Hà Khải Tân nghe hiểu, hồ ly Ôn Thần này chỉ sợ đã có hành động rồi.
Quả nhiên, mấy ngày sau, liên lạc với người phụ trách hạng mục Ngự Cảnh Uyển kia, sau khi biết được Bắc Thành có một công ty bất động sản có ý muốn tiếp quản Ngự Cảnh Uyển, ra giá 1,2 tỷ, cao hơn Ôn thị 6 trăm triệu, điều đầu tiên Yến Tống nghĩ đến chính là có liên quan đến Thượng Quân Sách, “Thượng Quân Sách không phải là muốn đoạt cao ốc Ngự Cảnh Uyển đang xây dở với Ôn thị các cậu chứ?”
“Anh ta là muốn lấy lòng Cố gia.” Ôn Thần đem hợp đồng trong tay xé thành hai nửa ném vào thùng rác, một chút cũng không tức giận, “Nếu anh ta muốn lấy lòng, vậy đem cơ hội tốt như vậy nhường cho anh ta.”
Anh vốn không muốn làm loại mua bán thua lỗ này, hiện tại vừa lúc thuận nước đẩy thuyền đưa cho Thượng Quân Sách.
Về phần Cố Hoa Đông bên kia, nếu ông ta thích tiền, lần này vừa lúc cũng để ông ta ăn đủ.
……
Cố Dĩ An biết được ba cô Cố Hoa Đông muốn bán Ngự Cảnh Uyển với giá cao, đã lựa chọn một công ty bất động sản khác, đối với hành vi của bọn họ chỉ cảm thấy ghê tởm.
“Đây là bộ mặt của vợ chồng hai người họ, trong mắt chỉ có tiền tài cùng quyền lợi, lúc trước nếu không phải Ôn Thần lấy danh nghĩa tập đoàn Ôn thị nguyện ý tiếp quản Ngự Cảnh Uyển, thì sẽ có công ty bất động sản khác xem trọng cao ốc Ngự Cảnh Uyển đang xây dở kia sao?”
Trong mắt cô đều là sự ghét bỏ đối với ba mẹ mình, giống như đối với họ một chút tình thân cũng không có.
Tô Tình cũng cảm thấy lần này Cố gia làm quá tuyệt, đặc biệt là sau khi biết nhà đầu tư sau lưng công ty bất động sản kia chính là Thượng Quân Sách, “Vậy tiếp theo cậu tính làm thế nào?”
“Không tính thế nào cả, chờ Ôn Thần đi công tác về, chúng tớ sẽ lập tức trở về Tương thành.”
Thái độ của Cố Dĩ An rất kiên quyết, sẽ không để Ôn Thần bị Cố gia tuỳ ý sắp xếp nữa.
Dù cho buổi chiều mẹ cô Thượng Huy tìm tới cửa, không bận tâm hình tượng ở cửa la lối khóc lóc, chính là muốn buộc cô trở về Cố gia ăn cơm, cô cũng quyết đoán cự tuyệt không để ý tới.
Thượng Huy gõ cửa mắng to: “Tao thật sự đã nuôi một con sói mắt trắng! Thà nuôi một con chó còn biết nghe lời hơn đứa con gái này!”
Đứng sau cửa, Cố Dĩ An nghe xong, chỉ nhếch khóe miệng trào phúng, đeo tai nghe lên bật vài bản nhạc, hoàn toàn chặn lại âm thanh ở bên ngoài.
Khoảng một giờ sau, cô mới tháo tai nghe xuống.
Bên tai khôi phục sự yên tĩnh, mẹ cô hẳn đã đi rồi, cô mở cửa xác nhận, đột nhiên trước mắt trở nên tối sầm.
Là Thượng Huy.
Thượng Huy cầm chiếc khăn tay được tẩm thuốc che mũi Cố Dĩ An lại, khiến cô choáng váng, rồi gọi người lên kéo cô đi.
……
Cố Dĩ An tỉnh lại, phát hiện mình đang ở Cố gia, nhớ tới còn chưa nhìn rõ là ai, đã bị người đó dùng khăn tay bịt kín mũi……
Cô giãy giụa ra khỏi giường, đi xuống lầu liền nhìn thấy trong nhà ăn có ba Cố Hoa Đông, mẹ Thượng Huy, cùng với anh họ Thượng Quân Sách, cô liền biết vì sao mẹ cố tình chọn tối nay ăn cơm.
Bởi vì Ôn Thần đã đến Hoa thành công tác, bên kia có hạng mục cần bàn bạc, cao ốc Ngự Cảnh Uyển bên này đã chậm trễ quá nhiều thời gian của anh.
Hoa thành cách Bắc Thành 300 km, cho dù Ôn Thần gấp gáp trở về, lái xe cũng phải mất ba giờ.
“Dĩ An tỉnh rồi à, mau tới đây ăn cơm đi, Quân Sách cũng vừa đến.” Thượng Huy hào hứng tiếp đón cô, vẻ mặt hiền từ tươi cười.
Nếu không phải biết được bộ mặt xấu xa của bà ta, Cố Dĩ An thật sự đã tin bà ta là một người mẹ tốt quan tâm đến mình rồi.
Cô chậm rãi xuống lầu, đi đến trước bàn ăn nhìn Thượng Quân Sách, lại nhìn đồ ăn phong phú đầy bàn, chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm.
“Dĩ An, sau này anh sẽ ở lại Bắc Thành lâu dài, sẽ không trở lại Anh quốc nữa.” Thượng Quân Sách chủ động mở miệng, cũng không phát hiện cô có gì dị thường.
Cố Dĩ An cười lạnh, sau đó đem tầm mắt ném mạnh lên người anh ta, “Anh có biết vì sao hiện tại tôi ở Cố gia không?”
Thượng Huy vừa nghe, nụ cười trên mặt lập tức có chút hoảng loạn, chỉ sợ cô sẽ nói mình bị đánh thuốc mê mới đến đây, bà ta nhanh chóng đi qua muốn đỡ cô ngồi xuống, “Đừng đứng nói chuyện nữa, đồ ăn sắp nguội hết rồi, con đến ăn cơm trước đã.”
“Lăn!” Dùng sức ném tay bà ta ra, trong mắt Cố Dĩ An đều là sự ghét bỏ, “Đừng dùng cái tay dơ bẩn của bà chạm vào tôi!”
“Làm càn!” Cố Hoa Đông đập bàn đứng lên,“Sao con lại nói chuyện với mẹ mình như vậy! Cố gia nuôi con hơn 20 năm! Không phải để con đến đây nổi điên!”
“Ông cũng biết tôi là kẻ điên à?” Cố Dĩ An cảm xúc kích động, đáy mắt đỏ bừng chứa đầy căm hận, “Biết kẻ điên khi phát điên sẽ làm gì không?”
Cô bước nhanh vào phòng bếp, cầm lấy con dao chém mạnh xuống bàn ăn! Mặt bàn đá cẩm thạch lập tức nứt ra.