Đáy lòng An Tây Nguyệt cười lạnh, như đã đoán, chắc chắn Lâm di nương sẽ ngấm ngầm uy hϊếp Thôi ma ma, nàng chậm rãi hành lễ với lão phu nhân, trầm ổn nói: "Tổ mẫu, Thôi ma ma là người trong phòng của mẫu thân, cháu thấy mụ ta thề thốt, kiên định phủ nhận như thế, chắc chắn trong chuyện này có oan khuất, Hầu phủ chúng ta không phải là ổ cướp bóc cường đạo, không chấp nhận được cho người ta nói thật, sao không để Thôi ma ma có cơ hội mở miệng tự giải thích cho chính mình."
Lão phu nhân nhìn cháu gái mình bình tĩnh như thế, vô cùng tán thưởng, nha đầu này trước kia nhìn thật sự rất yếu đuối, làm cái gì cũng không ra hồn, nên bà ấy cũng không đặt nàng ở trong lòng. Hôm nay, nhìn thấy khí chất của nha đầu này vượt trội như thế, gặp chuyện lại không chút hoang mang, tính cách lại bình tĩnh tự tin, khiến cho lão phu nhân không nhịn được xem trọng nàng một chút: "Nguyệt nhi nói đúng, phủ đệ của chúng ta là thế gia lưu danh thanh cao, đương nhiên thưởng phạt rõ ràng."
Trong lòng Lâm di nương lại chắc chắn Thôi ma ma sẽ tuyệt đối không nói ra cái gì, vinh hoa phú quý của gia đình mụ ta đều nằm trọn trong tay ả, Thôi ma ma là người thông minh, dù có chết cũng không tuyệt đường sau của con cái nhà mình.
Lúc trước các nàng cũng chỉ bảo Thôi ma ma đi ra ngoài tìm người, hơn nữa lý do thoái thác cũng không khớp với nhân vật, Lâm di nương âm thầm cho là may mắn, lúc trước ả ta để lại một tay này không có tự mình ra mặt, nếu không bây giờ chính bản thân cũng bị lây bẩn, ả có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được, rồi phải trịnh trọng bưng cái tội này.
Chỉ cần lão gia tin tưởng ả ta, ả ta đã có chín phần thắng rồi.
Trong lúc này, An Tây Nguyệt cũng không chút lợ, không nhanh không chậm đi đến chỗ Thôi ma ma, lạnh lùng nói: "Nếu Thôi ma ma đã thề thốt phủ nhận, chắc chuyện này đã bị oan ức, ngươi với người kia cũng không quen biết nhau có phải không?"
Đại phu nhân ngồi ngay ngắn ở trên ghế mềm, vô cùng bênh vực người của mình mà nói: "Ngươi là người trong phòng của ta, theo chuyện này bổn phu nhân sẽ đưa người hãm hại của ngươi đến nha môn thẩm vấn thật nghiêm, để cho hắn ta có mạng đi vào cũng không còn mạng để đi ra."
Đại phu nhân nói như thế, càng khiến cho Thôi ma ma sợ đến mức đầu rụt càng thấp hơn, người hãm hại mụ ta đang ở trước mắt, nhưng mụ ta lại không thể nói ra miệng.
Ngược lại, đại phu nhân còn đoan trang cung kính cười dịu dàng ngọt ngào và khéo léo với An Ngọc Tiêu: "Lão gia, ngươi nói xử lý như vậy có được không?"
Ánh mắt của An Ngọc Tiêu chuyển động, vô cùng mất tự nhiên, lão gia về phủ một lúc lâu đã đi đến viện của Lâm di nương, nhớ lại chuyện xảy ra ở Tĩnh Nguyệt Am, lão cũng rất chột dạ, bây giờ lại làm trò trước mặt của lão phu nhân.
Ngày thường, đại phu nhân thường mặc kệ mọi việc, hôm nay lại nghiêm khắc như vậy, Anh Ngọc Tiêu không nhìn được mà nhìn thêm vài lần vợ cả của mình, đoan trang nhã nhặn lịch sự, lớn lên cũng rất xinh đẹp, chính là tính cách lại hơi lạnh lùng, ngày thường hay ôm nhi tử khóc sướt mướt, lão cũng chưa thể gặp bộ dáng như thế này, càng mất tự nhiên nhẹ nhàng gật đầu nói: "Phu nhân nói có lý, nếu đã là thứ phản bội nên đưa đến nha môn để thẩm vấn."
Lúc này, An Tây Nguyệt dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thôi ma ma, cho người ta cảm giác khí chất trầm ổn và uy hϊếp, cảm giác quanh cơ thể phát ra một nguồ khí cao ngạo mà bình tĩnh đến áp bước, khiến cho Thôi ma ma không dám nhìn thẳng, trong miệng nàng vang lên từng chữ nghiêm túc với chất giọng nhẹ nhàng: "Nếu Thôi ma ma tự làm ra hành động thất tiết như vậy, thì dù chúng ta là chủ nhân của ngươi cũng không thể quản lý việc riêng của nhà bà ấy được, cứ cho Dư quản sự đem về nhà đóng cửa giải quyết, cũng coi như là giữa thể diện lại cho Dư quản sự."
Lâm di nương vừa nghe lập mi mắt hơi nhếch lên vui vẻ, vội vàng nói thêm: "Đại tiểu thư thật có tấm lòng nhân hậu, như vậy cũng tốt.
Thôi ma ma quỷ trên mặt đất, vừa nghe lão gia và phu nhân nói thế càng sợ tới mức hoảng hốt, gật đầu thật mạnh, nhưng lại lắc đầu, một chữ cũng không nói nên lời.
Lúc trước mụ giao tiếp với Hồng Nương, bây giờ không thấy Hồng Nương kia đâu, tuy Thôi ma ma thấy kỳ quái cũng chỉ cho là chuyện lúc đó đã làm ầm ĩ quá lớn, Hồng Nương đã chạy trốn. Mà Trương Lại Tử cũng chưa gặp mụ ta lần nào.
Bây giờ dáng vẻ của đại tiểu thư như thế chỉ sợ là đang gạt mụ, nếu không thì bà ta sẽ gọi Hồng Nương ra đây chịu trận giằng co này.
Cùng lúc đó, Dư đại nhìn thấy cũng nôn nóng, trước đây một ngày, hắn ta nghe cha nói đã tìm cho hắn ta một vị trí sai vặt tốt hơn, nếu như nương thật sự bản thân mình thông da^ʍ với người ta, thì mặt này của hắn ta cũng không cần nữa, đương nhiên hắn ta tin tưởng nương mình: "Nương, người hãy nói thật đi, lão gia và phu nhân nhất định có thể làm chủ cho chúng ta mà."
Nội tâm của Thôi ma ma rất dày vò, nếu nhận sô nước bẩn này cả nhà của mụ cũng bị dơ bẩn theo, từ đây nhi tử tôn tử của bọn họ cũng không dám ngẩng đầu làm người, thanh danh của mụ cũng bị hủy hoại.
Nếu không nhận, chắc chắn đại tiểu thư sẽ dò hỏi cho tới cùng, đến lúc đó lại xảy ra tai họa lớn hơn nữa, mụ và nam nhân của mụ cũng sẽ không ăn hết mà gói đem đi, con đường vinh hoa phú quý của nhà mụ cũng đi tong, hoặc có thể sẽ không còn mạng.
Nếu phủ nhận, lão gia đã tận mắt nhìn thấy rồi, mụ hết đường chối cãi.
Đôi mắt của Thôi ma ma vô thức liếc về phía Lâm di nương, trong mắt đầy sự cầu xin và bất lực.
An Tây Nguyệt thu hết mọi hành động trước mắt vào tầm nhìn, âm thầm cười lạnh, nếu các ngươi không có lòng dạ hại người thì tội gì bây giờ phải bị ép tới đường cùng, cũng đừng trách bổn tiểu thư nhẫn tâm, tuyệt tình.
Đôi mắt của Lâm di nương nhìn Thôi ma ma, trong mắt đầy sự cảnh cáo.
Lúc này Dư quản sự thấy lão gia và lão phu nhân đều ngồi ngay ngắn ở phía trên cao của đại đường, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ dùng cánh tay đẩy Thôi ma ma nói nhỏ: "Sao ngươi không nói chuyện, ngươi bị câm à, nếu ngươi bị người ta hãm hại, phải đem tính mạng lên bàn cân, chắc chắn ta sẽ báo thù cho ngươi, nói như thế nào ngươi cũng là nương của hài nhi."
Tuy ngày thường Dư quản sự rất keo kiệt, nhưng ở trong mắt Thôi ma ma đó là cách lão ta đối xử với người ngoài, còn lão ta đối xử với mụ và nhi tử, nữ nhi vẫn rất tốt. So sánh quyền hành và lợi ích, thì bị người ta chọc trúng cột sống mạnh hơn là đói chết không có cơm ăn, thời gian lâu dần mọi người cũng sẽ quên đi, nếu không quên nữa thì, mụ sẽ chết, chết rồi sẽ che được miệng của bọn họ.
Thôi ma ma cũng chỉ là một phụ nhân thô bỉ, nếu biết được rằng An Tây Nguyệt đang có tính toán gì.
"Biết, ta biết hắn!" Đột nhiên Thôi ma ma mở miệng thừa nhận, trong mắt giấy đầy sự uất ức, không cam lòng.
Chỉ thấy Thôi ma ma đang muốn nói chuyện, An Tây Nguyệt đã tiến lên vài bước, thầm nghĩ quả nhiên con người không thể quá tham, nàng đã bắt được tâm lý của Thôi ma ma, chắc là vẫn đang luyết tiếc lời hứa của Lâm di nương sẽ cho mụ cuộc sống giàu sang phú quý đây mà.
Nhưng nàng cũng không muốn cấp mọi người một nửa con đường sống, lạnh lùng nói: "Dẫn nam nhân kia tới đây."
Thôi ma ma chợt cảm thấy không tốt, đầu còn chưa kịp nhảy số, những lời vừa suy nghĩ kỹ định nói ra đã quên hết sạch, lại nhìn đại tiểu thư vẫn bình tĩnh đứng ở kia, mụ nhớ tới dáng vẻ lúc đó của đại tiểu thư ở Tĩnh Nguyệt Am, đôi mắt lạnh lẽo đến mức làm lòng người run rẫy, vội vàng nói: "Ta nhận chính là ta thông da^ʍ, cầu xin đại tiểu thư cho ta giữ lại chút thể diện, không cần thẩm vấn lại."
Dư quản sự vừa nghe, đôi mắt cũng đỏ ửng lên, lập tức tiến đến đánh xé Thôi ma ma ra, lại bị hộ vệ ngăn lại không cử động được.
Con dâu cả họ Dư cũng không nói lên được lên này, vô cùng khϊếp sợ, nắm cánh tay của Dư Đại chỉ lo lau nước mắt, nàng ta không ngờ bà bà lại có gan lớn như vậy, nếu ở nông thôn thì tội này sẽ bị bắt đến nhận nước chết đuối.
Hai tròng mắt của An Tây Nguyệt lóe lên lạnh lẽo đến thấu xương, uy nghiêm và trầm ổn, khí chất vượt bậc, nàng chỉ chờ Thôi ma ma thốt ra những lời này.
Một lát sau, Phong Lãnh đã lệnh mấy tên gia nô ném mạnh bao tải chứa Trương Lại Tử trên mặt đất.
Dường như, đại tiểu thư ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ trầm giọng ra lệnh: "Làm phiền Phong Lãnh hộ vệ mở bao tải ra, vì muốn để công bằng cho Dư quản sự, để ông ta tự đối chứng."
An Tây Nguyệt nói rất dễ nghe, tất cả mọi việc vì người đang đội nón xanh trên đầu ở đây-Dư quản sự. Dư quản sự đến Hầu phủ náo loạn một trận, không thể để cho Dư quản sự một lời giải thích tốt đẹp, Dư quản sự cũng làm việc ở Hầu phủ, đương nhiên, Hầu phủ phải làm chủ cho Dư quản sự mới được.
Ngoài phòng, lúc này sắc trời đã tối lại, toàn bộ An Bình Hầu phủ đều bị bao phủ một mảnh mây đen, không trung chảy qua từng trận khí lạnh, hình như có chút tinh thể băng chậm rãi rơi xuống, mọi người trong viện đều run như cầy sấy, yên tĩnh không có một tiếng động.
Duy chỉ có trên nóc nhà chừa một khe hở, bóng người mặc một bộ cẩm phục, con ngươi đen nhánh như mực nhìn chằm chằm sắc mặt lạnh lùng sắc mắt của nữ tử kia.
Chỉ thấy gương mặt của An Tây Nguyệt lớn bàn tay, da trắng như tuyết, mắt ngọc mày ngài, giọng như hàn đàm*, không son phấn lại giống như đã khoác trên người vô số trang sức, đáng yêu hoạt bát, đôi mắt lại lóng lánh sáng quắc tỏa sáng, đôi con ngươi xinh đẹp nhẹ cử động lại linh động đến kỳ lạ, dường như tất cả mọi chuyện nàng đã bày mưu tính kế sẵn rồi, giống như tất cả mọi chuyện theo lệnh của nàng mà xoay cuồng, thần sắc đẹp đến mức làm người ta không rời mắt được.
Lúc này rõ ràng trên bầu trời có mây đen dày đặc trôi qua, Nam Cung Nguyên Dập lại như thần tiên dưới ánh trắng, mặt được chăm sóc điêu khắc chế tác một cách tinh xảo, cánh môi không cười lại giống như lúc ban ngày luôn vô thức gợi lên nụ cười nhàn nhạt phóng đãng, lúc này nhìn lại càng tà mị hơn, hai tròng mắt âm trầm như vực sâu mười ngàn trượng làm người ta khó nắm bắt.