Chương 37

Ôn Thần đã bị cô hôn đến sắp mất khống chế, nhìn thấy cô vẫn luôn cúi đầu là biết cô đang nhìn nơi nào. Anh cầm lấy thứ kia của mình, ưỡn về phía trước, lỗ chuông đang phun dâʍ ɖị©ɧ cọ vào cằm cô.

Anh không muốn chờ đợi như thế nữa. Anh biết cô sẽ không bao giờ chủ động hôn lên nơi đó, nên chuẩn bị nâng đầu cô lên, nào ngờ…

“Đệt…” Cô dám hôn cơ đấy!

Dù trước kia từng có lần cô khẩu giao cho anh, nhưng lần đó là cô bị ép buộc, nếu so với việc cô chủ động hôn nó, thì cảm giác hưng phấn mà nó mang đến hoàn toàn khác nhau.

Loại hưng phấn thỏa mãn đó đủ để khiến cho Ôn Thần mất khống chế.

Ôn Thần hưng phấn giống như một con thú hoang động dục, anh đè Cố Dĩ An xuống giữa hai chân mình, đột nhiên ưỡn eo. Vật lớn thô dài kia không hề báo trước mà thọc thẳng vào tiểu huyệt vẫn còn ướŧ áŧ kia của cô.

Toàn bộ chiều dài đó cắm vào, anh bắt lấy ngực cô, điên cuồng thọc mạnh vào hoa tâm của cô.

“A a…” Một lần nữa bị nhồi đầy, giống như đã quen với kích cỡ của anh, Cố Dĩ An không hề cảm thấy đau đớn một chút nào, chỉ cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, loại kɧoáı ©ảʍ đó đủ để phá hủy hết thảy chút lý trí còn sót lại của cô.

Hai chân cô quấn lên eo của người đàn ông, đại não trống rỗng, không còn khả năng suy nghĩ đến bất kỳ điều gì khác, chỉ muốn tiểu huyệt ngứa ngáy ở bên dưới bị anh thọc mạnh vào, đâm mạnh vào…



Không biết đã làm trên sofa bao lâu, khi nào thì cô được Ôn Thần bế lên giường? Cố Dĩ An cũng không biết, bởi vì cô đã hoàn toàn sa vào trong kɧoáı ©ảʍ do tìиɧ ɖu͙© mang lại.

Cố Dĩ An ngồi quỳ trên đùi Ôn Thần, hai tay cô quàng qua cổ anh, cúi đầu hôn môi anh, cái mông mượt mà dưới sự xoa nắn đè ép của anh vặn vẹo lắc lư, tiểu huyệt mới cao trào thêm một lần nữa kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ thô lớn vẫn còn chưa bắn tinh của anh, cả người cô toàn là mồ hôi, vừa ướt vừa dính.



Ôn Thần đè cái mông vểnh đang lắc lư trái phải của cô, mạnh mẽ ưỡn eo thọc vào huyệt cô. Nơi đó vừa ướt vừa ấm, côn ŧᏂịŧ giống như bị ngâm trong dâʍ ŧᏂủy̠ của cô. Anh há miệng mυ"ŧ lấy đầu lưỡi cô, khi nghe thấy tiếng rêи ɾỉ yêu kiều phát ra từ trong cổ họng cô, anh chỉ muốn đâm cô thật mạnh, thọc cô thật mạnh mà thôi!

“Ưm ưm… Sướиɠ quá…” Rời khỏi môi hắn, Cố Dĩ An không cầm lòng được mà ngửa đầu lên rêи ɾỉ. “Ưm… A a…”

Tiếng rêи ɾỉ đó còn pha thêm tiếng khóc nức nở, thoải mái đến mức muốn khóc lên.

Ôn Thần vùi đầu vào xương quai xanh của cô mà mυ"ŧ liếʍ, cắи ʍút̼ da thịt trắng nõn của cô, từ từ dời xuống, há miệng ngậm lấy đầṳ ѵú mυ"ŧ thật mạnh.

“A a… Không được, ưm… Đừng cắn… A a…” Cố Dĩ An đã không còn sức lực để đẩy đầu anh ra nữa, cả người mất hết sức lực mà ngồi phịch xuống đùi anh, mặc cho anh ôm và tùy ý thọc vào rút ra, ánh mắt mờ mịt, chẳng còn lại chút ý thức tỉnh táo nào.

Lúc bị anh đè xuống giường, hai chân cô mặc cho anh gác lên vai, trên mông thịt tròn trịa và trắng như tuyết tràn đầy những vệt đỏ do tay anh bóp ra, tiểu huyệt bị cây gậy thô lớn của anh thọc vào rút ra sưng đỏ giống như sung huyết, dâʍ ŧᏂủy̠ trơn ướt cũng bị anh làm đến biến thành một đống bọt trắng.

Theo quá trình thọc vào rút ra cực nhanh của côn ŧᏂịŧ, chất dịch trắng đó chảy ra khỏi tiểu huyệt, cảnh tượng cực kỳ da^ʍ mỹ.

Sau khi Ôn Thần lại muốn bắn tinh, thì lập tức tăng nhanh tần suất thọc vào rút ra.

“A a a… Ưm…” Cố Dĩ An bị anh thọc khóc, nước mắt chảy ra.

Không giống những lúc khác, lúc làʍ t̠ìиɦ làm đến mức cô khóc sẽ đem đến cho Ôn Thần một loại kɧoáı ©ảʍ chinh phục, nhìn thấy vẻ mặt khổ sở lại hưởng thụ khi khóc của cô, anh chỉ biết càng điên cuồng mà làm cô hơn!

Sắp đến lúc bắn tinh, Ôn Thần bóp lấy mặt cô, gần như là gầm khẽ mà đặt câu hỏi: “Có muốn anh bắn vào bên trong không? Có muốn không, hả?”