Dưới lầu có một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24
Thẩm Thất mua hết cả đống đồ, sẵn tiện mua luôn một số đồ dùng hằng ngày cho Thẩm Lục và cô.
Lúc tính tiền, Thẩm Thất mới phát hiện, sau khi trích tiền lương tháng này để trả tiền nhà một năm, thì cô thật sự đã không còn dư dả gì nữa.
Đang dự định xách đồ lên lầu, thì điện thoại của cô đột nhiên reo lên, Thẩm Thất cầm điện thoại lên, là tin nhắn hối trả tiền trị bệnh của anh trai do bác sĩ gửi đến.
Thẩm Thất nhìn thấy chi phí lên đến vạn tệ đó, chợt cảm thấy rất đau đầu.
Món tiền này vốn dĩ do Thẩm Gia chi trả, nhưng bây giờ cô đã dẫn anh trai ra ngoài sinh sống, nên nhà họ Thẩm đã có thể quang minh chính đại từ chối chi trả món tiền này rồi.
Thẩm Thất chợt hiểu ra, cuối cùng cô cũng hiểu được tại sao Thẩm Ân Ân lại tự dưng kí©h thí©ɧ anh ấy rồi.
Chỉ sợ đây mới chính là dụng ý của cô ta mà thôi.
Dù sao thì bản thân cô cũng đã kết hôn thay cho Thẩm Ân Ân, nên họ mới không muốn tiếp tục gánh vác phiền toái này nữa, nên mới tìm cách ép cô dẫn theo anh trai rời khỏi Thẩm Gia.
Lần này là chính cô muốn đi, chứ không phải bị Thẩm Gia đuổi đi.
Nên Thẩm Gia càng có đủ lí do từ chối chi trả số tiền đó rồi.
Sau khi nghĩ ra dụng ý của Thẩm Ân Ân, Thẩm Thất không cách nào nén được nụ cười đau khổ của mình nữa.
Nên làm sao đây?
Cô lấy gì để trả tiền trị bệnh tháng sau của anh trai đây?
Xách đồ đi về căn hộ của mình, nhìn thấy sắc mặt vui mừng của anh trai, nhìn thấy anh ấy say mê đọc cuốn sách Tư Trị Thông Giám mà cô mua trong lúc muốn kết giao với những người văn vẻ, đáy lòng của Thẩm Thất lại càng trở nên phức tạp hơn.
Nếu trước kia không biết được anh ấy thông minh như vậy, thì chắc có lẽ đã xem xét đến việc tạm ngưng điều trị một thời gian, đợi đến khi có tiền mới tiếp tục điều trị rồi.
Nhưng mà bây giờ...
Sao lại có thể ngưng được nữa chứ?
Rõ ràng anh ấy thông minh như vậy, giỏi giang như vậy, khó khăn lắm mới điều trị được đến mức độ này, sao lại có thể bỏ cuộc giữa chừng được?
Thẩm Thất nhìn vào đôi mắt trong suốt sáng lạng của anh trai, cô lại mềm lòng thêm lần nữa.
Làm cách nào đây?
Kiếm đâu ra một mớ tiền bây giờ?
Đúng rồi, anh ấy không phải biết mật khẩu mở két của Thẩm Cang hay sao?
Hay là mình lén lút quay về, lấy một mớ tiền từ Thẩm Gia?
Không, không được!
Cô không thể làm vậy được!
Cô tuyệt đối không thể để cho Thẩm Gia dắt mũi cô thêm lần nào nữa!
Thẩm Thất đột nhiên rất căm giận chính mình.
Nếu lúc đó cô không bị mẹ lừa, thì đã không đưa hết tất cả tiền lương cho bà ấy, thì bây giờ đã không phải rơi vào kết cục này rồi!
Bây giờ cộng lại tất cả số tiền trên người lại, ngay đến số tiền lẻ tẻ của món tiền đó cũng không đủ.
Nên làm sao đây?
Thẩm Thất mất hết hồn vía đứng như vậy trong bếp, ngay đến miếng rau bị xé nát hết trong tay mà Thẩm Thất cũng không hề phát hiện.
Trong lúc này, điện thoại của cô lại reo lên, Thẩm Thất cầm lên xem, lại là một tin nhắn.
Thế nhưng tin nhắn này lại là của Hạ Nhật Ninh gửi đến: “10 giờ sáng ngày mai, tại phòng làm việc của tổng tài tập đoàn Hạ Thị, cùng ta đi tham gia một buổi tiệc làm việc, ta sẽ giảm 200 ngàn tiền nợ cho cô.”
Thẩm Thất đơ người ra, trong đầu cô cứ nảy lên một suy nghĩ vô cớ: Có nên làm nhà tạo mẫu độc quyền của hắn không? Như vậy thì có thể ứng trước một mức lương từ chổ của hắn rồi.
Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Thất đã run sợ đến nỗi suýt làm rớt cái điện thoại xuống đất.
Không được không được.
Cô kiên quyết không thể có quá nhiều mối liên hệ đến Hạ Gia!
Sau một năm, cô và Đại thiếu gia của Hạ Gia ly hôn, thì sẽ thoát khỏi tất cả những thứ này một cách triệt để! Cô sẽ dẫn theo anh trai, cao chạy xa bay!
Thẩm Lục ngơ ngác nhìn Thẩm Thất, mở miệng kêu lên: “Tiểu Thất...”
Tuy rằng Thẩm Thất không hề nói gì cả, nhưng Thẩm Lục vẫn rất nhạy cảm cảm nhận được tâm trạng của Thẩm Thất có chút bất ổn: “Tiểu Thất, em giận à?
Thẩm Thất cười gượng gạo: “Đâu có!”
“Tiểu Thất, lừa dối, không tốt đâu.” Thẩm Lục nhìn Thẩm Thất với một bộ dạng nghiêm túc.
Nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của anh trai, Thẩm Thất nhanh chóng đi tới nhéo mặt Thẩm Lục một cái.
“Không có mà, em đang suy nghĩ về công việc thôi. Anh cũng biết mà, em là nhà tạo mẫu thì phải tiếp xúc với rất nhiều khách hàng, có khách hàng thì rất khó tính, nên em phải bỏ thật nhiều tâm sức vào.” Thẩm Thất chuyển hướng sự chú ý: “Cuốn sách này anh đọc có hiểu không? Anh đang xem câu chuyện nào vậy?”
“”. Thẩm Lục ngoan ngoãn trả lời.
“Vậy anh cứ từ từ xem đi, sau này em sẽ còn đem về cho anh những cuốn sách khác nữa, có được không?” Thẩm Thất cố gắng chuyển hướng sự chú ý.
“Được.” Quả nhiên Thẩm Lục đã ngoan ngoãn trả lời.
Thẩm Thất làm xong bữa tối, hai người ăn một bữa ăn thật đơn giản.
Thẩm Thất dọn dẹp phòng ngủ cho Thẩm Lục nghỉ ngơi, còn cô thì tùy tiện ngủ một đêm trên ghế sô-pha trong phòng khách, ngày mai tiếp tục nghĩ cách dọn dẹp phòng lưu trữ.
Những thứ trong phòng lưu trữ mà dọn dẹp qua một chỗ thì có thể đặt thêm một chiếc giường trong đó.
Rạng sáng ngày hôm sau, Thẩm Thất mang theo hộp công cụ đi thẳng đến tập đoàn Hạ Thị.
Đứng dưới tòa nhà của tập đoàn Hạ Thị, Thẩm Thất vô cùng ngạc nhiên.
Tòa nhà tổng bộ của tập đoàn Hạ Thị, là một dãy tòa nhà thương mại có ba căn chiếm diện tích hai mươi mấy mẫu đất.
Mỗi một tòa nhà đều cao đến bốn mươi mấy tầng.
Tòa nhà chính giữa chính là nơi có văn phòng làm việc của tổng tải tập đoàn Hạ Thị.
Xung quanh hai tòa nhà kế bên còn có một công viên riêng biệt, là nơi để cho nhân viên nghỉ ngơi thư giãn những lúc rảnh rỗi.
Có thể có được ba tòa nhà cao cấp và công viên riêng biệt như vậy trong mảnh đất đắt như vàng của thành phố Vinh này, thì việc này đã sớm không chỉ là biểu tượng của giàu có nữa rồi.
Phải biết rằng miếng đất này, là một mảnh đất bá vương của năm xưa.
Sau khi nhà họ Hạ đấu giá 5 tỷ để có được mảnh đất này, thì họ trực tiếp xây dựng thành tòa nhà tổng bộ của tập đoàn Hạ Thị.
Từ đó có thể thấy được sự giàu có của nguyên một tập đoàn Hạ Thị.
Thẩm Thất đến trước quầy tiếp tân, nói: “Tôi có cuộc hẹn với tổng tài, tôi là nhà tạo mẫu của anh ấy.”
Tiếp tân chắc chắn đã nhận được lệnh từ sớm rồi, khi nghe thấy Thẩm Thất nói như vậy: “chợt nói: “Tổng tài đang ở trên tầng thứ 48, sau khi ra thang máy thì quẹo phải tới căn phòng làm việc thứ nhất bên trái là tới.”
Thầm Thất sau khi nói lời cám ơn xong liền xách theo hộp công cụ rời khỏi.
Thẩm Thất vừa đi khỏi, thì nhân viên tiếp tân cứ như người điên vậy liên tục huyên náo trong group chat: “Trời ơi! Tổng tài quả nhiên đã gọi một nhà tạo mẫu nữ lên đó! Thật rất khó tin được!”
Tin nhắn này vừa được gửi đi, thì nguyên một công ty cứ như bị làm cho nổ tung vậy!
Vô số người la hét trong group: “Sao lại có thể như thế được? Tổng tài vốn không gần gũi phụ nữ mà! Ngay đến tôi cũng phải nghi ngờ liệu tổng tài có phải gay không nữa...”
“Đùa kiểu gì vậy! Sao tổng tài lại tìm một nhà tạo mẫu nữ chứ? Không, tôi thà đi chết còn hơn!”
“Nhưng mà, lần trước thật sự tôi đã từng thấy qua tổng tài rất thân mật với một người con gái. Nếu nói như vậy, thì tôi nhớ ra rồi, nhà tạo mẫu nữ đó có phải thân hình mảnh khảnh, có một mái tóc dài màu đen, khuôn mặt rất tinh tế hay không?”
Tiếp tân lập tức tiếp lời: “Đúng đúng đúng, nhìn cũng có vẻ trong sáng lắm, không hề trang điểm gì cả, làn da đẹp đến nỗi khiến ai cũng phải ganh tỵ!”
Trong group lại càng chấn động hơn nữa, vô số người la hét đau khổ cùng một lúc.
Thẩm Thất hoàn toàn không biết những việc này, cô cứ đi theo hướng dẫn của tiếp tân, cuối cùng cũng đến được phòng làm việc tổng tài của Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh có mấy căn phòng làm việc, mỗi một chi nhánh đều có một cái.
Thật ra phòng làm việc tại tổng công ty, Hạ Nhật Ninh rất ít khi đặt chân đến.
Bởi vì những công việc của Tổng Tài đều có trợ lý hàng đầu thường xuyên đem đến trước mặt Hạ Nhật Ninh.
Ngược lại những văn phòng làm việc ở chi nhánh thì hắn rất thường xuyên lui đến, chỉ đơn thuần bởi vì văn phòng ở chi nhánh đó rất gần với Cảnh Hòa Sơn Trang mà hắn sinh sống.
Thẩm Thất lần đầu tiên bước đến văn phòng làm việc của một tập đoàn rộng lớn và xa hoa như thế này, vừa bước vào thang máy liền có một cảm giác cứ như con ếch bước ra khỏi đáy giếng vậy.