Chương 2: Khó khăn

Nghe giọng thằng Tý mếu máo khóc qua điện thoại, tôi hoảng quá nên bảo:

- Mẹ sao đấy? Tý nói chị nghe xem nào. Mẹ bị sao?

- Qua đến giờ mẹ cứ nằm bẹp, sáng nay còn sùi bọt mép, các cô hàng xóm đang sang cho mẹ uống nước đường rồi.

- Sao không cho mẹ đi viện, uống nước đường làm sao khỏi được.

- Mẹ không đi, ai bảo mẹ cũng không đi. Chị về đi.

- Ừ, chị biết rồi. Tý cứ đưa mẹ lên viện đi, bảo mẹ không phải lo, chị về cầm tiền về, cứ lên viện đi rồi tính nhé.

Cúp máy xong, tôi vội vàng quay sang nói với quản lý:

- Anh ơi, cho em về quê mấy hôm, mấy hôm nữa em lên được không ạ. Mẹ em ốm phải đi viện, thằng em em mới gọi lên.

- Thế mày nghỉ, khách gọi tao lấy mả bố tao ra tiếp khách à?

- Anh ơi anh thông cảm, em xin anh cho em nghỉ vài hôm thôi rồi em lên. Mẹ em bị ốm mà anh ơi.

Anh Long thấy tôi khóc sụt sùi thế thì lườm tôi một cái rồi hậm hực bảo:

- Mẹ mày ốm thật không hay định bỏ trốn?

- Thật, em thề, em mà trốn thì ra đường bị xe tông chết. Từ ngày em đến đây làm đã dám nghỉ ngày nào đâu . Anh cho em xin nghỉ mấy ngày, em về quê xem mẹ thế nào rồi em lên.

- Một ngày 300k, nộp trước đây 600k.

Trong các quán karaoke có gái tiếp khách mà tôi biết, chỉ có quán này không ép nhân viên phải tiếp khách, nói chung chủ quán ở đây vẫn có lương tâm chán nên nhân viên xin vào rất đông. Mỗi tội, dù tốt đến mấy mà làm cái nghề này thì cũng ít nhiều phải theo nguyên tắc “ngành”, nghỉ thì nghỉ nhưng làm mất một mối để khách chọn, nhân viên vẫn phải đóng tiền đền bù cho quán.

Tôi nghĩ cũng không cần nghĩ đã vội vàng gật đầu, tất tưởi thuê xe ôm về phòng trọ lấy tiền rồi lại tất tưởi quay lại quán nộp cho quản lý. Sau đó, lại ra bến xe để về quê.

Tôi không về nhà mà rẽ qua viện luôn, lúc vào đến nơi thấy thằng Tý đang ngồi đầu giường, còn mẹ tôi vẫn nằm mê man chưa tỉnh.

- Mẹ sao rồi Tý, bác sĩ bảo làm sao?

- Chị về rồi đấy à? Bác sĩ hỏi người nhà đâu, em bảo cháu là con của mẹ nhưng họ bảo gặp người lớn nói chuyện, không nói cho em.

- Mẹ đã tỉnh lần nào chưa? Có biết gì không?

- Mẹ tỉnh rồi, nhưng chỉ ú ớ được vài câu, bác sĩ lại tiêm thuốc rồi ngủ thôi.

- Đợi chị ra phòng bác sĩ xem.

Lúc tôi đến gặp bác sĩ, chú ấy bảo tôi nên đưa mẹ đi chụp cắt lớp xem não có vấn đề gì không, tình trạng động kinh của mẹ tôi diễn ra mấy năm nay rồi, nhưng nhà nghèo không có tiền nên cứ để thế, nhiều khi mẹ tôi bị giật méo cả mồm, sau đó sơ cứu xong thì lại bình thường trở lại, mỗi lần này là tự nhiên bị nặng nhất thôi.

Lúc có kết quả chụp CT, bác sĩ đọc phim rồi bảo tôi:

- Trong não có cái u đây này. U này là nguyên nhân gây ra bệnh động kinh ở mẹ cháu nhé.

Tôi nghe đến u, chân tay đã bắt đầu bủn rủn, không muốn khóc mà tự nhiên sống mũi cay xè:

- Bác sĩ ơi đây là u lành hay u ác ạ? Có chữa được không bác sĩ? Có phải mổ không ạ?

- U này thì gia đình phải lên tuyến trung ương khám, các bác sĩ sẽ có hướng điều trị. Tôi khuyên nên đưa mẹ cháu ra bệnh viện Bạch Mai ngay đi, còn nước còn tát.

- Vâng, cháu cảm ơn bác sĩ.

Khi rời khỏi phòng bác sĩ, tôi như người mất hồn, cứ lang thang ngoài hành lang mãi mà không dám vào phòng bệnh thăm mẹ. Giờ nói trong đầu mẹ tôi có u chắc bà nhất định không cho điều trị vì nhà tôi làm gì có tiền, nghèo xác nghèo xơ cơm còn không đủ no, lấy đâu ra tiền đi bệnh viện tuyến trung ương. Mà điều trị thì làm sao giấu được mẹ tôi, u não thì chắc phải phẫu thuật rồi, mổ não có đơn giản đâu.

Tôi trốn vào nhà vệ sinh rửa mặt một lúc, thực ra là khóc nên mắt đỏ nên mới ở trong đó cho đến khi bình thường lại mới dám vào thăm mẹ. Thằng Tý thấy tôi thì chạy lại ôm lấy tay:

- Chị ơi mẹ sao đấy? Có bị nặng lắm không?

- Bác sĩ bảo không sao, nhưng để yên tâm hơn thì nên lên Hà Nội khám lại. Sáng mai chị thuê xe đưa mẹ đi.

- Không sao thì đi khám lại làm gì chị, nhà mình có tiền đâu mà lên Hà Nội.

- Chị có tiền mà, Tý không phải lo.

Sáng hôm sau, tôi thuê xe sớm đưa mẹ lên Bạch Mai để khám. Ra bệnh viện chờ đợi rồi khám xét đủ kiểu, cuối cùng các bác sĩ kết luận U của mẹ tôi phải mổ, sau đó làm hóa trị thì may ra mới có cơ hội tiếp tục sống. Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước nhưng khi nghe bác sĩ nói xong, chân tay tôi vẫn run lẩy bẩy:

- Bác sĩ ơi, mổ u này nguy cơ tử vong có cao không ạ?

- Cao, nhưng nếu không điều trị, tỉ lệ tử vong là 100% sau 01 năm.

- Vậy… chi phí phẫu thuật… là bao nhiêu hả bác sĩ?

- Trung bình một ca phẫu thuật u não khoảng trên dưới 100 triệu, gia đình cứ về bàn bạc đi, trường hợp của mẹ cô nên mổ càng sớm càng tốt. Để lâu bệnh nhân có thể rơi vào hôn mê, lúc đó nguy cơ tử vong trên bàn mổ càng cao.

- Vâng, cháu cảm ơn bác sĩ.

Lúc đó không có tiền nhưng tôi vẫn quyết tâm cho mẹ nhập viện, cũng may bây giờ đang là hè, thằng Tý được nghỉ học nên có thể đỡ đần tôi chuyện chăm sóc mẹ. Nhập viện xong, tôi bảo với thằng Tý mình phải về chỗ làm không sợ mất việc nhưng thực chất là quay về quán Karaoke để kiếm tiền.

Tôi vừa đến đã gặp Huyền đang ngồi ở sảnh đợi khách, nó thấy tôi thì vội vàng đứng dậy kéo tay:

- Sao bảo mày về quê thăm mẹ cơ mà, mẹ mày sao rồi?

- Tao đưa mẹ lên Bạch Mai rồi, vừa ở đó về.

- Thế bà sao rồi, có nặng lắm không mà đưa lên Bạch Mai?

- Nặng, u não, phải mổ.

Nghe tôi nói xong, Huyền nhìn tôi có vẻ thương hại rồi thở dài:

- Mổ hết nhiều không? Khổ, đang yên đang lành tự nhiên ốm đau.

- Thấy bác sĩ bảo trên dưới 100 triệu, mà đó chỉ là mình chi phí phẫu thuật thôi, còn tiền viện phí, thuốc thang, giờ tao không biết kiếm ở đâu bây giờ.

- Vài triệu thì tao còn giúp được, chứ 100 triệu thì…

Huyền cũng cùng quê Hải Dương như tôi nhưng khác huyện, bố mẹ nông dân, nghèo lắm, một mình nó phải nuôi ba đứa em đang độ tuổi ăn tuổi lớn. Huyền không giống tôi, nó không những làm tiếp viên mà còn nhận cả đi khách nữa, hơn tôi ba tuổi nhưng vì lăn lộn đời sớm quá nên giờ cũng gần như hết date rồi.

- Mày làm gì có tiền, tao đang vay mày một triệu còn chưa có tiền trả đây này.

- Tiền đấy coi như tao biếu bác gái để mua cái gì ăn cho nhanh khỏi, mày không phải trả, cứ lo tiền phẫu thuật cho mẹ mày đi đã.

- Mày làm gì ra tiền mà cho.

- Việc gì. Thế giờ mày tính sao, 100 triệu có ít đâu.

Tôi ngẩng đầu nhìn Huyền, cố gắng lắm mới có thể phát âm ra một câu:

- Tao định… bán trinh.

- Hả?

- Giờ chẳng còn cách nào cả, không biết bán trinh được nhiều không.

Bàn tay Huyền bỗng dưng nắm chặt lấy tay tôi, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Lúc sau, nó bảo:

- Mày đẹp gái lại cao ráo trắng trẻo, có bán trinh thì kiếm ông nào đại gia mà bán. Có ông hào phóng, chi một hai trăm triệu là chuyện bình thường.

- Tao có mối khách quen đâu. Trước giờ không nhận đi khách nên không biết ông nào cả, số điện thoại còn chẳng có nữa là. Hay mày giới thiệu cho tao một ông đi.

- Mẹ, cái loại hết date như tao thì chỉ quen được mấy lão già sợ vợ chứ mấy, có lúc đói ăn còn phải ngủ với cả công nhân để kiếm một, hai trăm bạc. Hạng như tao mà quen đại gia thì đã đổi đời rồi, việc gì phải kiếm ăn từng bữa thế này.

Tôi cúi gằm mặt, nói bán trinh là thế nhưng có phải bán được mà dễ đâu, phải còn xem đại gia nào muốn mua, với cả lần đầu tiên của đời con gái, dù là bán thì cũng vẫn mong được ngủ với một người sạch sẽ, không cần đẹp trai mà chỉ cần dễ nhìn một tý là được. Chứ nhìn mấy lão già hói đầu, bụng phệ, mắt vừa dê vừa da^ʍ, tôi đã thấy muốn nôn rồi.

- Mày cứ đợi vài bữa xem có ông đại gia nào đến quán không rồi lân la làm quen, chứ giờ mà bảo bọn ông Long với con Tú dắt mối, nó cắt phế mẹ 60% rồi, còn đâu tiền mà làm phẫu thuật cho mẹ mày.

- Ừ, tao cũng tính thế. Thế nên mới phải để mẹ tao ở viện để về đây kiếm khách đây.

- Cứ ngồi đây, tăm tia được ông nào ngon tao bảo.

Cả ngày hôm ấy và ngày hôm sau, tôi không gặp được người nào trông có vẻ được được để bán trinh cả. Đến ngày thứ ba, bệnh tình của mẹ tôi ngày càng nặng, không thể chần chừ được nữa nên tôi quyết định nếu hôm ấy gặp ai có tiền, bất kể dáng vẻ xấu đẹp hay dê thế nào đi nữa, tôi cũng làm liều nhắm mắt bán thân cho họ thôi.

Thế nhưng không ngờ, cuối cùng người mà tôi gặp đầu tiên lại là Huy.

Hôm đó cũng như lần đầu, anh đến từ rất sớm, chỉ đi một mình, vào phòng bật mấy bài buồn buồn rồi bắt đầu uống rượu. Huy chỉ đích danh tôi tiếp anh, lúc tôi vào phòng ngửi thấy khói thuốc nồng nặc đã bắt đầu ho sù sụ.

Anh để sẵn ra hai cốc rượu trên bàn, nhìn tôi ho đến nổ phổi thế thì cười nhạt:

- Hô hấp của em yếu thế?

- Em tập mãi mà không quen được mùi thuốc. Có khi hôm sau phải luyện hút thuốc để quen thôi.

Tôi nửa đùa nửa thật rồi ngồi xuống bên cạnh, cầm cốc rượu lên xoay xoay:

- Hôm nay anh lại không vui nữa à?

- Em quên à? Anh có bao giờ vui đâu.

- Thế thì hôm nay để em làm anh vui thử xem nhé. Anh uống bao nhiêu cốc, em uống bấy nhiêu cốc.

- Một cốc 500k, cứ thế mà làm.

Tôi uống cạn cốc rượu rồi lắc đầu:

- Hôm nay em không cần tiền boa, em uống rượu với anh.

- Sao thế? Đến lượt em không vui à?

- Vâng.

Chúng tôi vừa nói chuyện, vừa uống rượu. Lần này khi nhìn thấy Huy đến, tôi đã biết mình sẽ phải uống nhiều thì may ra mới có thể gạ bán thân được cho anh, cho nên đã uống sẵn thuốc giải rượu.

Mỗi tội, người như Huy thì tiền có, sự nghiệp có, chắc chắn cũng sẽ không thiếu phụ nữ, liệu anh có cần lần đầu tiên của một đứa con gái tiếp khách ở quán Karaoke như tôi không?

Dù có hay không, tôi cũng sẽ quyết định liều một lần, giờ này mẹ tôi ốm đau nằm đấy, tôi chẳng còn có thể đắn đo lựa chọn thêm nữa.

Khi rượu đã bắt đầu ngà ngà, Huy cầm điện thoại định chuyển tiền boa sang tài khoản cho tôi, tôi bèn giơ tay giữ lấy tay anh:

- Hôm nay em không cần tiền boa.

Anh nhíu mày nhìn tôi, thái độ tỏ rõ vẻ khó hiểu, còn tôi thì chỉ cười:

- Em cần thứ khác, anh có thể cho em được không?

- Chuyện gì?

- Em còn trinh, anh có tin không?

Lần này, ánh mắt của anh càng lúc càng nhìn tôi chằm chằm, nhìn như muốn xuyên thấu được nội tâm của tôi:

- Lần trước đã nói rồi, không tin.

- Không tin anh có thể thử.

- Anh uống rượu với em bởi vì em biết uống rượu, không lèo nhèo nói nhiều. Còn về chuyện khác, anh không có hứng thú.

Chắc Huy tưởng tôi cũng như mấy cô gái làm tiền khác trong quán, chỉ muốn gạ gẫm đàn ông ngủ với mình để kiếm tiền nên mới tỏ vẻ khinh thường tôi như vậy. Anh nói xong đứng dậy định về, còn tôi khi nốc rượu vào bỗng nhiên có thêm bao nhiêu can đảm, vội vàng giữ lấy tay anh lại:

- Anh không thử sao biết? Sao anh không muốn thử?

Huy không nói gì, tôi đọc được trong mắt anh rõ ràng sự chán ghét và khinh rẻ, nhưng mà bây giờ tôi còn lựa chọn gì đâu? Nhục nhã có đổi được thành cơm ăn, đổi được thành tiền chữa bệnh cho mẹ không? Nếu đổi được thì nhục mấy tôi cũng chấp nhận.

- Anh chê em bẩn à?

- Đàn bà làm tiếp viên ở quán Karaoke này sạch sẽ? Em suy nghĩ hơi nhiều rồi đấy, lần này anh đến đây gọi em không phải vì cần cơ thể em, anh chỉ cần người uống rượu cùng, chẳng qua anh thấy em không giống người khác vì em không gạ đi thêm tăng hai. Nhưng giờ hình như nhầm rồi. Thôi em tìm người khác đi.

- Em cần tiền, em bán trinh kiếm tiền. Anh có thể mua không?

Huy không tiếp tục trả lời tôi nữa mà đứng dậy bỏ đi. Lúc anh đi rồi, tôi vẫn ngồi ngẩn người trong phòng hát, không hiểu sao trong lòng bỗng thấy tủi nhục lạ thường, muốn khóc mà chẳng hiểu nên lấy lý do gì để khóc.

Bán trinh mà còn kén cá chọn canh cái gì? Người ta có cần mua đâu, làm cái nghề này ai tin là còn trinh?

Lúc Huy vừa đi một lát thì điện thoại tôi có tin nhắn đến, là tin nhắn chuyển tiền từ tài khoản của anh, số tiền chuyển đến vẫn là năm triệu như trước. Tôi cầm điện thoại nhìn chằm chằm màn hình rồi cười nhạt, đúng là đại gia, sòng phẳng thật đấy, không mua trinh nhưng vẫn không quên tiền boa cho tôi. Người như thế chắc phụ nữ xếp hàng dài cũng dùng không hết, cần gì phải mua trinh từ một con ất ơ làm tiếp viên ở quán Karaoke như tôi làm gì.

Tôi ngồi thẫn thờ một lúc rồi nặng nề lê bước đứng dậy ra ngoài, tự nhủ lát nữa sẽ lại tìm một người khác để bán thân, thế nhưng từ đó đến tối, không có vị khách nào yêu cầu tôi tiếp nữa.

Sáng hôm sau, tôi tranh thủ quán chưa có khách nên đến bệnh viện thăm mẹ, khi vừa đặt chân đến đến nơi thì thấy tiếng xôn xao tán loạn trong phòng bệnh, hỏi ra mới biết mẹ tôi lại vừa lên cơn động kinh, đang cấp cứu.

Tôi sốt ruột đi đi lại lại bên ngoài phòng cấp cứu, nhiều lúc bất lực và khổ quá, chỉ muốn gục xuống khóc một trận cho đã, nhưng khi nhìn thấy em trai tôi mắt đỏ hoe ngồi ở hàng ghế chờ, cũng lo lắng chẳng kém gì mình, tôi lại tự nhủ bản thân mình phải thật kiên cường, phải thật mạnh mẽ để còn lo cho mẹ, cho em.

Tôi cứ lang thang như thế cho đến khi vô tình va vào l*иg ngực của một người, lúc đó chẳng có tâm trạng nào mà nghĩ nhiều nên chỉ vội vã cúi đầu rồi nói xin lỗi:

- Ôi, xin lỗi ạ. Em vội quá nên không nhìn đường, anh có sao không ạ?

Tôi nhìn thấy giày đàn ông, kiểu dáng giày của thanh niên nên mới nói thế. Người kia không trả lời, đến lúc tôi thấy lạ nên ngẩng đầu lên mới phát hiện ra đứng trước mặt tôi là Huy. Anh nhìn chằm chằm tôi, một lúc sau mới nói:

- Cũng ở đây à?

- À vâng, mẹ em nằm viện ạ.

Chúng tôi chưa kịp nói nhiều, mà tôi cũng chẳng có hơi sức đâu mà nói nhiều. Hôm qua anh từ chối tôi làm tôi bây giờ vẫn còn cảm thấy xấu hổ, bây giờ gặp nhau ở đây thì cứ coi nhau như người lạ là được rồi. Với cả, em trai tôi còn đang ngồi ở kia, lỡ nói ra cái gì liên quan đến nghề nghiệp của tôi thì nó biết mất.

Đúng lúc đó, có mấy bác sĩ ở phòng cấp cứu đi ra. Tôi cũng quên béng mất Huy nên vội vội vàng vàng chạy lại, chưa kịp thở đã lên tiếng hỏi:

- Bác sĩ ơi, mẹ cháu có sao không ạ? Có làm sao không bác sĩ?

- Tôi bảo cô rồi, tình trạng này phải phẫu thuật càng sớm càng tốt, không thể để lâu được nữa đâu.

Nói đến vấn đề phẫu thuật, tôi cảm thấy l*иg ngực bỗng nhiên trĩu nặng, cúi thấp đầu xuống nhìn chằm chằm chân mình, khẽ “vâng” một tiếng.

Bác sĩ lại nói:

- Bệnh này không tiếc tiền được, nói gì thì nói, tính mạng con người mới là quan trọng, cứ lần lữa mãi rồi đến lúc hối không kịp.

- Vâng, cháu biết ạ, cháu sắp gom đủ tiền rồi ạ.

- Chúng tôi đã tiêm thuốc an thần cho mẹ cô rồi, mười lăm phút nữa được vào thăm, không làm ồn, không đánh thức bệnh nhân, tránh làm bệnh nhân kích động.

- Vâng, vâng, cháu cảm ơn bác sĩ ạ.

Sau khi bác sĩ đi rồi, tôi quay lại thì không thấy Huy đâu nữa, chỉ còn mình thằng Tý đứng ngay phía sau. Nó cầm tay tôi lắc lắc:

- Chị ơi, mẹ không sao phải không chị, không phải phẫu thuật đúng không?

- Ừ, mẹ không sao đâu, phẫu thuật cái này đơn giản ấy mà, Tý đừng lo.

- Nhà mình lấy đâu ra tiền mà phẫu thuật hả chị?

- Chị có tiền bảo hiểm, để mấy hôm nữa chị xin rút tiền bảo hiểm sớm xem có được không.

- Vâng.

Nói là nói thế chứ tôi móc đâu ra tiền bảo hiểm, đợi mẹ với em ngủ rồi, tôi lại lang thang bắt xe ôm về phòng trọ, lên mạng vào các hội nhóm đàn ông xem có ai mua trinh không. Giờ tôi cùng quẫn lắm rồi, anh em họ hàng thì đều nghèo cả, làm gì có ai cho mẹ con tôi vay tiền, nhà ở quê cũng là nhà tình nghĩa do nhà nước xây cho, bán làm sao được.

Tôi tìm một lúc rồi cuối cùng mệt quá, ngủ thϊếp đi. Ngày hôm sau mới chín giờ sáng đến chỗ làm đã thấy quản lý nói:

- Có khách đặt phòng, yêu cầu mày tiếp đấy.

- Vâng, ai thế hả anh?

- Cái lão khó tính mà mày hay tiếp ấy.

- Anh Huy ạ.

- Ờ.

Con Tú đứng bên cạnh, nghe thế nên bĩu môi:

- Gớm đúng là khách sộp nhỉ? Gạ được lão ấy đi tăng 2 chưa?

- Không phải việc của bà.

- Ơ thì tao có lòng tốt mà, đại gia đấy nghe nói giàu lắm, cố hốt cho nhiều vào nhé.

Nói xong, nó quay sang bảo với quản lý:

- Mà anh Long ơi, em nghi con này lắm, tý nữa anh kiểm tra điện thoại nó xem chứ làm gì có chuyện khách không boa cho nó.

- Chị không biết gì thì im đi, khách chỉ uống rượu chứ không mua thân mà boa cho tôi.

- Thì mày cứ đưa điện thoại cho ông Long kiểm tra là biết, nói nhiều làm gì.

Quản lý nghe thế mới gật đầu:

- Đưa điện thoại đây tao xem.

Cũng may mấy tin nhắn chuyển tiền kia tôi đã xóa hết nên không lo, nhưng mà nếu giờ anh ta kiểm tra, lúc sau nếu Huy có boa, kiểm tra thấy tài khoản tăng tiền là biết ngay.

Đúng lúc tôi đang định đưa điện thoại cho quản lý thì Huy đến. Anh Long thấy Huy thì lập tức thay đổi thái độ, tươi cười bắt chuyện:

- Anh Huy đến đấy ạ? Mời anh vào phòng, hôm nay phòng VIP nhất trên tầng 2 là của anh đấy ạ.

Huy không thèm nhìn ông Long mà quay sang tôi, bảo:

- Đi.

- Vâng.

Thế là quản lý chưa kịp kiểm tra, tôi đã lẽo đẽo theo Huy lên phòng VIP. Mới ngồi xuống ghế anh đã châm thuốc hút, tôi thì ngồi bên cạnh rót rượu.

Vì vẫn còn ngượng vì lần trước anh từ chối nên lần này tôi không nói chuyện nhiều, chỉ lặng lẽ uống cùng Huy. Uống đến chén thứ bảy thì anh nói:

- Mẹ em bị bệnh gì?

- Bị động kinh anh ạ, lúc chụp CT thì kết luận u não.

- Định bán thân để kiếm tiền phẫu thuật cho mẹ à?

Tôi đặt ly rượu xuống bàn, cười cười:

- Vâng, bài này nghe quen quen đúng không anh? Thật ra làm cái nghề này thì mỗi người mỗi hoàn cảnh, hầu như chẳng ai muốn phải bán thân để kiếm tiền cả, đường cùng mới phải dùng cơ thể mua vui cho người ta thôi.

- Công nhận bài này quen. Hầu như cô nào làm gái cũng toàn đổ lỗi cho hoàn cảnh.

- Vâng. Dòng đời xô đẩy mà.

Trước thỉnh thoảng tôi cũng có nghe mấy chị trong quán gạ khách đi tăng 2, cũng nói kiểu đấy. Có chị nhà chẳng phải nuôi bố mẹ hay em ún gì, lên thành phố đàn đúm ăn chơi rồi cần có tiền nên ban ngày đi làm gái, ban đêm đến Bar cắn thuốc nhảy nhót, thế mà lúc ngồi rót rượu cho mấy ông khách toàn kể: “Nhà em nghèo lắm, mẹ em bệnh nặng, em cùng đường mạt lộ nên mới phải làm cái nghề này, chứ ai muốn thế đâu hả anh?”

Giờ nghe Huy nói thế, tôi cũng cảm thấy bản thân mình cũng chẳng khác mấy chị kia là mấy, toàn đổ thừa cho hoàn cảnh thôi.

Nhưng mà thôi, biết đâu đó là cái bài để moi tiền đàn ông nhanh nhất, thế nên sau khi có ít rượu, tôi cũng hăng say kể:

- Anh đã bao giờ rơi vào hoàn cảnh một đồng không có, nhưng ở nhà mẹ bệnh, em thơ nheo nhóc chưa?

- Chưa.

- Em mười tám tuổi đã lên Hà Nội rồi, lúc đầu làm gì anh biết không? Em đi rửa bát thuê cho nhà hàng ở bên Hoàng Hoa Thám ấy, một buổi được năm mươi nghìn.

- …

- Sau đến khi em trai em lớn, vào học cấp hai cần đóng tiền này tiền kia, thế là em tranh thủ đi phát thêm tờ rơi, rồi đêm còn xin đi quét rác, đến khi bệnh động kinh của mẹ em mỗi ngày một nặng, tiền thuốc thang một tháng đã ngốn cả triệu rồi.

- …

- Anh bảo, lúc đó không có tiền mua cơm ăn, chỉ uống mỗi nước lọc cầm hơi qua ngày thì biết làm sao được? Không vào trong này làm thì làm gì có tiền gửi về quê, làm gì có tiền để ăn cơm, uống nước với hít không khí mãi làm sao mà sống được. Em phải sống để nuôi mẹ, nuôi em chứ.

Tôi uống thêm rượu, lắc đầu:

- Đấy, dòng đời cứ xô đẩy như thế thì ai cũng đi làm gái hết anh nhỉ?

Huy im lặng không nói gì, lúc sa anh uống thêm mấy chén nữa rồi bảo tôi:

- Bao nhiêu?

- Cái gì bao nhiêu ạ?

Tự nhiên anh hỏi thế nên tôi vẫn còn ngây ngô, chẳng hiểu “bao nhiêu” là bao nhiêu gì. Huy nghe xong thì nhếch môi cười nhạt:

- Em bán trinh bao nhiêu?

Nghe anh nói xong, tôi đần người ra hồi lâu, không nghĩ là anh lại đồng ý mua trinh của tôi. Đây là lựa chọn của tôi, hơn nữa người tôi sắp bán thân lại là người như Huy, tại sao tôi vẫn có một chút gì đó không cam lòng thế này.

Tôi rót ra một cốc rượu đầy, tu một hơi hết sạch để lấy thêm can đảm, vị rượu cay xé họng chảy từ từ xuống dạ dày, làm bỏng rát cơ thể tôi. Cuối cùng, tôi hít sâu một hơi rồi nói:

- Em không biết giá thế này có đắt quá hay không, nhưng em cần một trăm triệu.

Nói xong, tôi lại cảm thấy hơi ngượng mồm nên bổ sung thêm:

- Nếu anh thấy nhiều, em có thể … lấy ít hơn cũng được.

Huy dập điếu thuốc rồi nghiêng đầu nhìn tôi, anh nhìn rất lâu rồi bật cười:

- Đi.