết sau, chiếc xe từ từ di chuyển. Anh ta với tay ra ấn cái nút thì ngay lập tức ghế trước và ghế sau nâng lên một miếng chặn cho không gian chia ra thành hai. Nhìn thấy Tô Tố với ánh mắt bối rối, anh ta mỉm cười và giải thích. “Ngăn lại thì tài xe không thể nghe cuộc nói chuyện của chúng ta rồi.” Anh im lặng, đôi mắt bốc lửa quấn quanh cơ thể anh ta, nói thêm một câu “cũng không thể thấy chúng ta làm mọi thứ.”
Khuôn mặt Tô Tố đỏ bừng, cô hung hăng liếc nhìn anh ta “Anh im miệng đi”
Thật đáng tiếc, khuôn mặt đỏ bừng của cô liếc nhìn người khác cũng không hùng hồn, đôi mắt đầy xấu hổ nhìn vào cơ thể Tiêu Lăng là lập lập nóng người.
Anh dang tay đưa Tô Tố vào vòng tay, dùng lực nâng mông của cô ta lên để cô ta ngồi vào đùi anh.
Tô Tố giật cả mình, nhìn trước mặt một cách vô thức nhìn thấy trước mặt có vách ngăn thỉ cô cảm thấy nhẹ nhõm. Dùng sức đối đáng “Anh làm gì vậy, đừng động tay động chân, hãy thả tôi ra.”
Tiêu Lăng thở một hơi lạnh.
Hai tay dùng sức ấn mạnh vào vai vô, cảnh báo cô bằng một cái nhìn “đừng cử động, cử nữa thì tôi không thể đảm bảo chuyển gì xảy ra đâu!”
Không cần cảnh báo thì cơ thể Tô Tố đã cứng đờ.
Cô không dám cử động, toàn thân cứng đờ như một bức tường trong vòng tay anh.
“Anh không xấu hổ…”
“Tôi là một người đàn ông bình thường!”
“Biếи ŧɦái.”
Tiêu Lăng một tay đặt trên đầu gối cô và từ từ di chuyển xuống, khuôn mặt lạnh lẽo dịu đi rất nhiều “Người phụ nữ mình thích ngồi trong lòng mình, nếu như không có phản ứng thì không phải là biếи ŧɦái.”
Cô ta đỏ mặt nhìn anh ấy “nguỵ biện”
Bàn tay của Tiêu Lăng đã từ từ di chuyển đến bắp chân của cô ta và lòng bàn tay nhẹ nhàng nhấn chân cô ấy.
Làn da của cô ấy rất mượt khiến mọi người không nghỉ tay.
Tô Tố đưa tay đánh anh “Buông tay, tôi còn chưa đồng ý làm người yêu anh”
Người đàn ông này chỉ đơn giản là một kẻ dê xồm, mỗi lần gặp đều xem rẻ cô ta.
Tuy nhiên lời cảnh báo đó không có tác dụng với Tiêu Lăng.
Chiếc cằm dưới của Tiêu Lăng đặt trên vai cô, hít thở và tạo hơi nóng lên gáy sau của cô, cơ thể cô nhạy cảm đến run rẩy.
Tiêu Lăng rất hài lòng, bàn tay càng thêm sức nhấn vào bắp chân cô ta và lạnh lùng nói “Nếu như em đồng ý làm bạn gái của tôi thì em nghĩ rằng bây giờ tôi nhấn là bắp đùi của em?”
Anh ta đã đủ hạn chế rồi.
Nếu không…
Quần áo của cô ta đã bị phân thành mảnh rồi.
Hơi ấm trên xe càng ngày càng tăng, Tô Tố không biết rằng là nóng hay là ngại, đôi gò má đỏ ửng, trên trán cũng toát ra mồ hôi.
Tuy nhiên cô ta không dám chuyển động vì sợ rằng Tiêu Lăng sẽ biến thú tính và khiến cô bị sờ trong xe.
Cô ấy phải dịu dàng để cho Tiêu Lăng có thể buông tay cô ấy ra.
Đột nhiên sau gáy tai một hơi thở ấm nóng.
Tiêu Lăng nhẹ nhàng liếʍ vành tai cô, cánh tay dùng sức ôm eo cô.
“Đồ khốn nạn, đừng hòng tiến thêm một bước”
Tô Tố rất tức và choáng váng, một bạt tay đánh mặt Tiêu Lăng và dùng lực đẩy mạnh mặt của anh ấy. Nắm lấy cơ hội nhảy ra khỏi lòng ngực và ngồi chặt vào góc. Đưa tay với lấy bó hoa trong xe và để ở giữa hai người.
Cô ta cảnh cáo Tiêu Lăng “Đây là biên, không được phép qua biên”
“Cher... ” Tiêu Lăng cười Cher, “Còn chia biên…em nghĩ em là học sinh tiểu học sao”
Anh ta hất tay, 999 đoá hoa hồng đỏ liền bị kéo sang một bên và đưa tay ra kéo Tô Tố lại.
Đã 3 ngày.
Trong 3 ngày qua anh ta đã kiềm chế bản thân không liên lạc với cô ta, mỗi đêm đều kích động dùng điện thoại giải quyết mọi vấn đề. Bây giờ cô ấy còn không bù đắp cho anh, như vậy nói được sao.
“Qua đây!”
“Không!”
Tiêu Lăng nhíu mày, dựa vào cô ấy “Vậy tôi dùng mạnh hơn.”
“Này, đừng đừng đừng, Tiêu Lăng anh không muốn nghe đáp án của tôi sao?”
Hành động của Tiêu Lăng một chút kinh ngạc.
Mặc dù anh ấy không chắc rằng cô ta có đồng ý hay không nhưng anh vẫn kéo cô ta về phía bên cạnh, nhưng vẫn muốn nghe đáp án.
Anh dừng tay lại, đôi tay siết chặt ngực, nheo mắt lại, ánh mắt khá nguy hiểm “Em nghĩ xong chưa?”
“Nghĩ xong rồi!”
“Nói mau, rốt cuộc muốn làm bạn gái tôi không?”