Chương 21

Tại Hạng Trạch Thành Nam

Bóng đêm dần buông xuống, Thượng Quan Tập đứng trong hoa viên.

Trước mặt hắn là 50 tên giang hồ đang cầm đuốc, mỗi người đều thân kinh bách chiến, võ nghệ cao cường, hắn đã bỏ một số tiền lớn để mời những võ sĩ hào kiệt giang hồ này tới, trong đó còn có những người có hiềm khích cũ với Hoài Ngọc, còn có thêm những công tử quý tộc thích đến xem náo nhiệt cùng với nhóm người hầu mà họ mang đến, tổng cộng có hơn 200 người.

Thượng Quan Tập chắp tay sau lưng, ánh mắt kiên quyết, lớn tiếng nói: “Các vị huynh đệ, ta cùng các vị giống nhau, có thù không đội trời chung với Tiểu Sát Tinh. Hoài ngọc là cháu trai của chí tôn Mục Tông Hoàng đế, là con trai của Phù Phong Vương quá cố, lại ỷ vào việc được Thánh Thượng sủng ái hoành hành ngang ngược ở kinh thành, không để chúng ta vào trong mắt. Hôm nay là lúc chúng ta cùng hắn kết thúc ân oán tại đây. Tại đây ta xin thề, nếu ai có thể bắt sống Tiểu Sát Tinh sẽ được thưởng một trăm lượng vàng kim.”

Mọi người nghe vậy liền sôi nổi giơ đuốc đánh trống reo hò.

“Bắt sống Tiểu Sát Tinh!”

“Bắt sống Tiểu Sát Tinh!”

Thượng Quan Tập giơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó hạ lệnh: “Hành động!”

Lời vừa dứt, mọi người đều tắt đuốc, tản ra, chạy vào trong hoa viên mai phục, mỗi người đều cầm theo kiếm.

Lý Dung tiến lên phía trước, đứng sau lưng Thượng Quan Tập.

“Bắt được người chưa?”

“Bắt được rồi, đang ở lầu hai……”

Lý Dung đang do dự không biết có nói ra lời tiếp theo hay không thì Thượng Quan Tập đã đi lên lầu, hắn chỉ đành chạy theo phía sau.

-

Trong gian phòng phía Tây.

Thẩm Gia một bên gặm đùi gà, một bên liếc xéo người bên cạnh: “Quạt mạnh lên, không được ăn cơm sao?

Gã sai vặt đành phải quạt mạnh chiếc quạt trong tay, vẻ mặt hết sức đau khổ, không biết vì sao hắn phải làm như vậy, đây nào có giống với việc bắt cóc con tin chứ, rõ ràng là bắt về một tiểu tổ tông mới đúng.

Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy ra.

Thượng Quan Tập đứng ở cửa, nhìn một màn khó hiểu ở trước mặt, người bị hắn bắt trói đang ngồi ở trên giường vô cùng vui vẻ gặm đùi gà, bên cạnh còn có gã sai vặt đang đứng quạt, chỉ thiếu thêm một tỳ nữ đến đấm chân nữa thôi.

Hắn chuyển ánh mắt về phía Lý Dung ở đằng sau.

“Sao lại thế này? Ta bảo người bắt cóc người, tại sao ngươi lại hầu hạ người ta ăn uống tốt như vậy hả?”

Lý Dung bị hắn nhìn đến hai chân suýt mềm nhũn: “Nhưng, nàng ta không phải là….”

Thượng Quan Tập: “Không phải cái gì?”

Không phải nữ nhân của ngài sao… Những lời này Lý Dung không dám nói ra.

Thẩm Gia đang ngồi trên giường dừng động tác gặm đùi gà lại, đầu óc vốn không quá linh hoạt hoàn toàn đông cứng lại.

Người đột nhiên tiến vào là ai? Tại sao lại quen mắt như vậy? Tại sao Trần Quát lại chưa đến cứu nàng? Hoài Ngọc và những người khác đâu?

Đầu óc nàng trở nên rối loạn, người nam nhân kia lại nheo mắt đánh giá nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, Thượng Quan Tập mở miệng nói trước: “Ngươi chính là nữ nhân của Tiểu Sát Tinh?”

“Không phải!” Thẩm Gia lập tức phủ nhận.

Nàng nhớ ra rồi! Người trước mặt không phải ai khác mà chính là kẻ thù một mất một còn của Hoài Ngọc, cái người bị đổ phân đầy đầu, Thượng Quan Tập.

“Ngươi không phải Thẩm Gia sao?” Mặt Thượng Quan Tập đầy nghị hoặc, ánh mắt lại lần nữa chuyển lên người Lý Dung.

Cuối cùng Lý Dung mới nhận ra Thượng Quan Tập và Thẩm Gia vốn không hề có chút quan hệ gì, thậm chí hắn còn không quen biết Thẩm Gia, cái gọi là “Giao tình thân thiết” mà trước đó Thẩm Gia nói đều là lừa hắn, nhưng Lý Dung vẫn không rõ vì sao Thẩm Gia lại chủ động muốn đi theo bọn họ chứ?

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Thượng Quan Tập, da đầu Lý Dung trở nên tê dại, hắn nhìn về phía Thẩm Gia nói: “Rõ ràng ngươi chính là Thẩm nhị cô nương. Chính ngươi cũng thừa nhận.”

Thẩm Gia vội vàng nói: “Đúng, ta chính là Thẩm nhị cô nương, nhưng người trong lòng Hoài Ngọc là Thẩm đại cô nương, các ngươi bắt sai người rồi.”

Lý Dung vẫn không chịu từ bỏ: “Vậy, ngươi cùng Hoài Ngọc ở sau núi Bạch Vân Quan ……”

Trời ơi, hoá ra là bởi vì chuyện này, quả đúng là lời dồn thật sự gϊếŧ người mà.

Thẩm Gia vội vàng giải thích: “Đó là giả, các ngươi phải tin ta, ta và Tiểu Sát Tinh vô cùng trong sạch, cái gì cũng không có.”

Lý Dung gấp đến độ sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hắn đang muốn nói thêm cái gì đó nhưng lại bị Thượng Quan Tập phất tay cắt ngang, Thượng Quan Tập nhìn chằm chằm Thẩm Gia. "Ngươi nói ngươi cùng Hoài Ngọc không có một chút quan hệ nào sao?”

“Không những thế, hai chúng ta còn ghét nhau như chó với mèo, có thù không đội trời chung.”

Thẩm Gia biết hắn và Hoài Ngọc là kẻ thù truyền kiếp cho nên liền kéo mối quan hệ của nàng và Hoài Ngọc xuống.

Quả nhiên Thượng Quan Tập cảm thấy hứng thú với lời nói của nàng: “Ồ, các ngươi có thù oán gì?”

“Chúng ta……”

Thẩm Gia vắt óc, tuỳ tiện bịa đặt: “Hận thù của chúng ta vô cùng sâu, Tiểu Sát Tinh táng tận lương tâm nói ta… nói ta lớn lên mập mạp, còn bảo ta ăn ít lại. Đúng rồi, hắn còn thả chó làm ta sợ, còn mắng ta đánh ta……”

Thượng Quan Tập vừa nghe vừa trầm ngâm: “Những việc này quả thật giống với những việc mà Tiểu Sát Tinh sẽ làm.”

Thẩm Gia nói tiếp: “Còn không phải sao?”

Sau khi nhận được lời khẳng định, Thẩm Gia càng nói càng trôi chảy, càng lưu loát, nói như nàng và Hoài Ngọc có thù đến tổ tiên tám đời.

Thượng Quan Tập càng nghe càng gật đầu, trong lòng vô cùng đồng cảm.

Hai người ngay lập tức nói không ngừng nói về những chuyện xấu mà Hoài Ngọc đã làm ra, càng nói càng nhiều. Lý Dung và gã sai vặt liếc nhau một cái rồi lặng lẽ lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa phòng lại.

Thượng Quan Tập ngày càng tiến lại gần, Thẩm Gia lại không phát hiện ra là có gì không ổn.