Chương 18: Thiện ý nói dối 2
“Mẹ, con đã về.” “Dì ơi, con cũng đến thăm dì.” Trong tay hai người cầm rất nhiều thức ăn đi vào phòng, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.
“Vi Vi, Tiếu Tiếu, sao hai con mua nhiều thưc ăn quá vậy? Tiền ở đâu ra?” Thích mẹ nhìn hai người, kỳ quái hỏi.
“Dì à, hãy nghe con nói.” Đàm Tiếu Tiếu đi đến bên cạnh bà “Trong một lần con và Vi Vi hùn tiền lại mua vé số, may mắn đã trúng thưởng, một trăm vạn, trừ thuế ra thì còn lại được tám mươi vạn, con và Vi Vi mỗi người một nửa, hai người không cần lo lắng về tiền bạc nữa, dì cũng có thể có tiền đi chữa bệnh.”
“Trúng thưởng? Thật vậy sao?” Thích mẹ trừng to mắt, ngẩng đầu nhìn con gái mình.
“Là thật mẹ à, đây là do ông trời thương chúng ta, nên mới cho con gặp may mắn như vậy.” Thích Vi Vi mỉm cười gật gật đầu, nhưng trong lòng lại cực kỳ chua sót, nếu mẹ biết cô đã bán thân lấy tiền, nhất định sẽ sống không bằng chết, cho nên cô quyết định không thể để cho mẹ biết.
“Thật sự trúng thưởng, thật sự trúng thưởng.” Thích mẹ có chút kích động không thể tự kiềm chế, ông trời quả thật đã thương xót bọn họ.
“Mẹ, mẹ đừng kích động.” Thích Vi Vi sợ bà phát bệnh, vội vàng cầm lấy tay bà “Chúng ta có tiền, có thể đi chữa bệnh cho mẹ, lúc trước bác sĩ không phải đã nói rồi sao? Bệnh của mẹ đang có chuyển biến tốt, chỉ cần điều trị thêm một thời gian ngắn nữa, nhất định có thể khôi phục lại, ngày mai con sẽ cùng mẹ đến bệnh viện để liên hệ.”
“Không, mẹ không đi bệnh viện.” Thích mẹ liền lập tức cự tuyệt, “Số tiền này để dành cho con đi học, còn dư thì làm của hồi môn.”
“Dì à, dì đang nói gì vậy? Vi Vi đi làm thêm đã có tiền đóng học phí rồi, nếu bệnh của dì không khỏi, cô ấy làm sao yên tâm cho được? Lại nói, nếu dì an tâm tiếp nhận điều trị thì chính là giúp Vi Vi đó, dì xem, Vi Vi vừa đến trường, vừa chăm sóc dì, rất vất vả, nếu bệnh của dì khỏi hẳn thì dì có thể chăm sóc cho Vi Vi rồi.” Đàm Tiếu Tiếu ở một bên vội vàng nói.
Lúc này Thích mẹ mới nhìn con gái, lấy tay sờ sờ mặt của cô, nước mắt lập tức chảy ra, mấy năm nay quả thật đã liên lụy con gái rất nhiều, Tiếu Tiếu nói đúng, mình phải điều trị cho dứt bệnh để còn chăm sóc con gái, lúc này mới gật gật đầu: “Được, mẹ đi.”
“Mẹ, mẹ nhất định phải khỏe lại.” Thích Vi Vi giúp bà lau nước mắt, trong lòng cảm thấy chua xót không thôi.
“Đúng rồi, Vi Vi, trước khi mẹ đi bệnh viện, con mời Thiên Tứ về nhà ăn cơm nhé.” Thích mẹ cố ý dặn dò.
“Vâng, con đã biết, mẹ mau ăn cơm đi, tất cả đều là những món mà mẹ thích ăn nhất.” Thích Vi Vi kéo mẹ ngồi xuống bàn ăn.
“Mời dì dùng cơm.” Đàm Tiếu Tiếu cũng lôi kéo bà, hướng về phía Vi Vi nháy nháy mắt.
Cao ốc Uông thị.
“…………..Tốt lắm, bây giờ tan họp.” Uông Hạo Thiên kết thúc câu nói cuối cùng.
“Tạm biệt, chủ tịch.” Mọi người đều đứng dậy, cầm tài liệu bước ra khỏi phòng họp.
Sở Thiên Lỗi xem đồng hồ, thu thập xong mọi thứ, vừa muốn đi ra ngoài, có lẽ cậu ấy đã quên chuyện kia rồi.
“Khoan đã, Thiên Lỗi, dường như cậu đã quên một chuyện?” Uông Hạo Thiên gọi anh lại.
“Có sao? Sao tôi không nhớ ra vậy?” Anh giả ngu hỏi, thật không hiểu lần này anh ta bị làm sao vậy? Tại sao lại gây khó dễ cho một cô bé.
“Cậu không nhớ? Cũng không sao, tôi nhớ là được rồi, đi thôi.” Uông Hạo Thiên liếc Sở Thiên Lỗi một cái, anh muốn xem thử, nếu cô không kiếm ra tiền thì tính tình có còn bướng bỉnh được nữa hay không?
“Hạo Thiên, tại sao cậu lại khó xử cô ấy làm gì?” Sở Thiên Lỗi bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tôi thích thế.” Uông Hạo Thiên ném cho anh một câu, thật ra có đôi khi, chính mình cũng cảm thấy không thể giải thích được.