Ngày hôm sau, tôi dậy từ rất sớm để chuẩn bị đồ đạc đi tình nguyện, lúc tôi dậy thì Phong vẫn còn đang say ngủ.
Không hiểu sao nhìn anh ngủ ngon lành như thế, tôi lại vô thức mỉm cười, sau đó còn cúi xuống thơm lên má anh một cái rồi mới thỏa mãn trèo xuống giường, đi vào trong phòng tắm.
Lúc tập trung lên xe để đến chỗ tình nguyện, chị Hiền thấy mặt tôi phấn chấn thế còn đùa:
– Gì mà hôm nay má đỏ phây phây thế? Mới hốt được anh nào rồi à?
– Vâng, mới kiếm được một anh người yêu học Taekwondo hôm qua chị ạ.
– Ngon, bao nhiêu tuổi, đẹp trai không, đang làm gì?
– Bí mật, em không nói được đâu.
– Làm gì mà giấu kinh thế, có đẹp trai bằng sếp mình không?
– Sếp mình á? Chắc là không đâu ạ.
– Không bằng nhưng hôm sau cũng phải dắt đến cho chị xem với đấy nhé. Xem hotboy kiểu gì mà cua được cả hoa khôi của phòng marketing nào.
– Vâng, đợi khi nào bạn ấy đồng ý thì em dẫn đến giới thiệu ngay.
– Hay là mày cua được anh Minh rồi, anh Minh phải không?
– Em thề với chị không phải là anh Minh, người yêu em tên khác.
– Tên gì nói chị nghe.
– Còn lâu em mới nói.
Chị Hiền thấy tôi thế thì không trêu với anh Minh nữa, chỉ cười cười nói bâng quơ mấy câu nữa rồi thôi. Cả ngày hôm ấy ở chỗ tình nguyện, tôi phát cơm và lương thực cho người dân trong vùng lũ, thỉnh thoảng rỗi ra một tý lại nhớ đến chuyện đêm qua, mặt dày ba tấc cũng nóng bừng bừng lên, sau đó rồi cười một mình như dở hơi.
Tôi sợ mẹ chồng không biết mình đi tình nguyện nên cẩn thận gọi điện thoại lại báo với bà một lần nữa, tôi nghĩ bà sẽ khó chịu nhưng mẹ chồng tôi chỉ bảo “thằng Phong bảo rồi, chị làm gì thì làm, con gái có chồng rồi thì nên giữ gìn mặt mũi cho chồng một tí, đi qua đêm cũng không hay đâu”.
Tôi vâng vâng dạ dạ cúp điện thoại, sau rồi nghĩ mãi, nghĩ mãi, tự nhiên thấy nhớ Phong quá nên muốn về. Chẳng biết sao mới sắp một đêm không được ngủ với chồng tôi mà tôi đã thấy người ngợm nôn nao rồi, giờ chỉ muốn chạy ngay về Hà Nội để gặp anh thôi.
– Thiên, làm gì mà đần mặt ra thế?
Đang ngẩn ra nhớ chồng thì nghe giọng anh Minh gọi, tôi quay đầu lại, cười cười:
– Em có làm gì đâu? Anh phát quà xong rồi ạ?
– Ừ, xong rồi. Em đói chưa? Có muốn ăn gì không?
– Không ạ. Thôi để chờ tý rồi ăn cùng mọi người luôn, gần năm giờ rồi mà.
– Ừ, tối nay đốt lửa trại đấy, em tham gia tình nguyện như này bao giờ chưa?
– Rồi ạ, ngày trước còn học Đại học, trường bọn em cũng tổ chức tình nguyện ở Hà Nam ấy, cũng đốt lửa trại, nướng thịt, nhưng mà lần này mình làm từ thiện ở vùng lũ nên chắc sẽ không nhảy múa hát hò gì anh nhỉ?
– Chắc thế đấy em, người ta đang bị thiên tai mà, mình chỉ đốt lửa sưởi thôi.
– Vâng.
Mới nói đến đó thì bà cô trưởng thành đi lại gần bọn tôi, bình thường thì ghét tôi như bát nước hắt đi, thế mà hôm nay tự nhiên nhìn thấy tôi cái thì niềm nở chào luôn:
– Thiên phát xong rồi à em?
– Vâng ạ, em phát xong rồi chị ạ.
– Hôm nay làm việc mệt không, chị thấy mày mồ hôi nhễ nhại đấy.
– Không chị ạ, không mệt đâu. Chị ngồi đây, ngồi xuống nói chuyện với anh Minh cho vui.
Anh Minh không thích bà này vì một đời chồng rồi, với cả lại đồng bóng nữa, nhưng mà tôi thấy hiếm có dịp nào để cải thiện mối quan hệ của mình với trưởng phòng nên thuận nước đẩy thuyền luôn. Bà trưởng phòng thấy tôi tạo điều kiện cho thế thì cười tít hết cả mắt:
– Em ngồi đi, chị đứng cũng được.
– Thôi chị ngồi đi, em chạy ra đây gọi điện cho người yêu em tí không anh ấy lo.
– Thế à? Ừ, thế em đi đi.
Chỉ cần nghe đến thế là tôi nhanh chân chuồn thẳng, chạy ra tít ngoài bãi sông định gọi cho Phong nhưng chần chừ mãi lại thôi, có gọi bây giờ cũng chẳng biết nói gì, mà có khi lại ngượng thêm ấy.
Tôi cầm điện thoại lướt lướt để tìm ảnh anh nhưng tuyệt nhiên không có cái nào ngoài một cái tôi chụp trộm lúc anh làm việc, tôi đứng ở bãi sông cứ giơ tay sờ vào hình anh rồi tự cười một mình, cảm giác giống như lần đầu biết yêu, ngọt ngào và bồi hồi xúc động thế nào ấy.
Với tôi, anh là người thế nào nhỉ? Điềm đạm, tốt bụng, ít nói, nhưng hiểu chuyện và giỏi giang cực kỳ. Anh bảo vệ tôi khi Hùng định đánh tôi, anh đưa tôi về quê đòi lại đất nhà mình, sau còn làm sổ đỏ cho tôi, chẳng cần biết lý do là tự anh muốn hay vì bác Nhân muốn, nhưng tôi thật sự đã xiêu lòng rồi, tôi thật sự thích anh rồi. Thích anh còn nhiều hơn ngày xưa nữa, bây giờ đi tình nguyện mới chỉ một ngày thôi đã thấy nhớ anh…
Tôi cầm điện thoại đứng ở bờ sông rất lâu, đến khi mặt trời gần lặn rồi thì bỗng nhiên có người gọi điện đến. Nhìn tên chị tôi trên màn hình, tôi đoán có chuyện rồi nên vội vàng bấm nút nghe máy:
– Alo.
– Thiên ơi, em đang ở đâu thế?
– Đang đi tình nguyện, chị có chuyện gì à?
– Mai chị có khách đặt đám cưới sớm mà giờ không còn tiền lấy hoa, em cho chị vay hai triệu được không?
– Sao chị lại không còn tiền lấy hoa? Bán hoa thì người ta trả tiền luôn chứ ai nợ đâu mà không còn tiền lấy?
Chị tôi ngập ngừng một lúc, mãi sau mới dám ấp úng bảo:
– Hùng vừa đến phá hết hoa của chị rồi.
– Mẹ thằng chó đấy, nó không ở yên một ngày được à? Sao tự nhiên nó lại đến phá, phải có lý do gì chứ?
– Lúc chiều con Sóc bỏ học để qua chơi với chị, nó biết được nên đến lôi con Sóc về rồi phá hết hoa.
– Chị lắp camera chưa?
– Chưa, chưa có tiền mua.
– Thôi được rồi, đọc số tài khoản đi, em chuyển tiền cho, em còn có hai triệu thôi, tiền camera thì vài bữa nữa có lương em mua cho.
– Nhưng mà chị không có số tài khoản.
– Làm sao được nhỉ? Chị không có bạn nào à?
– Không.
– Thôi được rồi, để em tính.
Tôi thấy thằng cha Hùng càng ngày càng quá đáng, chưa làm được gì tôi nên chỉ bắt nạt được người yếu đuối như chị tôi thôi, mà giờ lật đổ công ty nó có dễ như trong phim đâu, cần vốn cần tay trong rồi cần thời gian đủ thứ, Phong với tôi thì mới đến được giai đoạn “lên giường” thôi, giờ mà tôi mở miệng ra nhờ anh giúp thì cứ có cảm giác lợi dụng kiểu gì ấy.
Tôi nghĩ ngợi một lúc, lát sau nhìn đồng hồ mới sáu giờ kém nên quyết định xin về. Bà trưởng phòng thấy tôi bỏ về thế thì có vẻ thích lắm, ban đầu mồm cứ xoen xoét bảo “Thôi tối rồi em ở lại đi, đường xa đi vất vả”, nhưng tôi nói đến câu thứ hai cái thì đồng ý luôn.
Tôi bắt xe khách về đến Hà Nội gần một tiếng rưỡi sau đó, vừa xuống xe là tôi đi thẳng đến chỗ hàng hoa của chị, thấy chị tôi một bên mắt sưng tím hết cả lên là biết kiểu gì thằng kia đến cũng đánh bà ấy rồi, tôi điên lắm:
– Chị cứ nhịn nó suốt thế là thế nào nhỉ? Bảo nó đánh thì cầm kéo xiên chết cụ nó đi cơ mà.
– Chị cầm rồi nhưng nó không sợ, nó vẫn đánh.
– Chị không dám đâm đúng không?
Chị tôi ngập ngừng nhìn mấy cánh hoa rụng lả tả dưới chân, lí nhí đáp:
– Ừ.
– Ôi em chịu chị đấy. Bó tay, người gì mà nhu nhược thế không biết.
– Thôi chị xin lỗi, từ giờ chị không để yên cho nó đánh nữa đâu. Em có mang tiền không? Sáng sớm mai người ta cần hoa rồi mà giờ chưa đi mua được.
– Đây, tiền đây, chị đi mua đi.
– Ừ, em ở đây trông cửa hàng cho chị một lúc nhé. Chị chạy ra tý rồi về luôn.
Chị tôi vừa đi mua hoa một lúc thì có một chiếc xe Audi sáng bóng đỗ trước cửa hàng. Tôi tưởng khách đến mua hoa nên đứng dậy định niềm nở chào, ai ngờ người bước xuống lại là Thùy, người lần trước tôi gặp ở công ty.
– Chào bạn.
– À… chào chị ạ. Chị đến mua hoa ạ?
– Tình cờ quá, sao lại gặp bạn ở đây nhỉ? Bạn làm ở công ty Venus cơ mà.
– Em đang trông hàng hoa cho chị em ạ.
– À ra thế, tớ muốn mua một ít hoa cẩm tú cầu, có hoa hồng vàng nữa không bạn?
– Có chị ạ, để em lấy cho.
Tôi lon ton chạy lại chọn mấy cành hoa đẹp và tươi nhất cho Thùy, chị ấy thì cứ đứng sau lưng nhìn chằm chằm tôi, lúc sau tôi thấy nóng gáy quá nên mới quay lại, giả vờ cười cười:
– Chị ơi, chừng này đủ chưa ạ? Em chọn mấy bông đẹp nhất đấy, chị thích bông nào thì bảo em.
– Đủ rồi, bạn gói lại cho mình nhé.
– Dạ.
– Thiên năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ?
– Em hai mốt chị ạ. Ơ mà sao chị biết tên em?
– Vợ của anh Phong thì phải biết tên chứ. Hai mốt tuổi thì kém mình 4 tuổi, mình gọi Thiên là em nhé.
Bàn tay đang bó hoa của tôi tự nhiên cứng lại, rõ ràng tôi không hề biết chị ấy, mà trước đây ngoài lần đυ.ng nhau ở công ty thì cũng chưa từng gặp bao giờ, chẳng có ai biết tôi là vợ của Phong thì tại sao một người xa lạ như chị ấy lại biết?
– Chắc chị nhầm em với ai chứ, em không phải vợ anh Phong đâu ạ.
– Không phải ngại với chị, chắc sợ mọi người biết em là vợ anh Phong, làm xấu mặt anh ấy nên mới không dám nói với mọi người hả?
– Không, không phải ạ.
– Chị biết em lấy anh Phong từ hồi tháng 5, hôm trước gặp ở công ty định chào nhưng sợ em ngại nên lại thôi. Chị là Thủy, bạn anh Phong, quen anh Phong cách đây mười năm rồi.
– À vâng… em chào chị ạ.
– Chị làm ở sở xây dựng, khi nào có dịp qua đó thì gọi chị nhé. Bên công ty em toàn sang bên chị làm việc đấy.
– Vâng ạ, nhưng em là nhân viên quèn ở phòng marketing thôi, chắc không được sang đó đâu ạ.
– Ừ, nếu không thì có dịp thì gặp gỡ đi café cho vui, hoặc đi mua sắm cũng được.
– Vâng ạ, thế cũng được ạ. Để em gói hoa cho chị nhé.
– Ừ, mùi cẩm tú cầu này chị thích.
– Em cũng thích, nhìn nó lạ lạ mà còn thơm nhẹ nữa.
– Ừ, chị thích kiểu mùi thơm thế này nên hay mua để trong nhà. Với cả cũng mua một loại nước hoa mùi na ná giống nữa.
– Thế ạ? À đúng rồi, nước hoa của chị thơm thật, đúng mùi này này.
– Ừ, anh Phong cũng thích mùi Burberry, hôm nào chị mua cho em một lọ, coi như tặng quà cưới cho em nhé. Hôm hai người cưới chị đang đi công tác nên không tham dự được.
Tôi bắt đầu thấy có gì đó không ổn rồi nhưng vẫn tỏ ra như không có gì, cười cười:
– Đám cưới qua rồi mà, thôi để hôm sau em đẻ rồi chị tặng quà cho con anh Phong cũng được. Giờ em không dám lấy đâu. Hoa của chị đây, xong rồi ạ.
Vẻ mặt Thùy tự nhiên lạnh đi, nhưng sau đó chị ta lại cười dịu dàng được ngay lập tức:
– Ừ, cảm ơn em nhé. Bao nhiêu tiền em nhỉ?
– Năm trăm ba chị ạ.
– Ừ, trả em nhé. Có dịp đi café nói chuyện cho vui nhé.
– Vâng, chị về ạ.
Khi chị ta về rồi, tôi cứ đứng nhìn chỗ hoa cẩm tú cầu mãi, cảm giác bất an từ hôm đυ.ng mặt Thùy ở công ty đến hôm nay trỗi dậy càng mãnh liệt hơn. Tôi có cảm giác như chị ta cố tình khıêυ khí©h tôi, cố tình làm ra vẻ như nhẹ nhàng thanh cao nhưng thực ra trong bụng lại đầy toan tính. Tôi nghĩ chị ta còn đáng sợ hơn Nguyệt rất nhiều, nhưng mà mới chỉ gặp hai lần nên tôi chưa dám khẳng định điều gì cả.
Tôi ở đó một lúc thì chị tôi về, nhìn thấy tôi cầm tiền, chị hỏi tôi “bán cái gì mà nhiều tiền thế”, tôi bảo:
– Bán 3 bông cẩm tú cầu với 10 bông hồng vàng.
– Sao lại năm trăm ba?
– Em biết giá đâu, chém thế thôi.
– Ôi em bán thế sau ai dám đến mua của chị nữa, đắt cắt cổ người ta rồi.
– Kệ, sợ gì, khách vãng lai ấy mà.
Nói thêm vài câu nữa thì tôi bắt taxi đi về, về đến nhà mới biết bố chồng tôi đi tập huấn ở tận Sài Gòn, Thanh thì đi sinh nhật bạn chưa về, chỉ có mình mẹ chồng tôi đang ngồi đan khăn len.
– Con chào mẹ ạ.
– Sao bảo chị đi tình nguyện?
– Vâng nhưng mà con ngại đi qua đêm nên về. Mẹ ăn cơm chưa?
– Ăn rồi.
– Vâng. Con lên phòng tắm rửa đây ạ.
Tôi lục đυ.c lên phòng, vất vả cả ngày ở chỗ tình nguyện rồi còn chạy đi chạy lại về Hà Nội, người tôi đã bẩn lắm rồi nên chỉ muốn tắm ngay, thế mà vừa mở cửa ra đã thấy Nguyệt nằm chiễm chệ trên giường của vợ chồng tôi.
Nhìn cô ta chỉ mặc một cái váy ngủ mỏng đến mức có thể nhìn thấy hết bên trong, máu nóng tôi dồn lên não, tôi nghiến răng gào lên:
– Cô nằm trong phòng tôi làm gì?
– Tao nằm chơi thôi, không được à?
– Cái con mặt trơ này, mày nằm trên giường vợ chồng tao mà mày không xin phép à? Mày có biến không?
– Mẹ, trước khi mày đến tao ngủ ở giường này suốt có sao đâu. Mày đi tình nguyện sao không xéo luôn đi, về làm gì?
Cô ta đúng là mặt dày mười tấc, dày hơn cả mặt tôi, tự tiện nằm trên giường của người ta thế mà còn dẩu mỏ lên cãi. May mà tôi về đột xuất nên mới thấy cảnh này, nếu không đổi lại, nếu người về là Phong thì mọi chuyện sẽ đi đến đâu.
Ôi, cứ nghĩ đến anh và cô ta lao vào nhau là tôi muốn chém!!!
Tôi xông đến túm tóc Nguyệt lôi xềnh xệch xuống giường, vừa lôi vừa chửi:
– Tao nhịn mày lâu lắm rồi nhé, mày muốn đớp chồng tao đúng không? Tao nói cho mày biết, mày đừng có mơ.
– Con ranh, bỏ ra. Mày dám túm tóc tao à? Tao mách dì Ân giờ, bỏ ra.
– Tao thách mày đấy, mày làm được gì thì làm đi. Mày thèm trai quá nên phát điên rồi phải không? Mày mặc áo ngủ nằm trên giường tao làm gì hả? Nói.
Nguyệt đau quá nên giằng ra nhưng tôi khỏe hơn nên cô ta không vằng được, hai đứa tôi giằng co ầm ầm trên tầng nên mẹ chồng tôi ở dưới nhà cũng nghe thấy, vội vàng chạy lên. Bà vừa nhìn thấy đã kêu toáng lên:
– Hai đứa làm gì thế? Bỏ nhau ra xem nào. Con Thiên bỏ ra.
– Mẹ, mẹ cho nó lên phòng vợ chồng con ạ?
– Không, nó đến với cái Thanh, không liên quan gì đến tôi.
– Mẹ nhìn xem, nó ăn mặc như này, anh Phong về thì thế nào ạ?
Lúc này, mẹ chồng tôi mới nhìn thấy bộ váy ngủ gần như trong suốt trên người Nguyệt, tôi đoán bà tức lắm nên tay nắm chặt lại, quát Nguyệt:
– Bỏ ra nhanh lên, con Nguyệt mặc quần áo tử tế rồi xuống nhà nói chuyện.
Tôi nghe xong còn cố giật tóc cô ta thêm một lần nữa rồi mới thả ra, Nguyệt ngẩng đầu lên vuốt lại tóc rồi gườm gườm nhìn tôi. Tôi không thèm chấp cái loại mặt dày vô sỉ đó nên định đi qua cô ta để xuống nhà, ai ngờ vừa mới quay người cái thì cô ta đã túm tôi lại, định giơ tay tát tôi.
Tôi bất ngờ nên phản ứng không kịp, xác định kiểu gì cũng bị ăn tát rồi, thế nhưng lần này cũng như lần trước, tay của Nguyệt chưa kịp chạm vào mặt tôi thì đã có một bàn tay nữa giữ lấy.
Phong không biết lên phòng từ lúc nào, anh lạnh lùng nhìn Nguyệt rồi bảo:
– Cô làm gì đấy?
– Nó đánh em, nó đánh em bù đầu tóc đây này, anh nhìn xem, nó còn cào mặt em trước.
– Tôi hỏi cô ở trong phòng vợ chồng tôi làm gì?
Cả tôi và cả Nguyệt đều bất ngờ nên cả hai cứ ngơ ra, mãi sau, Nguyệt mới khóc như mưa rồi nói với chồng tôi:
– Em vào phòng chơi thôi, nhưng mà vợ anh vừa nhìn thấy em đã đánh em. Anh xem đi, em với mọi người chơi với nhau từ nhỏ, nhà anh em đến nhiều lần rồi, giờ vào phòng anh tý mà vợ anh cũng nổi điên lên đánh em.
– Tôi có vợ rồi, đây là phòng riêng của vợ chồng tôi, cô mặc quần áo như này vào để làm gì?
– Nhưng mà em với anh…
Không chờ cô ta nói hết câu, anh đã bỏ tay Nguyệt ra, mặt Phong không cảm xúc gì, lạnh lùng nói thêm mấy chữ:
– Với cả, cô cũng không phải kiểu tôi thích.