Chương 25: Bệnh tâm thần

Sẽ luôn có một người xuất hiện đúng lúc trong cuộc đời bạn, kéo bạn ra khỏi thế giới tăm tối, không chê bạn đầy người dơ bẩn, giang hai tay ôm lấy bạn, sưởi ấm bạn……

Trước đây Cố Dĩ An cũng không tin trong cuộc đời mình sẽ có người như vậy xuất hiện, cô chỉ tin rằng nếu muốn thoát khỏi bóng tối, chỉ có tự mình lấy mình.

Nhưng vào một khắc khi Ôn Thần xuất hiện trước mắt, cô giống như nhìn thấy ánh sáng, thế giới vốn lạnh băng tối tăm lập tức có ánh mặt trời.

Được Ôn Thần ôm vào lòng, nghe được tiếng tim đập hữu lực của anh, ngửi được hơi thở quen thuộc trên người anh, cô có loại cảm giác an toàn lại thư thái, chui đầu vào trong lòng anh nhắm mắt lại, nước mắt tràn ra khỏi mi, “Ôn Thần, cảm ơn anh.”

Nghe được lời cảm ơn của cô, Ôn Thần cúi đầu hôn lên trán cô, “Bé ngoan, ngủ đi.”

Thấy một màn như vậy, Thượng Quân Sách cắn răng nắm chặt nắm tay, đồng thời túm chặt tên vệ sĩ vừa tiêm cho Cố Dĩ An: “Anh vừa tiêm thuốc gì cho Dĩ An!”

Vệ sĩ luống cuống, nhìn về phía Thượng Huy cách đó không xa.

Theo tầm mắt anh ta nhìn lại, Thượng Quân Sách buông tay ra, đi đến trước mặt Thượng Huy, trong mắt lộ ra sát khí, “Đã tiêm thuốc gì cho Dĩ An!”

Tự biết không thể gạt được, Thượng Huy biểu tình rất trấn định, “Thuốc an thần.”

“Tại sao phải tiêm thuốc an thần cho cô ấy!”

“Dĩ An từ nhỏ đã có tiền sử bệnh tâm thần, khicảm xúc của nó kích động thì sẽ đả thương người.”

“Từ nhỏ đã bị?” Cảm xúc của Thượng Quân Sách rõ ràng rất kích động.

Thượng Huy biết anh ta sẽ không tin, lên lầu cầm bệnh án trước đây của Cố Dĩ An, một xấp thật dày, tất cả đều là tiền sử bệnh án của cô trong bệnh viện tâm thần hơn 10 năm qua, cùng với báo cáo đánh giá tinh thần.

Thượng Quân Sách duỗi tay nhận lấy, lại bị Ôn Thần nhanh hơn một bước.

Ôn Thần mới vừa đưa Cố Dĩ An lên xe.

Nhìn thấy trong bệnh án có tên “Bệnh viện tâm thần Bắc Thành”, Ôn Thần không tiếp tục xem nữa, ngẩng đầu nhìn Thượng Huy, lại quét mắt về phía Cố Hoa Đông đứng ở cửa.

Cố Hoa Đông thẳng lưng, vẻ mặt khó chịu, còn rống to với những quân nhân đang vây quanh nhà: “Các người biết tôi là ai không! Tôi là thị trưởng tiền nhiệm của Bắc Thành Cố Hoa Đông! Cháu trai tôi là tổng thống Thượng Quân Ngạn! Tôi mặc kệ các người ở quân khu nào! Một lát nữa cháu trai tôi tới đây, tôi phải cho một đám các người đều ăn không hết gói đem đi!”

Ông ta vừa nói xong, cổ áo đã bị Ôn Thần hung hăng túm lấy.

Ánh mắt Ôn Thần có sự nham hiểm hiếm có, giống như thay đổi thành một người khác, “Lời này hẳn là tôi nói với ông mới đúng, nếu Dĩ An có bất trắc gì, tôi sẽ khiến Cố Hoa Đông ông đời này không nhìn thấy mặt trời ngày mai!”

……

An cư.

Lâm Mặc mặc áo blouse trắng cầm báo cáo kiểm tra từ phòng kiểm tra đi ra, nhìn thấy Ôn Thần còn đứng trước phòng bệnh xuyên qua kính nhìn Cố Dĩ An ngủ say bên trong, đi qua đem báo cáo đưa cho anh, “Có một lượng nhỏ morphine, thuộc loại thuốc cấm không được cất giữ trong nhà, tiêm vào không quá nhiều, đối với thân thể sẽ không ảnh hưởng quá lớn, để cô ấy an tĩnh ngủ một giấc là tốt rồi.”

Nhận lấy báo cáo, Ôn Thần lại cẩn thận nhìn xem.

Nhìn thấy anh cẩn thận như vậy, Lâm Mặc hỏi: “Ôn tổng vì sao không đưa Dĩ An tới bệnh viện, mà lại đưa đến chỗ này của tôi?”

“Biết rõ đáp án còn muốn hỏi tôi?” Ôn Thần ngẩng đầu, ánh mắt nhìn anh ta vô cùng đạm mạc, “Bác sĩ Lâm không khỏi có chút đạo đức giả.”

“Đạo đức giả thật sự hẳn là Ôn tổng anh?” Ánh mắt Lâm Mặc có chút khıêυ khí©h, “Mặt ngoài anh rất quan tâm Dĩ An, nhưng trên thực tế, anh không tin tưởng cô ấy, anh chỉ tin vào những báo cáo bệnh án mà anh thấy, anh sợ Dĩ An sau khi tỉnh lại tinh thần thất thường, lại nổi điên náo loạn bệnh viện, mới lựa chọn đem Dĩ An tới chỗ tôi, không phải sao?”

“Anh đánh giá cao bản thân mình quá rồi.” Quét mắt nhìn người phụ nữ đang ngủ say trong phòng bệnh, nhìn thấy cô nhíu mày nắm tay, biết cô khẳng định lại gặp ác mộng gì đó, mở cửa đi vào, Ôn Thần trầm giọng mở miệng: “Dĩ An chọn nơi này.”

Anh đưa cô lên xe, khi xuống xe đóng cửa lại, góc áo lại bị cô túm chặt, nghe được cô hữu khí vô lực nói: “Đưa tôi đến An cư.”

Lúc ấy Ôn Thần ghen tuông mười phần, nhưng nghĩ đến Lâm Mặc là bác sĩ tâm lý nhiều năm của cô, cô lựa chọn đến An cư, đều có chủ ý riêng của cô.

Nhưng nghe lời Lâm Mặc nói xong, Ôn Thần mới hiểu được mục đích cô không đến bệnh viện mà tới An cư.

Bởi vì những bệnh viện khác …… Sẽ chỉ chẩn trị cô là bệnh tâm thần.

Ôn Thần giơ tay vuốt ve giữa mày nhíu chặt của cô, nhẹ giọng trấn an: “Bé ngoan, ông xã ở đây, không sợ……”