- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Lay Động Tiếng Lòng
- Chương 90: Phiên ngoại
Lay Động Tiếng Lòng
Chương 90: Phiên ngoại
Sáng sớm, Kha Nhược Sơ uể oải mở mắt, tay xoa xoa huyệt thái dương, đầu cực kỳ đau.
Nhìn trần nhà quen thuộc, lại nghiêng người nhìn Thịnh Như Ỷ nằm kế bên, cô mới biết là đã về nhà.
Ngày hôm qua ăn sinh nhật, Kha Nhược Sơ uống vài ly, kết quả say mèm.
Trên người đã thay áo ngủ, Thịnh Như Ỷ giúp cô tắm rửa lúc nào cô cũng không hay.
Quả nhiên về chuyện uống rượu, cô không hề có thiên phú, nhưng mà tối hôm qua là tình huống đặc biệt.
Thịnh Như Ỷ cảm giác được người kế bên động đậy, cũng nheo mắt, cô lười biếng đưa tay qua thăm dò, ân cần giúp Kha Nhược Sơ xoa thái dương.
Kha Nhược Sơ nhích lại gần, để cho Thịnh Như Ỷ dễ xoa, huyệt thái dương được xoa, thực sự rất thoải mái.
"Không biết uống còn bày đặt thể hiện, ngăn cũng không ngăn được em, tối hôm qua say thành thế này." Thịnh Như Ỷ nói, vừa mới tỉnh ngủ giọng nói càng ôn nhu hơn.
Nếu như uống hai ly thôi thì Kha Nhược Sơ cũng không say đứng mức không biết gì, mấu chốt là cô còn uống giúp Thịnh Như Ỷ vài ly. Tối hôm qua, bầu không khí quá sôi nổi, cô không cho Thịnh Như Ỷ dính một giọt rượu, tình nguyện để bản thân khó chịu.
Kha Nhược Sơ nhìn Thịnh Như Ỷ cười lớn, "Hôm qua rất vui."
Thịnh Như Ỷ thực sự không có cách nào nói cô gái này, cô vừa xoa vừa hỏi, "Còn khó chịu không?"
Kha Nhược Sơ lắc đầu, sau đó nhớ tới cái gì đó, cô đưa cái tay mang nhẫn kim cương ra, sờ sờ trên tủ đầu giường lấy hai cuốn sổ hồng.
Mở cuốn sổ hồng nhỏ ra, Kha Nhược Sơ nhìn chằm chằm ảnh chụp bên trong, nhịn không được mà cười tươi.
Ngày hôm qua, Kha Nhược Sơ vừa tròn 25 tuổi, các cô đã đến Cục Dân Chính.
Cuối cùng cũng đăng ký kết hôn.
Món quà sinh nhật 25 tuổi: giấy kết hôn.
Thịnh Như Ỷ ôm Kha Nhược Sơ, nhìn ảnh chụp trong đó cũng cười theo, trên ảnh chụp hai người môi hai người cong lên, cười thật hạnh phúc.
Duyên phận đã đến, cứ như vậy mà kết hôn.
"Vợ ơi." Kha Nhược Sơ ôm eo Thịnh Như Ỷ, bên miệng mùi mẫn gọi.
Bây giờ gọi thực sự không giống như trước kia, rốt cuộc bây giờ các cô cũng đã danh chính ngôn thuận, có con dấu chứng thực mối quan hệ.
Thịnh Như Ỷ cũng theo cô mùi mẫn, "Gọi thêm một tiếng nữa nào."
Kha Nhược Sơ hôn lên môi cô một cái rồi gọi, "Vợ ơi~"
Cảm giác như một đứa ngốc.
Nhưng cũng thật hạnh phúc.
Thịnh Như Ỷ ôm mặt Kha Nhược Sơ, cười nhắm mắt, trao cho người kia một nụ hôn.
Sáng sớm thức dậy, hai người trên giường hết ôm rồi hôn, làm mãi cũng không chán.
"Sang năm, chúng ta tổ chức hôn lễ."
"Vâng." Kha Nhược Sơ lấy ngón tay chơi đùa với mái tóc dài của Thịnh Như Ỷ.
Hôn lễ là một chuyện rất quan trọng, Thịnh Như Ỷ muốn chuẩn bị cho tốt, giống như lúc cô cầu hôn Kha Nhược Sơ, nhất định phải mang hết những gì tốt nhất đến cho cô ấy.
"Em muốn tổ chức ở đâu?"
Kha Nhược Sơ hỏi lại, "Chị cảm thấy ở đâu thì được?"
"Đi biển được không?"
"Được!" Không hổ là thê thê với nhau, rất ăn ý, Kha Nhược Sơ cũng muốn tổ chức ở đó.
"Chờ hôn lễ xong, chúng ta lại đi hưởng tuần trăng mật."
"Được!" Kha Nhược Sơ nghĩ lại càng vui vẻ thêm.
Thịnh Như Ỷ nắm lấy cái mũi Kha Nhược Sơ, "Chỉ biết nói được là giỏi."
Kha Nhược Sơ nói, "Điều này chứng minh em rất nghe lời vợ."
Ánh mắt trời xuyên qua bức màn tiến vào trong phòng ngủ. Hôm nay không đi làm, Kha Nhược Sơ cũng nằm ở trên giường ngủ nướng với Thịnh Như Ỷ.
"Em đói bụng chưa? Chị đi làm bữa sáng cho em." Thịnh Như Ỷ hỏi, nhưng lòng bàn tay lại âm thầm xoa xoa bắp đùi Kha Nhược Sơ.
Động tác khıêυ khí©h vô cùng.
Sáng sớm cảm giác luôn mãnh liệt, cho nên những lúc nghỉ phép, vừa ngủ dậy hai người luôn ở trên giường mần ăn một phen.
"Không đói bụng." Đã đến nước này, Kha Nhược Sơ làm gì có tâm tư mà ăn sáng.
Thịnh Như Ỷ nhìn thấy Kha Nhược Sơ bị cô câu dẫn đến mất tự nhiên, mặt đo ửng, đúng lúc này cô lấy tay ra, cười xấu xa, "Tối hôm qua, cũng chưa ăn gì hết, ăn sáng trước đã."
Kha Nhược Sơ nói tiếng nào, nhưng lại ôm chặt Thịnh Như Ỷ, tỏ vẻ không cho.
Dùng ánh mắt mờ ám nhìn chằm chằm Thịnh Như Ỷ, ám chỉ rất rõ ràng.
Thịnh Như Ỷ giả ngu, "Làm gì a?"
Kha Nhược Sơ trở người, đè Thịnh Như Ỷ ở bên dưới, vẫn không nói lời nào, ân cần hôn người bên dưới.
Mấy năm qua, nuôi thỏ trắng biến thành chó săn, Thịnh Như Ỷ cực kỳ thoả mãn, cô để cho Kha Nhược Sơ tuỳ ý làm càn, cho đến khi thở gấp gọi, "Bảo bối...."
"Hửm?" Kha Nhược Sơ hôn vành tai cô, tay thăm dò vào trong quần áo mà xằng bầy.
"Chị đói bụng, ăn trước đã."
Nghe thấy Thịnh Như Ỷ nói đói, Kha Nhược Sơ ngoan ngoãn dừng lại, đứng đắn mà ôm mặt Thịnh Như Ỷ, "Chị nghỉ đi, em đi làm bữa sáng."
Ngày kết hôn thứ nhất, bữa cơm sáng chẳng có gì, tủ lạnh trống rỗng, Kha Nhược Sơ chỉ có thể tìm thấy một túi hoành thánh đông lạnh, nấu ăn lót bụng trước.
Thịnh Như Ỷ rửa mặt xong cũng đi vào trong nhà bếp, nhìn Kha Nhược Sơ đang nghiêm túc nấu ăn, cô đi đến ôm Kha Nhược Sơ từ phía sau, ở bên tai làm nũng khẽ hỏi, "Sáng nay ăn gì?"
"Uỷ khuất cho chị rồi, chỉ có thể ăn hoành thánh." Kha Nhược Sơ quay đầu tiếp tục nói, "Trong tủ lạnh không có gì cả, lát nữa chúng ta tranh thủ đi siêu thị mua đồ."
Củi gạo mắm muối vun đắp mỗi ngày, mới càng có hơi thở của gia đình.
"Ừm." Thịnh Như Ỷ ôm chặt Kha Nhược Sơ, cằm đặt lên vai, ngửi mùi quen thuộc luôn làm cho cô có cảm giác an tâm, cuối cùng cũng tìm được cảm giác gia đình.
Chờ hoành thánh nấu xong, Kha Nhược Sơ bây giờ mới cảm thấy đói bụng, ăn sạch một chén hoành thánh.
Sau khi ăn xong, Thịnh Như Ỷ đứng dậy thu dọn chén đũa, nhưng Kha Nhược Sơ không cho cô làm, "Chị đừng dọn, để em làm."
Bác sĩ Kha sủng vợ không thể chê vào đâu được.
Thịnh Như Ỷ trêu ghẹo hỏi, "Đến lúc chúng ta kết hôn mười mấy năm rồi, em có còn ân cần thế này không, dậy sớm làm bữa sáng cho chị?"
Kha Nhược Sơ: "Đương nhiên còn."
Thịnh Như Ỷ cười hài lòng.
"Thay quần áo đi, chúng ta đi siêu thị." Kha Nhược Sơ nói tiếp.
Thịnh Như Ỷ kéo Kha Nhược Sơ lại, đè cô ở trên bàn ăn, cúi đầu hỏi, "Bác sĩ Kha, có phải em quên chuyện gì không?"
Kha Nhược Sơ ngước mắt, đối diện với ánh mắt của Thịnh Như Ỷ, chỉ là một ánh mắt mà cũng có thể phát hoả.
Là chuyện gì, trong lòng tự biết.
Ánh nắng ban mai chiếu vào trong nhà, trong không khí có hương vị mặt trời, làm cho nụ hôn càng trở nên lãng mạng mà cuồng nhiệt.
Đôi môi hồng phấn Kha Nhược Sơ đã bị đôi môi đỏ mọng Thịnh Như Ỷ cướp lấy, cô dán lên trán Thịnh Như Ỷ, "Về phòng đi."
Thịnh Như Ỷ không để ý, ôm eo Kha Nhược Sơ, tiếp tục nụ hôn sâu triền miên.
"Ưʍ...." Một lát sau, Kha Nhược Sơ buông Thịnh Như Ỷ, mở mắt ra, không biết từ bao giờ đã bị Thịnh Như Ỷ đè ở trên bàn, sau lưng là phiến đá cẩm thạch lạnh băng.
"Không về phòng, ở đây đi." Thịnh Như Ỷ cười xấu xa, rất biết cách vén lên bức màn cảm xúc của Kha Nhược Sơ.
Có lẽ nơi này làm cho Kha Nhược Sơ thẹn thùng, ngực cô phập phồng tim đập nhanh hơn, hơi thở dồn dập, còn chưa kịp hít thở thông, cô đã câu lấy cổ Thịnh Như Ỷ, từ bị động biến thành chủ động, khó mà cưỡng lại nụ hôn ướŧ áŧ, tiếp tục làm chuyện đang dang dở.
Cơ thể phối hợp ngày càng ăn ý, đối mặt lẫn nhau, đều nhiệt tình làm hết sức.
Thịnh Như Ỷ thích làm ở những nơi khác nhau, Kha Nhược Sơ cũng thích vậy, bởi vì mỗi lần thay đổi chỗ, sẽ mang lại cảm giác mới mẻ.
"Thích ở trên bàn không?" Thịnh Như Ỷ cười cô bé Kha Nhược Sơ ngạo kiều, rõ ràng là thích, nhưng ngoài miệng lại không dám thoải mái thừa nhận.
Trằn trọc trên bàn ăn, muốn làm cho Kha Nhược Sơ phát rồ, Thịnh Như Ỷ luôn có thể thu phục được cô, dễ như trở bàn tay.
"Ừm, chị...." Kha Nhược Sơ đặt chân lên vai Thịnh Như Ỷ, nắm chặt tay lại, trong miệng lại ngâm nga không ngừng.
Đôi môi Thịnh Như Ỷ dính chất lỏng quen thuộc, không ngại mà quấn lên môi Kha Nhược Sơ lần nữa, đầu ngón tay linh hoạt, hơn nữa lại còn có mật dễ dàng trượt vào bên trong, chọc cho Kha Nhược Sơ thở không kịp.
Tháng sáu, nhiệt độ không tính là nóng, nhưng mà Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ đổ không ít mồ hôi, cơ thể nóng bỏng đều được mặt bàn làm mát.
Thịnh Như Ỷ thở hồng hộc, vuốt cái trán ướt đẫm của Kha Nhược Sơ, "Cảm giác lần này thế nào?"
Tim Kha Nhược Sơ vẫn còn đập nhanh, ngoại trừ kí©h thí©ɧ thì cô không tìm từ nào thích hợp để nói. Cô dùng mu bàn tay che khuất gương mặt nóng bỏng.
Thịnh Như Ỷ lấy tay cô ra.
Kha Nhược Sơ lại lấy tay che lại.
Thịnh Như Ỷ lại lấy ra.
Hành động trẻ con cứ làm tới làm lui, cho đến lúc hai người nhìn nhau cười, sau đó dùng một cái hôn dịu dàng kết thúc.
"Đi tắm rồi đi siêu thị."
Kha Nhược Sơ: "Vâng."
Không bao lâu, trong nhà tắm phát ra một trận vui cười.
"Chị đi tắm em đi vào làm gì?"
"Em... tắm với chị."
"Tiểu lưu manh...."
Sau đó, chỉ còn tiếng than nhẹ, quanh quẩn trong nhà tắm.
Không còn cách nào, tân hôn là thời gian ngọt ngào nhất, giống như không hết tinh lực, hận không thể từng giây từng phút đều ở bên nhau.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Lay Động Tiếng Lòng
- Chương 90: Phiên ngoại