Chương 47: Lo sợ

Nghĩ đến đây, cảm giác mất mát không ngừng ùa về xâm chiếm tâm trí cô, làm cô đau đớn đến hít thở không thông...

"Anh...buông tôi ra" Thẩm Tòng Tâm dùng lực đẩy mạnh hắn ra, rồi chạy thẳng ra ngoài.

"Tiểu Ô...em làm sao vậy" Phí Nam Thành bị cô đẩy ra, thấy cô hoảng loạng chạy ra ngoài làm anh không khỏi sợ hãi liền chạy nhanh theo cô.

Trương Nhất Hàn cũng có chút giật mình rồi quay lại nói với cô y tá là dẫn tiểu Jack vào phòng đợi rồi chạy theo hai người.

"Tiểu Ô"

"Tiểu Ô em đứng lại, đứng lại đó cho anh"

Paris mưa phùn càng lúc càng nhiều, dòng người đông đúc cũng vì thế mà hối hả chạy đi trốn mưa.

Tòng Tâm chạy đi không được một lúc, lại bị một cánh tay to lớn bắt lấy.

"Tiểu Ô...mưa rồi, theo anh về nhà nhanh lên"

"Không...tôi không muốn...anh buông tôi ra"



"Tiểu Ô, nghe lời anh được không?" Anh dùng sức ôm chặt lấy cô, không cho cô cơ hội chạy trốn.

"Buông...anh mau buông tôi ra"

Tòng Tâm không ngừng giãy giụa trong lòng anh.

"Tiểu Ô...em cứ trốn tránh anh như vậy, chẳng nhẽ em không nhớ anh, một chút cũng không nhớ anh hay sao" anh hơi buông lỏng cô ra, đau lòng nhìn cô nói.

"Không nhớ...Phí Nam Thành, nếu như còn yêu tôi thì làm ơn đừng đi theo tôi nữa, tôi muốn yên tĩnh một mình, làm ơn" Thẩ Tòng Tâm đau khổ nói.

"Tiểu Ô...đừng vậy mà, em có biết anh sợ mất em đến nhường nào không?"

Phí Nam Thành khổ sở nhìn cô xoay lưng đi vào chỗ đám đông, anh không biết tại sao cô lại cự tuyệt mình như vậy, cô có nỗi khổ gì không thể nói với anh sao...

Trong bệnh viện trên con đường ra cổng có rất nhiều xe qua lại, Phí Nam Thành chỉ đứng lặng tại đó, bóng lưng có chút cô độc, anh cũng không đuổi theo cô nữa, chỉ là đau lòng nhìn bóng cô khuất dần vào đám đông người trong bệnh viện, cho đến khi không thấy bóng dáng của cô đâu nữa, anh mới cười khổ một tiếng quay lưng đi ngược hướng phía cô...

Chỉ một khoảng cách ngắn như vậy, chỉ có cách mấy bước chân, nhưng lại như cách xa ngàn dặm...

Chỉ cần đối phương xoay người một cái...chỉ cần có thể kiên định một chút, hết thảy mọi chuyện chẳng phải đều sẽ quay lại như lúc ban đầu hay sao...



Thẩm Tòng Tâm bước những bước chân nặng trĩu, đôi mắt không có tiêu cự cứ bước đi thẳng về phía trước, đυ.ng trúng ai cũng chỉ vội vàng xin lỗi, đang khi tâm trạng cô như người mất hồn bước đi không có điểm dừng thì bỗng nghe thấy từ phía xa vọng lại một tiếng phanh xe gấp, rồi tiếp đó là một tiếng "rầm" vang lên...

Cô đột ngột dừng bước, tim không hiểu sao lại nhói lên một hồi, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. Người đi quanh đó cũng tò mò tụ tập xì xào bàn tán với nhau...

"Trời ơi! Có người bị thương"

"Khủng khϊếp quá...mau...mau gọi bác sĩ nhanh lên"

Tim Thẩm Tòng Tâm đột nhiên đập mạnh, cảm giác đau đớn lan tràn toàn thân, hình ảnh Phí Nam Thành đột nhiên xuất hiện trong đầu, thân thể bỗng chốc run rẩy, cô liền sợ hãi liều mạng, quay đầu chạy về phía anh...

Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn hơn, tiếp đó là tiếng xe cứu thương không ngừng vang lên...

Mà ngược hướng với Thẩm Tòng Tâm, Phí Nam Thành lúc này cũng nghe thấy tiếng động kinh người, rồi tiếng bàn tán của người qua đường, thân thể cao lớn bỗng chốc cứng đờ, toàn thân lạnh ngắt không khỏi run lên, một nỗi sợ hãi quen thuộc dâng lên...giống như cái ngày của 4 năm trước khi biết tin cô xảy ra chuyện...

"Tiểu Ô...Tiểu Ô..."

Nỗi sợ hãi mất đi cô làm tim anh như ngừng đập, trái tim nhói lên từng hồi đau đớn, lập tức quay đầu, chạy tới phía cô...trong đầu không ngừng gọi thầm tên cô...

"Tiểu Ô...Tòng Tâm"