Đường lớn sâu trùng trùng, đêm lạnh như nước.
An Tây Nguyệt chỉ cẩm thấy cơ thể mệt mỏi đến khó tả, nặng nề đến mức không còn một chút phần sức lực nào.
Thanh âm nói chuyện bên tai vang lên ríu rít ồn ào, lọt hết vào trong tai...
"Ngô mụ mụ, Đại tiểu thư sốt cao không giảm có nên kêu đại phu đến xem một chút hay không: "Dưới ánh sáng của đèn nến tối tăm, Phùng nương cẩn thận nói từng chữ một với Ngô mụ mụ.
Ngô mụ mụ chỉ bĩu môi, nằm trong ổ chăn mềm trên giường nhỏ, thoải mái thay đổi tư thế, xem thường rên lên: "Bên ngoài tối đến đáng sợ, trong lúc tối lửa tắt đèn như thế này, ta không đi đâu. Chỉ là rơi xuống nước mà thôi, cũng không đến nổi chết đâu, chỉ tại cơ thể tiểu thư quá yếu mà thôi."
An Tây Nguyệt yên lặng lắng nghe, nàng có chút không rõ hoàn cảnh bây giờ là thực tại hay là cảnh trong mộng. Nàng khẽ đảo mắt theo bản năng nhìn bốn phía, khung cảnh quen thuộc này khiến cho nàng sửng sốt một hồi. Đây rõ ràng là khuê phòng của nàng.
Phùng nương lập tức thở dài: "Nhưng dù thế nào đi nữa, nàng cũng là Đại tiểu thư, nếu nàng có mệnh hệ gì thì ngươi và ta cũng không thể gánh nổi."
Ngô mụ mụ khinh thường cười lạnh: "Nhìn tiền đồ của ngươi đi, Đại phu nhân yếu đuối vô dụng, đã sinh ra một đứa con trai ngu si đần độn, thì nàng ta có thể làm gì chúng ta được chứ." Thế là một lời nguyền rủa đầy ác độc lại thốt ra: "Bây giờ trong phủ có Lâm di nương làm quản gia rồi, ai quan tâm đến Đại tiểu thư đang sốt cao, nóng như thiêu đốt chứ, tốt nhất là thiếu đến chết đi, nếu như thiêu không chết thì cũng trở thành kẻ ngu si vẫn là vẹn cả đôi đường."
An Tây Nguyện nghe đoạn đối thoại của hai người đàn bà này, nàng nhớ rất rõ nàng bị giam ở trong Ám điện, Nam Cung Hạo đã bắt nàng uống thuốc độc làm cho cả người nàng đều đau đớn khổ sở, kể cả đứa bé của nàng cũng bị dày vò đau đớn mà chết tươi trong bụng, hai mắt, mũi và khóe miệng của nàng bị chảy máu tươi đen ngòm cho đến chết...
Vì thế mà khi Ngô mụ mụ nói: "Kết quả của Khương ma ma lúc trước cũng rất tốt, bị đánh đến chết, nhìn thật đẫm máu. Ngay cả nữ nhi của Khương ma ma cũng bị bán vào trong kỹ viện, chỉ sợ nàng ta giờ phải chôn cùng với nương của mình dưới Hoàng Tuyền rồi. An Ni Tử lớn lên cùng với Đại tiểu thư, may mắn do nha đầu này quá trung thành với nàng, nhưng bây giờ đã bị bán vào trong kỹ viện rồi, cũng tại nàng ta không nghe theo lời của Lâm di nương cũng đáng đời lắm."
An Tây Nguyệt vuốt chiếc bụng phẳng lì của mình, nàng lập tức sửng sốt khi biết mình không có mang thai. Cơ thể eo thon, dáng đẹp như thế này làm sao có dáng vẻ từng mang thai được chứ, nàng tự nhìn lại tay nhỏ mảnh mai khéo léo của mình, mà nhận ra, đây rõ ràng là hình dáng lúc nàng mới mười lăm tuổi.
Đột nhiên con ngươi đen nháy xinh đẹp của An Tây Nguyệt mở to kinh ngạc, nàng không có chết, nàng đã sống lại về sáu năm trước.
Sáu năm trước, nương của nàng vẫn chưa chết, nàng vẫn chưa có gặp Nam Cung Hạo. Có thể ông Trời tiếc thương nàng nên đã để nàng sống lại một kiếp nữa.
Lúc đó, An Tây Nguyệt chỉ mới mười lăm tuổi, hai người trước mắt nàng này đây là mụ mụ. Nàng có chút ấn tượng về họ, họ là mụ mụ làm việc nặng trong sân.
Mà người trong miệng họ đang nhắc đến là Khương ma ma, bà ấy là bà vυ" nuôi của nàng. Khương ma ma thật sự đã chết rồi, nhưng nàng lại không biết bà ấy bị đánh chết, con gái Khương ma ma là An Ni Tử khi nương nàng ấy chết cũng biến mất luôn. Năm đó, nàng có hỏi tất cả mọi người nhưng không một ai nói cho nàng biết. Sau đó, việc này cũng bị Lâm di nương lấp liếʍ cho qua.
An Tây Nguyệt không tự giác mà lên tiếng hỏi dò: "An Ni Tử như thế nào rồi?"
"Đại tiểu thư cũng tỉnh lại rồi, người đã mê man cả một ngày đấy, người có chỗ nào thấy không thoải mái nữa không?" Phùng ma ma vội vàng chạy đến giúp An Tây Nguyệt.
Ngô mụ mụ cũng không quan tâm đến Đại tiểu thư đã tỉnh lại, bà ta vẫn an nhàb ngồi trên nhuyễn tháp như cũ và khinh bỉ trả lời: "Chỉ là con tiện nhân thấp hèn bị bán đi thôi, quan tâm nàng ta làm cái gì, Đại tiểu thư đã tỉnh lại rồi thì cứ ngủ tiếp đi, ban đêm còn dài lắm."
"Ta không có sao." An Tây Nguyệt cũng không thèm liếc mắt nhìn Phùng nương, ánh mắt nàng lạnh lẽo quét qua người Ngô mụ mụ. Kiếp trước, nàng mê man cả ba ngày ở trên giường không biết rằng Khương ma ma và An Ni Tử có kết cục thê thảm như vậy.
Kiếp này, nàng lại tỉnh lại sớm hơn kiếp trước mới biết được bí mật lớn như thế này, hóa ra An Ni Tử cùng nàng lớn lên đã bị bán vào cái nơi bỉ ổi như thế.
Vì thế An Tây Nguyệt tự mình đứng dậy, xuống giường, cả cơ thể nàng nóng hôi hổi cũng không có bao nhiêu khí lực, nhưng nàng vẫn cao ngạo chậm rãi ngồi dậy rời khỏi giường, đứng lên cầm một chậu nước lạnh như nước đá giội lên người của Ngô mụ mụ.
"Rào."
Trong ban đêm lạnh giá, Ngô mụ mụ bị giội một chậu nước lạnh như đá lên người, từ đầu đến chân của bà ta ướt sũng, lạnh đến thấu tim, trông chật vật vô cùng.
Ngô mụ mụ kêu lên một tiếng sợ hãi, vội vàng đứng dậy từ trên giường mềm, trừng mắt nhìn An Tây Nguyệt khóc lóc om sòm: "Đại tiểu thư, người vô duyên vô cớ tự nhiên giội nước lên người ta làm cái gì, ta chọc giận gì người à."
Trong con ngươi An Tây Nguyệt chợt hiện lên một tia ánh sáng lạnh, kiêu ngạo đứng dậy, nàng đạp một cước lên đầu gối của Ngô mụ mụ, rồi lạnh lùng đứng trước mặt Ngô mụ mụ với con ngươi bắn ra tia rét lạnh đến run người, lạnh giọng nói: "Chủ nhân ngươi đang hỏi cái gì, nhưng người trả lời cái gì."
Phùng nương bị sợ đến mức cả hai chân run rẩy, bà ta quỳ rạp xuống đất, từ trước đến giờ, bà ta chưa từng gặp dáng điệu của Đại tiểu thư như thế, bà ta run rẩy đáp lại: "Ny Tử bị giam ở trong phòng chứa củi ở Tây viện ạ."
Từ xưa đến giờ, Phùng nương là người nhát gan, không muốn quản đến mấy việc không liên quan đến mình, nhưng bà ta cũng không hại người, chỉ dựa vào lương tâm để kiếm sống. Nhưng hôm nay, bà ta nhìn thấy Đại tiểu thư không giống như ngày thường, đặc biệt là đôi mắt đầy hàn ý làm người phải hoảng sợ.
Đáy lòng Ngô mụ mụ thầm oán hận, nhưng bà ta cũng sợ hãi An Tây Nguyệt, đành thầm mắng: "Cái con tiện nhân đó còn không còn giữ được mạng sống nữa, Đại tiểu thư có hỏi cũng bằng thừa."
"Phùng nương giúp ta thay y phục." Lúc này An Tây Nguyệt chỉ mặc một bộ áo trắng bên trong, nàng là trưởng nữ chính thức trong Hậu Phủ, vậy mà phải sống khổ sở cả đời. Nàng phải thể hiện danh phận và thân thế của nàng, vững vàng và trả hết tất cả những người ta cho nàng một cách thỏa đáng nhất, đây chính là món nợ của nàng cho Khương ma ma và An Ni Tử.
"Đại tiểu thư, cơ thể của người vẫn còn nóng lắm nên không thể đi ra ngoài được, bên ngoài đang trời đông giá rét như thế, gió lạnh thổi qua chỉ sợ bệnh sẽ không tốt lên được."
Đôi mắt lạnh lẽo của An Tây Nguyệt liếc mắt trừng Phùng nương, tỏa ra vẻ không cho cãi lời, làm cho Phùng nương ngậm miệng ngay lập tức. Chốc lát, An Tây Nguyệt mặc lên một bộ y phục màu trắng khéo léo, bên ngoài khoác lên một tấm áo choàng màu hồng cánh sen liền mũ đội đầu, sau khi ăn mặc chỉnh tề nàng lập tức đi ra cửa, cơ thể còn đang phát sốt nên khi nàng bước ra tới cửa, Phùng nương đã tốt bụng đưa một chén nước nóng cho nàng ra hiệu nàng uống để giữ ấm cổ.
An Tây Nguyệt nghi nhớ hành động này ở trong lòng, nàng tiếp nhận chén nước ấm và uống một hơi cạn sạch.
Chân trước An Tây Nguyệt vừa bước ra khỏi sân, thì chân sau Ngô mụ mụ đã chạy đi nơi khác.
*
Đến phòng chứa củi ở Tây viện, ánh sáng yếu ớt làm lộ ra quang cảnh bên trong căn phòng vắng vẻ và cũ nát, từ căn phòng truyền ra tiếng khóc thút thít và tiếng chửi rủa.
"Di nương đã căn dặn, bảo nàng ta chịu khổ xong rồi mới bán đi."
Một giọng của một nữ tử khác truyền đến...
"Đừng làm bị thương mặt của ả, còn phải bán đi để có thể kiếm được vài đồng tiền, ả dám to gan chống đối với Lâm di nương còn có đường sống sao?"
"Ta nguyền rủa các ngươi chết không tử tế, Lâm di nương sớm muộn gì bà cũng gặp phải báo ứng..."
"Con tiện nhân thối, ngươi còn dám mắng người à."
Đôi mắt của An Tây Nguyện trợn tròn, âm thầm kêu lên không hay rồi, An Ni Tử đang bị người ta tra tấn. Nàng cũng không rảnh quan tâm đến cái gì nữa, đột ngột khí lạnh lẽo mạnh mẽ nổi lên bảo phủ lấy quanh thân của nàng, còn đâu dáng vẻ của một đứa bé mới mười lăm tuổi, rõ ràng là Tu La Địa Ngục. Nàng đá một cước làm cửa phòng chứa củi bật ra.
Khung cảnh mấy bà lão mặt âm hiểm đầy ác độc đang dùng kim đâm vào cơ thể của An Ni Tử, hiện ra trước mắt.
Cơ thể An Ni Tử đã gầy yếu và đau đớn đến co rúm thành một khối, trong miệng nàng vẫn liên tục nỉ non: "Lâm di nương, bà chết không được tử tế..."
Cơn tức giận của An Tây Nguyệt bùng lên dữ dội, nàng đá một cước vào eo của bà lão chuẩn bị dùng kim đâm vào đầu ngón tay của An Ni Tử, cây kim châm sắc nhọn vì vậy mà quay ngược lại đâm thẳng vào mặt của một bà lão khác.
Hai bà lão đồng thời cũng thét lên, bà lão kia lăn một vòng trên mặt đất, trên mặt đau đớn đến tức giận, bà ta không nhìn rõ ai đã đá mình mà vội vàng mắng chửi: "Ai da, con nào dám đá lão nương, muốn tìm đường chết rồi à."