“Cô dám đánh ta ư? Thẩm Thất cái loại người tạp chủng đáng chết như mi mà lại dám đánh ta ư?” Thẩm Ân Ân không thể tin được ôm lấy một bên mặt mình, chĩa ngón tay vào Thẩm Thất: “Được, mi hãy đợi đấy!”
Thẩm Thất nhìn vào lòng bàn tay của mình, cô sắp chết đơ rồi.
Ngay đến cô cũng không ngờ được, cô thật sự đã ra tay đánh Thẩm Ân Ân.
Với tính khí của Thẩm Ân Ân và tính bao che của mẹ, chỉ e là...
Quả nhiên, Thẩm Thất chưa kịp phản ứng, thì bên ngoài đã truyền tới tiếng chửi rủa của Thẩm phu nhân: “Con ngựa cái chết tiệt này, Ân Ân mà mày cũng dám quýnh ư? Thật là đồ đê tiện! Hãy xem ta trừng trị mày như thế nào!”
Vừa mới dứt lời, Thẩm phu nhân đã vô cùng tức giận từ ngoài cửa xông vào, vừa mới vào đến cửa thì đã không làm rõ đầu đuôi câu chuyện nắm lấy một món đồ trang trí bằng sứ trên kệ đập lên đầu của Thẩm Thất.
Thầm Thất né ra, khiến Thẩm phu nhân tức giận chĩa vào Thẩm Thất nói: “Được được được, mày đủ lông đủ cánh rồi chứ gì! Dám né ra phải không? Vậy thì tao sẽ quýnh cái đứa không biết né tránh này!”
Vừa mới dứt lời, Thẩm phu nhân xoay người rút lấy cây chổi lông gà trong tay người hầu ra đánh vào đầu của Thẩm Lục.
“Đừng!” Thẩm Thất hét lớn lên, lao về hướng của Thẩm Lục.
Thẩm Thất xoay người ôm chặt lấy Thẩm Lục, cây chổi lông gà đột ngột đánh trúng lưng của cô.
Một giây sau, Thẩm Thất chỉ cảm thấy sau lưng nóng ran vô cùng, đau đến nỗi cô không ngừng co rút lại.
Thẩm phu nhân giận dữ quất xuống mười mấy cái, đến khi mệt mỏi không thở kịp nữa mới dừng tay.
Thẩm Thất vẫn ôm chặt lấy Thẩm Lục, trái tim của cô giá lạnh vô cùng.
Thẩm phu nhân căm ghét nói: “Nếu không phải nể tình mày còn phải sinh con cho Hạ Gia, thì hôm nay nhất định tao đã đánh chết mày rồi!”
Thẩm Ân Ân không muốn dễ dàng với Thẩm Thất như vậy, cô ta đột nhiên bực bội nhỏng nhẻo nói: “Mẹ, mẹ xem nó đánh khuôn mặt con ra nông nổi này... không thể tha cho nó dễ dàng như vậy được!”
Thẩm Phu Nhân nhanh chóng dỗ dành Thẩm Ân Ân nói: “Ân Ân ngoan, đợi nó sinh con xong cho Hạ Gia, trả hết nợ cho Hạ Gia, lúc đó con muốn báo thù như thế nào cũng được.”
Nghe xong Thẩm Ân Ân mới hớn hở xoay người rời khỏi cùng Thẩm phu nhân.
Sau khi Thẩm phu nhân cùng Thẩm Ân Ân rời khỏi, Thẩm Thất giống như đã tắt thở vậy, nhất thời thả đôi tay đang ôm lấy Thẩm Lục ra, uể oải ngồi xuống mặt đất.
Trong đôi mắt đen như nhung của Thẩm Lục, dường như đã gia tăng thêm một thứ gì đó, anh run rẩy thò tay ra, nhẹ nhàng chạm vào Thẩm Thất.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động chạm đến người khác.
“Tiểu Thất.” Thẩm Lục khẽ mở miệng nói: “Không đau.”
Nước mắt của Thẩm Thất chảy xuống ròng ròng: “Anh, em không đau đâu.”
Nhìn vào khuôn mặt của Thẩm Lục, Thẩm Thất lần đầu tiên căm hận vì sự vô dụng của mình.
Nếu không phải vì cô vô dụng, thì anh trai đã không cần phải chịu đựng những uất ức này.
“Anh, hãy nhẫn nại thêm một thời gian nữa. Đợi em kiếm đủ tiền, thì sẽ đưa anh ra ngoài. Lúc đó sẽ không còn ai ăn hϊếp anh được nữa.” Thẩm Thất rưng rứng nước mắt thò tay ra lau đi những vết bơ phờ trên mặt của Thẩm Lục.
Thẩm Lục im lặng ngồi trên sàn nhà, không hề có chút phản ứng gì.
Anh ấy lại tiếp tục chìm đắm vào thế giới riêng của mình
Mặc dù Thẩm Lục không nghe được âm thanh khác nữa, nhưng Thẩm Thất vẫn dặn dò anh nhiều lần phải ăn cơm đầy đủ, ngủ cho tốt, ráng phối hợp với luyện tập của bác sĩ.
Khi rời khỏi Thẩm Gia, Thẩm Thất tạm biệt Thẩm Lục trong cơn chế giễu của Thẩm Ân Ân, cô vừa khóc vừa đi về phía cổng chính của Thẩm Gia.
Trong lúc bước ra khỏi cửa chính, Thẩm Thất nắm chặt tay lại, ngước đầu nhìn lên trời, cố gắng đẩy nước mắt của mình vào trong khóe mắt lại.
Giây phút ấy, Thẩm Thất thề, cô nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, kiếm đủ tiền trị khỏi bệnh cho anh trai.
Cô sẽ không bước chân về nơi ăn thịt người này nữa.