Ngồi trên xe đến khách sạn, tôi rất muốn nói gì đó nhưng thật sự là lúc ấy không biết nói gì. Chẳng lẽ nói “xin lỗi vì làm mẹ tức quá nên tăng huyết áp”, hay là nói “giờ cả nhà không ai muốn thấy mặt em, anh định thế nào, chọn em hay chọn gia đình anh”?
Tôi nghĩ mãi, nghĩ mãi, nhưng cuối cùng vẫn quyết tâm im lặng cho đến tận khi đến khách sạn. Phong cũng không nói không rằng câu gì mà vòng ra ghế sau lấy một túi quần áo rồi xách vào bên trong.
Nhận phòng xong, tôi mới dám lí nhí bảo anh:
– Anh mang cả quần áo cho em à?
– Không mang thì em định mặc bằng gì?
– Em…
– Vào rửa mặt mũi đi, trời lạnh mà uống bia xong thì đừng tắm nữa.
– Anh có về không… hay là… anh ở đây?
– Vào rửa mặt đi.
Tôi biết anh nói thế nghĩa là anh sẽ ở đây nên ngoan ngoãn vào trong phòng tắm. Lúc đi ra, thấy anh mệt mỏi nằm trên giường, tôi cũng lặng lẽ đi lại gần rồi ngồi xuống đất, đầu gục xuống ngực anh.
Tôi nói:
– Em phải làm sao bây giờ hả anh?
– Đừng suy nghĩ gì nữa.
– Bố mẹ không tin em nữa đâu, mẹ không muốn nhìn thấy mặt em nữa.
– Cứ để một thời gian nữa rồi tính, em không phải lo.
– Anh thì sao? Anh định làm sao?
Ly hôn, hai từ này lẽ ra vẫn còn quá sớm. Nhưng xuất phát điểm của chúng tôi không hề có tình yêu mà là tôi ép buộc anh cưới, đến bây giờ mọi chuyện thành ra thế này, hai chữ Ly hôn chắc cũng gần với tôi lắm rồi. Không còn con nữa, cũng không còn bác Nhân giữ chân, chẳng còn gì ràng buộc chúng tôi nữa, thế nên tôi muốn hỏi anh có định ly hôn với tôi không… Nhưng mà anh lại trả lời:
– Em nghe câu này chưa?
– Câu gì ạ?
– Hồi trước anh đọc trong từ điển danh ngôn thấy một câu, tu trăm năm mới chung một chiếc thuyền, tu nghìn năm mới được chung chăn gối.
Anh nói đến đây rồi dừng lại, tính anh xưa nay vẫn thế, nói ít hiểu nhiều. Và tôi cũng biết có những thứ không cần phải trình bày dài dòng mà chỉ cần thông qua một câu ngạn ngữ đó thôi, tôi cũng đã hiểu rồi.
Người ta tu trăm năm mới được gặp gỡ, đi đến được nhân duyên vợ chồng phải tu cả nghìn năm. Làm sao có thể nói chia tay là dễ dàng chia tay được?
Viền mắt tôi bỗng dưng cay xè, tôi vòng tay ôm chặt lấy anh:
– Em không muốn xa anh một tý nào. Em không biết tại sao lại thành như thế nữa, em không có gì với anh Minh cả, em cũng không gϊếŧ con. Anh tốt với em thế, đòi lại đất cho em, mua lại công ty cũ của nhà em, em không phải đứa ăn cháo đá bát mà gϊếŧ con mình.
– Đừng khóc.
Phong giơ tay xoa xoa đầu tôi, giọng anh vô cùng nặng nề:
– Từ từ rồi cái gì cũng sẽ giải quyết được. Giờ em cứ ngủ một giấc đi. Lên đây, anh ôm em ngủ.
– Vâng.
Thế là những ngày sau đó, tôi với anh ở lại khách sạn. Có mấy lần tôi giục anh về nhưng Phong đều nói ở nhà không sao cả, giờ tôi cứ ở ngoài chơi cho thoải mái, lúc nào bố mẹ nguôi nguôi đi rồi hãy về.
Tôi vẫn lo nên gọi điện cho bác Nhân, bố chồng tôi cũng bảo tôi cứ nghe theo lời Phong đi, đợi mẹ chồng tôi khỏe hẳn rồi tính. Mọi người nói thế nên tôi cũng không cãi nữa, đành ở lại khách sạn đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống rồi về tìm cách giải thích với mẹ chồng. Nhưng mà trong thời gian đó, đã có không dưới một lần tôi nghe trộm được, bà gọi điện đến mắng chồng tôi:
– Bây giờ anh bỏ cả nhà để đi theo nó đúng không? Anh không cần bố cần mẹ anh nữa đúng không?
– Thiên là con gái, con để vợ con một mình ở ngoài sao được. Mẹ cứ khỏe hẳn lại đi, khi nào mẹ khỏe rồi vợ chồng con về.
– Vợ? Nó có coi anh là chồng nó không mà anh còn lo cho nó. Anh ở công ty mà anh không biết nó cặp với đồng nghiệp anh à? Tôi hỏi cả cái công ty của anh rồi đấy, đến cả nhân viên dọn vệ sinh còn biết nó ngủ với thằng Minh kia kìa. Anh bị nó bỏ bùa mê thuốc lú gì mà chuyện rành rành ra thế còn không biết.
– Mẹ, mẹ đừng nghe người ta nói linh tinh.
– Cứ cho là tôi nghe nói linh tinh đi, thế ảnh chúng nó nắm tay nắm chân nhau ở chợ thì sao? Rồi ảnh thằng Minh bế nó vào viện thì sao? Anh thấy có thằng đàn ông nào tốt đến mức bế đồng nghiệp chạy như điên vào viện không? Bạn bè gì mà quan tâm quá thế? Anh đừng lừa tôi, anh cũng đừng lừa cả anh nữa. Mù quáng nó vừa thôi.
– Mẹ đang ốm, đừng nghĩ nhiều nữa. Thiên không phải người như thế.
– Không phải người như thế mà nó lừa mày lên giường hả con? Mày tưởng mẹ không biết à, mẹ đẻ ra mày mà mẹ không biết à? Mày có say thì mày cũng không gọi nó sang phòng mày, tự nó sang, nó trèo lên giường mày rồi bắt mày chịu trách nhiệm. Bản tính nó như thế từ xưa rồi, giờ mày còn bênh nó à?
Phong im lặng không nói gì, tôi đứng ở ngoài cửa phòng tắm cố ấn l*иg ngực mình chặt xuống để giảm bớt khó chịu, nhưng nghe mẹ chồng càng nói, tôi càng cảm thấy đau kinh khủng, giống như có một tảng đá thật to đè nặng trên ngực tôi….
Mẹ chồng tôi thấy anh không trả lời lại nói tiếp:
– Phong, ly dị đi, mẹ không đồng ý loại con dâu như nó. Mẹ đã nhịn nó, cho chúng mày cưới nhau rồi, giờ nó gϊếŧ cháu mẹ, mẹ không nhịn được nữa. Ly dị đi.
– Mẹ…
– Một là con chọn gia đình mình, hai là con chọn nó. Mẹ không bao giờ chấp nhận nó lần nữa, nếu con còn là con của mẹ thì ly dị đi.
– Mẹ đừng như thế, đừng ép con.
– Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, đời còn dài, đàn bà còn nhiều lắm. Không ở với nó thì tìm vợ khác, đầy người tốt, con đừng cố chấp nữa.
– Vợ chồng đâu phải nói ly dị là ly dị, mẹ nhiều tuổi rồi, mẹ cũng hiểu mà.
– Mẹ hiểu, nhưng đã là vợ chồng thì phải chung thủy, không toan tính con ạ. Vợ con thì ngược lại tất cả. Thôi, nếu con cần gia đình mình thì về nhà, về một mình và ly dị con Thiên. Còn nếu con cố tình không nghe, từ giờ đừng bao giờ về cái nhà này nữa, mẹ không có đứa con không nghe lời như con.
Trong nhà tắm không vọng ra âm thanh gì nữa, tôi đoán mẹ chồng nói xong câu đó là cúp máy rồi. Tôi sợ Phong đi ra nhìn thấy mình đang đứng nghe trộm nên vội vàng nhón chân chạy về giường, trùm chăn giả vờ như nãy giờ mình đang ngủ.
Rất lâu, rất lâu sau anh mới trở ra, thấy tôi trùm chăn cao quá nên mồ hôi vã ra nhễ nhại, anh mới kéo chăn xuống đến ngang ngực rồi khẽ vén mấy sợi tóc lòa xòa đầy mồ hôi sang hai bên tai cho tôi.
Tôi không dám mở mắt nhưng tôi cảm nhận được anh nhìn chằm chằm mình, nhìn như chất chứa rất nhiều điều muốn nói nhưng lại chẳng biết phải nói như thế nào. Cuối cùng, qua một lúc sau đó anh mới nằm xuống ôm lấy tôi, nặng nề cùng tôi chìm vào giấc ngủ.
Những ngày hai vợ chồng tôi ở khách sạn đó, thật sự tôi đã đấu tranh rất nhiều. Chuyện của tôi tình ngay lý gian, vừa mất con lại vừa bị cả gia đình chồng hiểu nhầm, mẹ chồng lại thúc giục Phong ly hôn với tôi, tôi thật sự mệt mỏi kinh khủng.
Tôi không muốn quan hệ của anh và mẹ chồng thêm căng thẳng vì mình, nhưng mà tôi cũng chẳng còn cách nào cả, tôi không muốn phải ly hôn với anh. Tôi yêu anh mất rồi, không buông tay anh được.
Phong chưa từng nói những áp lực mà mẹ chồng dồn lên vai anh, anh cũng chưa bao giờ tỏ thái độ khó chịu với tôi, nhưng mà tôi biết chứ, biết anh còn mệt mỏi hơn tôi… mà tôi thì lại không giúp được, cho nên chỉ có thể ngày ngày cố tỏ ra tươi cười chờ anh đi làm về.
Có một hôm, anh đi tiếp khách đến tận 10 giờ vẫn chưa về, tôi chờ mãi chán quá mới lấy ipad của anh để xem phim cho đỡ mỏi mắt, nhưng mà tự nhiên thấy ứng dụng Facebook, tôi lại tò mò bấm vào thử xem có gì.
Phong không có thói quen thoát nick Facebook, với cả tôi cũng không xâm phạm vào những thứ riêng tư của anh bao giờ nên cũng chưa từng mở ra xem lần nào, thế mà không ấy tôi lại cứ như bị ma xui quỷ khiến, tự tiện xem trộm Facebook của anh.
Facebook của anh chẳng hề có gì cả, bạn bè thì cũng chẳng có mấy người, tôi thấy trong list bạn bè có một nick tên Thùy Vũ thì click vào xem thử, thấy ảnh của con mụ yêu tinh kia mới biết đó là nick là “tri kỷ” của anh.
Trang cá nhân của cô ta hay đăng mấy cái stt úp úp mở mở kiểu như: “Anh là gió, gió tự do nhưng em vẫn muốn níu bước chân”. “Anh cứ đi đi, đến khi nào anh chán thì hãy nhớ ở đây vẫn có người đợi anh, đợi anh, chưa từng từ bỏ”. “Em nhớ anh”…
Tôi thì thuộc kiểu không thích mấy câu sến súa ngôn tình kiểu đó nên đọc xong chỉ thấy nổi hết cả da gà da vịt, tôi lướt nhanh qua luôn, xong cũng không tìm được thêm thông tin gì lại bấm sang messenger. Ở đó tôi thấy mấy tin nhắn của Thùy mới nhắn lúc chiều.
Cô ta nhắn:
“- Giờ em qua nhé, anh có ở công ty không? Giấy phép chắc khó xử lý đấy anh ạ, tự nhiên ra thế em cũng lo cho anh lắm.
– Không, anh đang đi tiếp khách.
– Thế lúc nào em qua được? Hôm nay em nhờ bạn mua được ít trà hoa cúc ở Trung Quốc, em mang qua cho anh nhé. Uống loại này thơm hơn hẳn loại cũ anh ạ.
– Không cần đâu, anh uống trà bình thường cũng được. Em đừng mang. Hỏng đi phí.
– Việc gì đâu, mang cho anh thì không bao giờ thấy phí. Haizzz. Em lại nhớ anh rồi, anh mau về nhé.
Sau câu đó, tôi không thấy Phong nhắn lại nữa, định lướt lên đọc lại tin nhắn cũ nhưng bỗng dưng nghe tiếng bước chân ngoài hành lang, tôi sợ anh về thấy tôi đọc trộm tin nhắn của mình nên đành vội vàng thoát ra rồi tắt máy.
Anh đi tiếp khách về nên người thoang thoảng mùi rượu, thấy tôi vẫn đang còn thức, anh bảo:
– Muộn rồi sao vẫn chưa ngủ đi.
– Chờ anh về mà, ngủ một mình em khó ngủ.
– Tối em ăn gì đấy?
– Em oder cơm Tấm cô Bảy, ăn no rồi. Anh ăn chưa? Muốn ăn thêm gì nữa không?
– Không, hôm nay khách họ cũng uống ít nên anh ăn đủ rồi. Đợi anh tắm một tý.
– Vâng.
Tôi chờ đến khi anh tắm xong, leo lên giường nằm cạnh tôi, tôi mới quay sang ôm chặt lấy anh:
– Hôm nay đi tiếp khách có cô nào đi cùng anh không, sao em ngửi thấy người anh có mùi nước hoa thế?
– Không, có anh với Hải với một người nữa thôi. Em ngửi thấy mùi nước hoa à?
– Rõ ràng là mùi nước hoa của con gái mà. Mùi Burberry, em cũng có một lọ này.
– Burberrry á? Sao anh không ngửi thấy nhỉ?
– Mùi này giống hệt mùi của chị Thùy, hôm nay anh ngồi cạnh chị ấy à?
– Không. Sao em lại hỏi thế?
– Thì hôm trước chị Thùy cho em lọ Burberry đó mà, chị Thùy bảo anh thích mùi này nên chị ấy toàn dùng.
Anh nhăn mày cốc đầu tôi, khẽ mắng:
– Học cái thói thám tử ở đâu thế?
– Ngày xưa ăn trộm Conan của anh đọc nhiều nên giờ bị nhiễm đấy.
Nghe tôi nói thế, anh bật cười. Trong đêm tối, tiếng cười của anh rất nhẹ nhưng lan từ đầu mày tới đuôi mắt, lan cả vào trong trái tim tôi. Lúc ấy, bao nhiêu đau đớn áp lực kể từ khi tôi sảy thai bỗng dưng vì nụ cười của anh mà nguôi đi rất nhiều. Tôi giơ tay sờ sờ lông mày anh, xong rồi còn sờ đến cả môi anh, tôi nói:
– Nhăn mày nhiều là nhanh già đấy.
– Già thật rồi mà.
– Chưa già, nhưng nếu cứ nhăn thế này thì hai mươi năm nữa sẽ già và xấu trai.
– Thế bình thường không xấu trai hả?
– Không, đẹp trai, đẹp trai chết đi được, em mê như điếu đổ.
Nụ cười của anh càng lúc càng đẹp hơn, rực rỡ và dịu dàng như khoét thật sâu vào trong đáy lòng tôi. Phong từ từ cúi xuống, chạm trán mình vào trán tôi, anh bảo:
– Mê thật không?
– Thật đấy, anh thơm em đi là biết.
– Ừ.
Nói xong, môi anh chầm chậm hạ xuống, phủ lên môi tôi. Tôi cũng vòng tay lên cổ anh, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của anh. Môi lưỡi thơm mát, từng nhịp đập trái tim dần dần hòa chung làm một. Bàn tay anh từ từ luồn vào áo ngủ của tôi, đặt lên ngực tôi, sau đó từng thứ, từng thứ quần áo trên người cả hai dần dần rơi xuống.
Chúng tôi ôm chặt nhau cùng chuyển động, cùng đưa nhau lêи đỉиɦ cao hoan lạc rồi lại cùng nhau xuống một hố đen vô tận. Tôi trèo lên người anh, eo và hông lắc lư kịch liệt, miệng tôi lẩm nhẩm gọi tên anh:
– Phong…
– Ừ.
– Em ghét mùi Burberry, em không thích người anh có mùi đó.
– Anh biết rồi…
– Anh với Thùy không có gì thật chứ? Nói đi, không có gì đúng không?
Một tay anh đỡ eo tôi, tay còn lại vẫn không chịu buông đỉnh đồi đầy đặn của tôi, giọng anh khàn đặc trong đêm tối:
– Không có gì.
– Thề đi.
Anh cười:
– Đồ trẻ con.
– Kệ, anh thề đi. Không thề còn lâu em mới tin.
– Ừ rồi, thề.
Tôi sung sướиɠ cười cười, từng nhịp chuyển động trở nên nhanh hơn, mạnh mẽ hơn dưới sự kí©h thí©ɧ của anh. Tôi cúi xuống hôn môi anh để ngăn tiếng rêи ɾỉ của chính mình, lúc sau mới khẽ nói:
– Em cũng thế, có mỗi anh…