Chương 11: Người phụ nữ của tôi

Lục Quân Đình đi vào, đương nhiên cũng nhìn thấy trong nhà có khách, sắc mặt anh không hề thay đổi, hỏi: "Nhà có khách?"

Lục lão phu nhân nói: "Mau tới đây làm quen một chút, con bé chính là Lương tiểu thư." Nói xong, bà cười nói với Lương Tiểu thư: "Nó chính là cháu trai của bà, Lục Quân Đình."

Lục Quân Đình nghe thấy tên Lương tiểu thư liền biết chính là cô gái mà bà nội sắp xếp xem mắt. Bị sắp xếp xem mắt trong khi không biết gì, mặt Lục Quân Đình không biểu lộ cảm xúc. Anh đi tới, khách sáo vươn tay với Lương tiểu thư.

"Lương tiểu thư, chào cô."

Lương tiểu thư rất bất ngờ. Mọi người đều nói Lục Quân Đình cao ngạo lạnh lùng, không dễ ở chung, bây giờ xem ra anh rất có phong độ.

Lương tiểu thư hơi ngại ngùng, vội vàng đứng dậy bắt tay anh, nhưng cũng không dám nhìn Lục Quân Đình: "Chào Lục tiên sinh, nghe danh đã lâu."

"Lương tiểu thư khách sáo rồi, mời ngồi."

Lục Quân Đình ngồi xuống, Lương tiểu thư rất tự nhiên ngồi bên cạnh anh. Lục Quân Đình hỏi: "Mọi người vừa nói gì vậy?"

Lục lão phu nhân rất hài lòng với biểu hiện của Lục Quân Đình, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm: "Nói tới chuyện của cháu khi còn nhỏ."

"Chuyện xấu hổ của cháu khi còn nhỏ, bà nói ra trước mặt khách làm gì, lại trở thành trò cười cho người ta."

Lương tiểu thư vội vàng nói: "Không có, Lục tiên sinh lúc bé rất đáng yêu."

"Lương tiểu thư quá khen rồi."

Lương tiểu thư cúi đầu cười, Lục Quân Đình nói tiếp: "Trong nhà tôi có vườn hoa rất lớn, có muốn tôi đưa Lương tiểu thư đi dạo không?"

Lục lão phu nhân chỉ ước bọn họ có cơ hội ở riêng với nhau, vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, vừa hay đang mùa sen nở, có thể đưa Lương tiểu thư đi xem hoa sen."

Lương tiểu thư cũng rất thích ngắm hoa sen, vẻ mặt ngượng ngùng đi theo Lục Quân Đình.

Hai người vừa đi, Lục lão phu nhân liền hỏi: "Mấy đứa cảm thấy thế nào? Có cơ hội không?"

Tưởng Lệ Tô nói: "Con nhìn hai đứa này rất hợp, xem ra Quân Đình rất hài lòng với Lương tiểu thư. Mẹ, không chừng nhà chúng ta sắp có chuyện vui rồi."

Lời này làm Lục lão phu nhân rất vui vẻ: "Ta đã nói rồi, có hợp hay không phải gặp mặt mới biết được, đúng không? Vừa gặp người ta đã chê chúng ta chướng mắt, muốn dẫn người ta ra ngoài đi dạo riêng rồi."

Trương Dao cũng cười nói: "Đúng đấy ạ. Con còn tưởng đứa bé Quân Đình này sẽ tức giận, không ngờ vừa nhìn thấy Lương tiểu thư ngọc ngà đã động tâm. Mẹ, mẹ gọi Lương tiểu thư đến là đúng."

Mọi người càng nói càng hăng, về sau đã nói đến chuyện nên tổ chức hôn lễ như thế nào, để bọn họ sinh mấy đứa nhóc rồi.

Lâm Hi Vũ ở bên bình tĩnh nghe. Nhìn Lục Quân Đình có vẻ rất hài lòng với Lương tiểu thư. Nếu Lục Quân Đình thật sự thành đôi với Lương tiểu thư, vậy đứa nhỏ trong bụng cô phải làm sao? Lương tiểu thư có thể chấp nhận không? Nếu cô ấy không thể chấp nhận, vậy cô sẽ mang theo đứa bé đến nơi khác sinh sống, dù sao Lục Quân Đình đã nói sẽ cho cô một khoản tiền, đến lúc đó cô cũng không cần bỏ đứa bé này, cũng không cần kết hôn cùng Lục Quân Đình. Càng nghĩ, cô càng cảm thấy kế hoạch này rất tốt.

Đúng vào lúc này, điện thoại Lâm Hi Vũ đột nhiên vang lên. Cô nhìn thấy tên người gọi liền giật nảy mình, ánh mắt lướt qua xung quanh, cũng may mọi người đang nói về chuyện cưới xin của Lục Quân Đình và Lương tiểu thư nên không chú ý đến cô.

Lâm Hi Vũ che điện thoại đi ra bên ngoài nghe.

"Anh Quân Đình?"

"Em biết chuyện hôm nay anh phải xem mắt không?"

"..."

Giọng của anh không nghe ra đang vui hay tức giận, nhưng Lâm Hi Vũ nghe được lời này thì không biết nói gì, cô vô cùng bình tĩnh, nói dối anh: "Em không biết, em đến đó, nhìn thấy Lương tiểu thư mới biết."

"Ừm." Anh lên tiếng, dừng lại một lúc rồi nói: "Anh cũng không biết."

Anh biết hay không thì cũng không có quan hệ gì với cô. Lâm Hi Vũ tùy ý nói một câu: "À, như vậy a, vậy anh tiếp Lương tiểu thư đi, em cúp máy trước."

Lâm Hi Vũ cũng không để ý nhiều, cúp điện thoại xong liền chuẩn bị trở về, không ngờ quay người lại lại đối diện với Lục Quân Phong đang đi về phía này.

Lục Quân Phong đi đến trước mặt cô, giọng nói phức tạp gọi cô: "Hi Hi."

Sau khi trải qua những chuyện này, khi đối diện với Lục Quân Phong, Lâm Hi Vũ không còn tâm tư gì nữa.

Lâm Hi Vũ trực tiếp hỏi anh: "Anh tìm tôi có việc?"

"Rất lâu rồi không được gặp em, anh muốn nói với em mấy câu."

"Hiện giờ không tiện lắm, Lục Viện vẫn đang chờ tôi, tôi đi trước."

Lâm Hi Vũ chuẩn bị lách qua người anh ta thì bị Lục Quân Phong bắt lấy cánh tay: "Hi Hi, bây giờ ngay cả nói chuyện với anh cũng không muốn sao?"

Lâm Hi Vũ còn chưa kịp nói gì, thì Nghiêm Vũ Đồng đã vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh này, cô ta không thèm hỏi đã hét lên một tiếng: "Hai người đang làm gì vậy?"

Lục Quân Đình nghiêng đầu nhìn về phía cô ta, vẻ mặt không vui: "Sao em lại đến đây?"

Nghiêm Vũ Đồng nhìn thấy rõ ràng, vừa rồi biểu cảm của Lục Quân Phong đối với Lâm Hi Vũ cũng không phải như vậy, vừa nhìn thấy cô ta (LHV) đã không nhịn được, trên mặt đều ngập tràn tình cảm với Lâm Hi Vũ.

Cô ta đi đến bên cạnh Lục Quân Phong, trực tiếp ôm cánh tay anh ta, Lục Quân Phong rút ra mấy lần không được. Nghiêm Vũ Đồng cảnh giác hỏi Lâm Hi Vũ: "Cô tìm anh ấy làm gì? Cô không biết tôi và anh ấy đang ở bên nhau sao?"

Lâm Hi Vũ cũng không im lặng: "Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi tìm anh ta?"

Trên tay Lâm Hi Vũ còn cầm điện thoại, Nghiêm Vũ Đồng nhìn lướt qua nói: "Nếu cô không gọi điện cho anh ấy, sao anh ấy có thể đi ra?"

Lâm Hi Vũ cảm thấy hai người này có bệnh rồi: "Tôi đi ra ngoài nghe điện thoại không liên quan đến Lục Quân Phong."

"Cô còn không chịu thừa nhận?" Nghiêm Vũ Đồng lên giọng.

"Đi thôi." Lục Quân Phong quát lớn.

Lục Quân Phong vừa quát, Nghiêm Vũ Đồng càng khó chịu, vươn tay với Lâm Hi Vũ: "Đưa điện thoại cho tôi."

"Tại sao phải đưa cho cô?"

"Không phải cô không gọi cho anh ấy sao? Cho tôi xem một chút."

"Cô nói đưa cho cô thì phải đưa cho cô à? Dựa vào đâu chứ?"

Lâm Hi Vũ mặc kệ bọn họ, trực tiếp vòng qua hai người này rời đi. Không bao lâu thì Lục Quân Phong và Nghiêm Vũ Đồng cũng trở lại. Trước mặt trưởng bối, Nghiêm Vũ Đồng cũng không dám tìm Lâm Hi Vũ ầm ĩ.

Mọi người vẫn sôi nổi trò chuyện về Lục Quân Đình. Lúc đang hăng say thì người trong cuộc Lục Quân Đình cũng trở về, Lục lão phu nhân nhìn sau lưng Lục Quân Đình hỏi: "Lương tiểu thư đâu?"

Lục Quân Đình đi đến ghế sofa ngồi xuống, nói: "Cô ấy về rồi."

"Cái gì? Sao cháu lại để người ta về?"

Lục Quân Đình nhìn Lục lão phu nhân, sắc mặt không tốt lắm: "Về sau, muốn sắp xếp cho cháu xem mặt có thể hỏi trước xem cháu đồng ý hay không có được không?"

Thái độ này của Lục Quân Đình khiến Lục lão phu nhân bối rối: "Không đúng, cháu không thích với Lương tiểu thư?"

Lục Quân Đình mặt không đổi sắc nói: "Không thích, cháu đã nói với cô ấy bọn cháu không thích hợp, để cô ấy trở về."

Mấy người họ vừa mới nhiệt tình trao đổi trong nhà sắp có chuyện vui, vậy mà Lục Quân Đình lại tạt cho bọn họ một gáo nước lạnh, không khí trở nên lúng túng.

Lục lão phu nhân bị làm cho tức chết: "Cháu nói đi, cháu nói thẳng cho ta cháu thích người con gái như thế nào?" Lục lão phu nhân nghĩ đến gì đó liền hỏi tiếp: "Có phải cháu không quên được cô gái quen trước kia? Nếu không thể quên thì cứ nói thẳng với ta, cháu không thể hạ mặt xin tái hợp được thì để bà nội đi xin giúp cháu."

Lục Quân Đình nghe vậy, lông mày nhíu lại, giọng nói cũng lạnh hơn mấy phần: "Bà nói linh tinh gì thế?"

Lục lão phu nhân càng nghĩ càng thấy mình đoán đúng, bà nói tiếp: "Ta đã nói rồi, sau khi chia tay cô gái kia vẫn không chịu có bạn gái, có phải cháu không quên được nó đúng không?"

Lục Quân Đình dùng ngón tay cái xoa thái xương, nói: "Không có chuyện đó." Anh nói xong, ánh mắt vô thức nhìn lướt qua chỗ Lâm Hi Vũ đang ngồi, thấy cô và Lục Viện đang thì thầm bàn luận gì đó, thỉnh thoảng che miệng cười một cái, trông rất vui vẻ, không để ý bên này nói gì, như là mọi chuyện đều không liên quan đến cô.

Lục Quân Đình bỏ tay xuống rồi nói: "Bà không cần sắp xếp cho cháu xem mắt nữa, cháu đã có người phụ nữ của mình rồi."

Lục lão phu nhân đang than thở, nghe xong lời này giống như nghe được tin tức gì ghê gớm lắm, mở to mắt kinh ngạc nói: "Cháu có bạn gái? Chuyện khi nào? Sao không thấy cháu nói gì?"

"Mới gần đây thôi, đang trong giai đoạn phát triển, cô ấy không muốn cháu nói."

Xung quanh an tĩnh lại, hiển nhiên bị tin này làm hồn bay phách lạc. Toàn thân Lâm Hi Vũ bất giác căng thẳng, không phải cô, không phải cô, anh nói không phải cô đi. Cô không phải người phụ nữ của anh, mà bọn họ cũng chưa từng ở bên nhau, cho nên chắc chắn không phải cô.

Lục lão phu nhân bình tĩnh lại, hỏi: "Có phải cháu cố tình lừa ta không? Vì để ta không sắp xếp cho cháu đi xem mắt nên cố ý lừa ta nói có bạn gái?"

"Cháu gạt bà làm gì, khi nào tình cảm ổn định cháu sẽ đưa cô ấy đến cho bà xem mặt."

Lục lão phu nhân không vui: "Ở đây đều là người nhà, cháu còn có gì khó nói?"

Tưởng Lệ Tô kịp thời lên tiếng hóa giải mâu thuẫn: "Mẹ, người trẻ bây giờ và chúng ta không cùng một thời đại, với lại Quân Đình có bạn gái, không phải mẹ nên thấy vui sao? Ánh mắt Quân Đình rất tốt, con tin bạn gái của nó nhất định sẽ khiến mẹ hài lòng."

Lục lão phu nhân nghe vậy, tâm tình cũng tốt lên một chút, nhưng lại không yên tâm, dặn dò Lục Quân Đình: "Nhất định phải dẫn về trong thời gian ngắn nhất cho mọi người làm quen."

Lục Quân Đình thoải mái đáp: "Được ạ."

Tưởng Lệ Tô nói: "Gần đây nhà mình liên tục có chuyện vui." Bà ta nhìn về phía Trương Dao và bọn cô rồi nói: "Em dâu, nhà em bên đó chắc cũng có tin vui chứ?"

Trương Dao bối rối: "Nhà em thì có chuyện vui gì chứ?"

Mắt Tưởng Lệ Tô tràn ngập ý cười, nhìn Lâm Hi Vũ rồi nói: "Không phải Hi Hi có thai sao?"

Vừa dứt lời, từng đôi mắt xung quanh đổ dồn lên người Lâm Hi Vũ. Lâm Hi Vũ cảm thấy khó hiểu, làm sao Tưởng Lệ Tô biết.

Trương Dao nghe Tưởng Lệ Tô nói cũng quay sang nhìn Lâm Hi Vũ, bà kinh ngạc một lúc mới phản ứng lại được: "Hi Hi, con có thai?"

Lâm Hi Vũ vô thức nắm chặt hai tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tưởng Lệ Tô. Chuyện này chỉ có cô và Lục Quân Đình biết, Lục Quân Đình lại không phải là người hay đem chuyện riêng tư nói linh tinh với người khác, cho nên vì sao Tưởng Lệ Tô lại biết?

Mà bà ta hiển nhiên cũng không biết đứa con trong bụng cô có quan hệ với Lục Quân Đình, nếu không thì sẽ không nói với giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác như thế. Nghĩ vậy, Lâm Hi Vũ không hề hốt hoảng, cô muốn xem xem, bọn họ sẽ thêu dệt chuyện cô mang thai như thế nào.