Chương 26

Hoài Ngọc nhìn chằm chằm vào dáng vẻ đang lải nhải của nàng, trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân này cũng khá là kỳ lạ.

Tối nay thật sự nếu đổi thành người khác, có lẽ đã sợ đến mức khóc lên, nàng không những không sợ, ngược lại còn thấy khá mới mẻ thú vị.

Hoài Ngọc để Thẩm Gia cầm lấy vỏ bao kiếm, tránh cho nàng bị ngã.

Hai người đi trên bãi cỏ, thân hình một cao một thấp, trên trời có vầng trắng sáng.

Trời gần vào hè, trong đám cỏ dại có không ít đom đóm, góc y phục cọ vào cỏ lá, vang lên âm thanh xào xạc.

Gió nổi lên, đom đóm bay đầy trời.



Triều đình Đại Tấn thi hành chế độ giới nghiêm vào ban đêm, khi đến canh một sẽ vang ba tiếng gõ thật lớn, mọi người đều phải ở yên trong nhà, nếu ai làm trái luật lệ sẽ bị đánh 30 roi, lúc này đã vào canh hai, ngoài đường đều yên tĩnh không một bóng người, chỉ còn lại tiếng chó sủa văng vẳng trong đêm.

Quân lính tuần tra ban đêm Ngũ Thành Binh Mã Ty phát hiện có kẻ phóng ngựa giữa khuya lập tức ngăn chặn đối phương, sau đó Hiệu úy mới phát hiện người nọ là Hoài Ngọc liền vội vàng cúi người nhận lỗi: “Mạt tướng đáng chết! Vô tình mạo phạm đến Vương gia! Mong Vương gia giáng tội!”

“Không sao.” Hoài Ngọc nhìn Thẩm Gia ở phía sau rồi nói: “Bản Vương có việc phải ra khỏi thành nên sẽ quay về trễ một chút.”

“Vậy mạt tướng có cần sai người hộ tống Vương gia về phủ không?” Hiệu úy cúi đầu thật sâu, dù có cho hắn mượn một trăm lá gan thì hắn cũng chẳng dám lén ngẩng nhìn xem nữ nhân phía sau Hoài Ngọc là ai.

Hoài Ngọc nói: “Không cần, mở cổng thành là được.”

“Tuân lệnh.” Hiệu úy vội vàng sai người đến mở cổng thành, Hoài Ngọc cứ thế cưỡi ngựa đi vào bên trong.

Thẩm Gia ngồi phía sau ôm chặt chiếc eo thon gọn của Hoài Ngọc, nàng kiềm không được, hỏi: “Không phải là đêm sẽ có giới nghiêm, không được mở cổng thành sao?”

Hoài Ngọc kéo kéo dây cương, nói: “Đúng vậy.”

Thẩm Gia lại lên tiếng: “Ngươi không sợ Thánh thượng sẽ giáng tội lên đầu ngươi sao?”

Hoài Ngọc lại cười chế nhạo: “Thay vì lo lắng cho ta thì tốt nhất ngươi nên tự lo cho chính bản thân mình đi.”

Thẩm Gia không hiểu: “Ta làm sao chứ?”

Chỉ là Hoài Ngọc không trả lời, tiếng thúc giục ngựa vang vọng trên đường phố trống hoác trông càng thêm dị thường.

Lúc này Thẩm viên đèn đuốc vẫn sáng trưng, bởi vì Thẩm Gia mất tích nên cả nơi này đều trở nên hỗn loạn, Thẩm Như Hải lại không dám báo quan, cũng chẳng dám khua chiêng đánh trống giờ này để tìm nữ nhi, một là bởi vì sợ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cả nhà họ thẩm, hai là lo việc này đến tai quân thần, dù sao Thẩm Như Hải cũng làm tại Nội Các thủ, nhất cử nhất động đều có người nhìn chằm chằm cho nên phải thận trọng từng bước từng bước.

Giả thị khóc đến độ gần như ngất xỉu, thời điểm Hoài Ngọc đưa Thẩm Gia bình yên vô sự quay về, bà liền la toáng lên một tiếng, suýt nữa ngất đi trong l*иg ngực của Tân Di.

Thẩm Như cũng thở hắt một hơi, hôm nay nàng ấy cũng đã lo lắng cả một ngày trời.

Chỉ là Thẩm Như Hải thì không như vậy, thấy nữ nhi và Hoài Ngọc cùng cưỡi một con ngựa quay trở về, sắc mặt của ông lập tức đen đến độ mắt thường cũng có thể trông thấy.

Thẩm Gia bị phụ thân đưa về phủ.

Sau khi về đến nơi, Thẩm Như Hải bắt đầu lạnh lùng tra hỏi ngọn nguồn mọi chuyện, dù sao thì Thẩm Gia cũng có chút chột dạ, nàng không còn chống đối ông ấy như khi còn bé mà thành thật kể rõ mọi chuyện đã xảy ra trong suốt ngày hôm nay.

Sau khi Thẩm Gia nói xong, Thẩm Như Hải hỏi: “Ngươi và Hoài Ngọc rốt cuộc là quan hệ gì?”

Thẩm Gia sợ Thẩm Như Hải hiểu lầm giống Thượng Quan Tập, nàng lập tức trả lời: “Không có quan hệ gì cả, chúng ta trong sạch.”

Chỉ là Thẩm Như Hải không tin: “Nếu như trong sạch thì ngươi sẽ cùng hắn ở cùng nhau vào nửa đêm sao?”

“Không phải ta đã nói rồi sao? Là ngài ấy cứu ta.”

“Không thân không quen sao hắn lại cứu ngươi?”

“...”

Thẩm Như Hải nhớ đến một màn Thẩm Gia cưỡi cùng một con ngựa với Hoài Ngọc lúc nãy, trong đầu lập tức như thể có kim đâm mạnh vào, ông hít thật sâu một hơi, nhìn chằm chằm Thẩm Gia, nghiêm mặt hỏi: “Ngươi phải thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi và Hoài Ngọc đã thân mật đến mức độ nào rồi? Ngươi có bị... có bị hắn ta...”

“Bị cái gì chứ?” Thẩm Gia tò mò hỏi lại.

Thẩm Như Hải thở dài một tiếng, làm sao mà ông ấy có thể nói những kiểu câu như thế này ra khỏi miệng?

Lúc này đã gần đến nửa đêm, sau khi trải qua cả một ngày nực cười, Thẩm Gia đã kiệt sức cực độ, mí mắt muốn díu hết lại nhưng Thẩm Như Hải vẫn còn tiếp tục tra hỏi, hiển nhiên nếu như không có câu trả lời thích đáng thì ông ấy sẽ không bỏ qua.

Thẩm Gia ngáp một cái, nàng quyết định bất chấp mọi thứ, nói với phụ thân: “Ta bị hắn làm cái gì hả? Xong hết chưa?”

“Thẩm Gia!”

Thẩm Như Hải nổi trận lôi đình hét to một tiếng, trong nháy mắt khiến cơn buồn ngủ của Thẩm Gia lập tức bay sạch.

Nàng sợ đến độ giật mình một cái, ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt phụ thân trở nên tái nhợt, ông chỉ tay vào Thẩm Gia rồi mắng: “Ngươi có biết bản thân đang nói cái gì không? Tại sao ta lại có nữ nhi như ngươi chứ? Quả thật là đồ không biết liêm sỉ!”

Nét mặt Thẩm Gia lập tức cứng đờ, nắm chặt vào tay vịn của ghế.