Chương 6

Cố Dĩ An giỏi nhất trong việc quản lý bố cục. Chỉ có thể nhìn đối phương vài lần, cô đã có thể đoán trúng tâm lý đối phương đến tám chín phần, gặp chuyện không luống cuống, cũng chưa từng sợ qua điều gì. Nhưng trong chuyện làʍ t̠ìиɦ, cô lại như một tờ giấy trắng.

Đối diện với lĩnh vực mình không am hiểu, cuối cùng ánh mắt của cô cũng lộ ra sự mờ mịt hiếm thấy.

Ôn Thần nhìn những biến hóa trong mắt cô, nắm lấy tay cô rồi duỗi xuống, áp vào chỗ cách lớp áo tắm đang phồng lên ở đũng quần: “Nếu không muốn anh thô bạo đâm vào thì tuốt nó giúp anh đi.”

Lòng bàn tay cách một lớp áo tắm như muốn bị thiêu đốt, tay của Cố Dĩ An run lên kịch liệt: “Em không biết.”

“Anh dạy em.” Giọng nói của Ôn Thần gần như khàn đi, cảm giác cô lùi bước: “Trừ khi em thật sự muốn anh đút cho em uống loại thuốc đó.”

Để phòng cô hối hận, anh kéo dây áo tắm ra, đưa tay của cô sờ vào côn ŧᏂịŧ vừa cứng vừa nóng. Anh dùng bàn tay to của mình ôm lấy bàn tay cô, để cô nắm lấy côn ŧᏂịŧ rồi vuốt lên xuống.

Đây là lần đầu tiên Ôn Thần ép Cố Dĩ An làm loại chuyện này cho mình. Anh không dám nhìn vào ánh mắt của cô, sẽ có cảm giác áy náy khi bắt nạt cô. Anh đưa tay tắt đèn. Phòng ngủ trong phút chốc trở nên tối om.

Sau khi không thể nhìn rõ mặt nhau, trên mặt Cố Dĩ An lộ ra vẻ chán ghét vô cùng, không sai, đối với bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của đàn ông… Cô cực kỳ chán ghét.

Chính vì tâm lý chán ghét mà cô từ chối tìиɧ ɖu͙©. Nhắm mắt lại, cô cố không nghĩ đến thứ mình đang cầm trên tay là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của đàn ông.

Ôn Thần nắm lấy tay cô nhanh chóng tuốt lên xuống. Tuy cũng là động tác vuốt ve như nhau, nhưng khi thứ ấy được bao bọc trong lòng bàn tay cô, kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© lại cao hơn bình thường. Anh không nhịn được, cúi đầu tìm kiếm môi cô, đồng thời nhanh chóng hôn lên bộ mặt nhăn nhó của cô.

“Ưʍ..” Nụ hôn đột ngột khiến Cố Dĩ An hoảng sợ, bàn tay đang nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh càng siết chặt hơn. Cô đưa tay trái lên đẩy vai anh, chỉ là không muốn quá thân mật với anh. Cuối cùng lại không đẩy được, cô đành mở miệng cắn vào môi anh.

“Hừ…!” Thật tàn nhẫn.



Trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, Ôn Thần liếʍ môi đang đau nhức của mình, rồi cười lạnh một tiếng: “Rốt cuộc là em chán ghét bị anh đυ.ng đến mức nào?”

Cố Dĩ An hít một hơi sâu, nhân cơ hội mò mẫm bật công tắt đèn lên.

Căn phòng trong nháy mắt sáng bừng lên, nhìn thấy vết máu ở khoé miệng Ôn Thần nhỏ xuống áo choàng: “Xin lỗi.”

Ôn Thần dùng đầu lưỡi liếʍ môi, anh thở hồng hộc, không chút lưu tình mà nắm lấy cằm của cô, anh từ trên cao nhìn xuống cô: “Cố Dĩ An, em đợi đó cho anh, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày anh khiến em cam tâm tình nguyện nằm dưới người anh, bị anh hôn và thịt em!”



Ngày hôm sau.

Lúc ăn cơm ở trong nhà hàng, Lưu Vân thỉnh thoảng ngước nhìn đôi vợ chồng trẻ trước mặt. Nhìn thấy khóe miệng con trai mình có vết xước, bà ta còn tưởng rằng thuốc tối qua đã có tác dụng. Tranh thủ lúc Cố Dĩ An mang chén vào trong bếp, bà ta nhanh chóng đi theo, mang theo ánh mắt mong chờ nhỏ nhẹ hỏi: “Dĩ An, tối qua Ôn Thần biểu hiện như thế nào?”

“...” Cố Dĩ An đặt bát xuống, vừa quay đầu liền bắt gặp phải ánh mắt của Ôn Thần, cảm nhận được sự không hài lòng trong mắt anh, vừa định nói rõ với mẹ chồng là do cơ thể cô có vấn đề: “Mẹ, thật ra con…”

“Mẹ, mẹ ra đây một chút đi, con có chuyện muốn thương lượng.” Ôn Thần đoán được mẹ mình sắp hỏi điều gì.

Lưu Vân quay đầu nhìn thấy vẻ mặt không vui của anh, còn tưởng là thuốc không có tác dụng, sau khi rời khỏi nhà hàng liền an ủi: “Con trai, đừng nản lòng nha, bác sĩ Mạnh nói rồi, uống thuốc liên tục ba ngày, nếu như vẫn không có kết quả gì, mẹ sẽ để con qua đó kiểm tra sức khỏe toàn thân. Y học bây giờ rất phát triển, bệnh của con nhất định sẽ chữa khỏi được.”

Lúc này Ôn Thần chỉ cảm thấy buồn nôn giống như cổ họng nuốt phải con ruồi, nhổ không ra mà nuốt vào cũng không được: “Chuyện bệnh tình sau này hẵng nói, hai ngày này con phải đưa Dĩ An về Bắc Thành một chuyến, có khả năng phải ở bên đó nửa tháng.”

“Về Bắc Thành?”



“Mẹ của Dĩ An ốm nhập viện rồi, con cũng vừa mới biết được.”

….

Cố Dĩ An không biết mẹ của mình nhập viện, bởi vì một tháng trước cô đã chặn hết các số điện thoại và Wechat của bố mẹ, cô không giấu đi sự ghét bỏ về cái nhà đó: “Anh bây giờ chính là cây rụng tiền của bọn họ.”

Ôn Thần biết bố vợ thông qua số người quen gửi tin nhắn cho anh, tiết lộ mục đích mẹ vợ anh nằm viện là muốn Ôn thị tiếp quản khu bất động sản còn đang dang dở ở ngoại ô Bắc Thành: “Anh là người làm ăn, những chuyện mua bán lỗ vốn tuyệt đối sẽ không làm.”

Vừa dứt lời, anh lại tự cười giễu cô: “Ngoại trừ Cố Dĩ An em ra.”

Anh lấy trong túi quần ra một gói thuốc, vừa chuẩn bị rút một điếu ra châm lửa hút, thì chợt nhớ đến cô không thích mùi thuốc lá.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, anh vẫn không thể phớt lờ cô như ngày hôm qua.

Anh dập tắt điếu thuốc rồi ném vào trong gạt tàn, sau đó đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Anh đến công ty trước, em ở nhà thu dọn hành lý, tối nay chúng ta sẽ đi.”

Cố Dĩ An nhìn thấy điếu thuốc trong gạt tàn, ngẩng đầu lên kêu anh: “Ôn Thần.”

Ôn Thần vừa mới bước ra đến cửa, lập tức quay đầu lại nhìn cô.

“Cảm ơn anh.” Cố Dĩ An nhìn thẳng vào anh, chân thành mà nói: “Thật sự cảm ơn anh rất nhiều.”

“Phụ nữ như em quả thật là…” Ôn Thần thở dài một hơi, thừa nhận mình thất bại: “Mỗi lần em chọc anh, chỉ cần một câu cảm ơn là lại có thể khiến anh không thể tàn nhẫn với em.”