Chương 28

Rất rõ ràng, Cố Dĩ An không muốn cùng Tô Tình nói về chuyện của Thượng Quân Ngạn nữa.

Tô Tình biết trước đây chồng mình đã làm quá nhiều chuyện sai trái, không thể trong thời gian ngắn mà bắt Cố Dĩ An phải buông xuống được, vì thế cô ấy bèn chuyển chủ đề: "Sáng nay dượng và cô đến phủ tổng thống làm ầm ĩ lên, đòi tòa án quân sự trừng phạt Lục Diệu, nói rằng trong mắt của Lục Diệu không có kỷ luật quân đội, phái quân xông vào nhà họ Cố và đe dọa sẽ kiện anh ta đến cùng."

"Không nắm được điểm yếu của Ôn Thần nên nhắm vào Lục Diệu sao?" Cố Dĩ An cười lạnh: "Chỉ sợ bọn họ già mà lú lẫn rồi, nhà họ Lục là người mà bọn họ có thể động vào sao?"

"Có điều nếu chuyện tối hôm qua được truyền ra ngoài, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của quân khu Hoa Bắc."

"Cố Hoa Đông đang đánh vào tâm lý của các chị nên mới chạy đến phủ tổng thống làm ầm ĩ lên." Lúc đang nói, Cố Dĩ An ở trước mặt của Tô Tình gọi điện cho tổng biên tập của báo buổi tối Bắc Thành.

Khi điện thoại được kết nối, Tô Tình chỉ nghe thấy cô nói: "Tổng biên tập Du, cô muốn có câu tiêu đề không? Cái loại tin giật gân đó."

...

Cố Hoa Đông chưa bao giờ nghĩ rằng lúc mình còn sống sẽ lên trang đầu trên Weibo.

Tiêu đề là "Một bộ mặt khác của Cố Hoa Đông, thị trưởng tiền nhiệm của Bắc Thành".

Hình thức là bài phỏng vấn, là cuộc đối thoại giữa phóng viên của báo buổi tối Bắc Thành và người tố cáo.

Nội dung chung là Ngự cảnh uyển lâu chưa hoàn thành bởi vì ăn chặn vật tư, nền móng không vững dẫn đến xây xong gặp gió to nên sụp đổ, cho nên giai đoạn đầu được thông qua nghiệm thu là bởi vì người giám sát là giám đốc giám sát chất lượng Tằng Cường cũng là một nhà đầu tư vào Ngự Cảnh Uyển lâu.

Đêm qua quân đội đột nhập vào nhà họ Cố, là vì cảnh sát nhận được tin báo rằng nhà họ Cố cất giấu ma túy bất hợp pháp, Cố Hoa Đông đã lợi dụng thân phận của mình để gây áp lực lên cảnh sát không cho cảnh sát vào phòng khám xét, điều này khiến cấp trên tức giận, vì vậy mới điều động quân đội đến.

Người tố cáo cũng công bố với phóng viên về hợp đồng chia cổ tức của cổ đông trong Công ty bất động sản Hoa Đông, trên đó có tên của giám đốc cục giám sát chất lượng Tằng Cường và còn có cả dấu vân tay của ông ta.

Ngoài ra, còn công bố những bức ảnh về số lượng lớn ống tiêm và thuốc được cất giữ trong phòng ngầm ở dinh thự nhà họ Cố.

Chỉ những bức ảnh thôi là chưa đủ để thuyết phục công chúng, vì thế lại công bố thêm một đoạn video, quay từ phòng khách đến phòng ngủ, rồi chuyển bức tranh trên tường, bức tường tự động mở ra để lộ ra một căn phòng ngầm, bước vào mở tủ ra thì trong đó có, ống tiêm, thuốc men, một lượng lớn tiền mặt, tiền giấy, vàng miếng…



Sau khi cuộc phỏng vấn này được phát hành, nó ngay lập tức làm bùng nổ các trang mạng như weibo, các trang web tin tức khác nhau và các phương tiện truyền thông mới, khiến cho tên của Cố Hoa Đông xuất hiện trên hot search.

Trong một thời gian ngắn, công chúng trên toàn quốc đã để lại những thông điệp vận động chống lại Cố Hoa Đông, đồng thời họ cũng cùng nhau đệ đơn lên phủ tổng thống để điều tra kỹ lưỡng xem Cố Hoa Đông có phạm tội tham nhũng và hối lộ trong thời gian ông ta làm thị trưởng Bắc Thành hay không.

Rõ ràng, người tố giác đã lợi dụng dư luận, dồn nhà họ Cố vào chỗ chết.

Sau khi đọc bài phỏng vấn đó, Ôn Thần đoán người tố cáo là Cố Dĩ An.

Khi anh trở về khách sạn thì thấy đèn vẫn chưa mở, anh nghĩ là cô không có ở trong phòng, đang định gọi điện thoại để hỏi cô đang ở đâu thì cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra từ bên trong, một mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi anh.

Cố Dĩ An cầm ly rượu trong tay, dùng chân trần chống đỡ cơ thể lảo đảo của mình dựa vào cửa, trên khuôn mặt hơi say hiện ra hai vệt ửng hồng, ánh mắt có chút mơ hồ: "Anh về rồi sao."

Tối nay cô mặc một chiếc váy hai dây màu đen, vạt váy chỉ che đến đùi, chỉ cần nhấc tay lên là có thể lộ ra phần mông.

Nhìn cô tối nay ăn mặc gợi cảm như vậy, Ôn Thần có thể cảm nhận được rằng cô "có dụng ý khác".

"Sao anh lại không nói chuyện với em?" Trong trạng thái nửa say nửa mê, Cố Dĩ An chu miệng, mất đi vẻ lạnh lùng trước đây, giữa hai lông mày tăng thêm một chút nghịch ngợm và quyến rũ: "Có phải sau khi biết em bị bệnh tâm thần thì anh bắt đầu chán ghét đúng không?"

Nghe thấy cô tự miêu tả mình là "bị bệnh tâm thần", Ôn Thần bèn đi tới giật lấy chiếc ly trong tay cô, ôm eo cô ném lên giường, anh dùng chăn đắp lên cặp đùi trần trụi đang lộ ra ngoài của cô: "Say rồi thì nên ngủ đi, đừng có mượn rượu làm càn, người mượn rượu làm càn là người không có nhân phẩm."

"Em không có mượn rượu làm càn!" Cố Dĩ An hất chân ra ngồi dậy, dây áo trên vai trượt xuống cẳng tay, lộ ra nửa bộ ngực trắng nõn, cô tức giận nói: "Anh chán ghét em."

Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng say rượu của cô, Ôn Thần vừa giận vừa buồn cười: "Sao em lại cho rằng là anh chán ghét em chứ?"

"Anh lại không như một con hổ đói mà bổ nhào vào em."

"..." Hổ đói là ý gì đây chứ?



Cố Dĩ An bĩu môi, trên mặt lộ ra vẻ oán hận: "Buổi chiều em cùng Tô Tình đi mua sắm, chị ấy bảo em mua chiếc váy ngủ này, chị ấy nói nếu anh nhìn thấy sẽ ném em lên giường như hổ đói, nhưng anh lại không như vậy, anh lại đắp chăn cho em cũng không nhìn em, anh đã bắt đầu chán ghét khinh thường em rồi!"

Ôn Thần bất lực rồi thở hắt ra, anh dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ răng hàm sau đó dùng sức cắn mạnh một cái, vươn tay bóp cằm cô, ép cô ngẩng đầu mở to hai mắt: "Em muốn khıêυ khí©h anh à? Em không sợ đêm nay anh thật sự làm thịt em sao?"

"Làm đi! Ai sợ ai chứ!" Hai tay Cố Dĩ An ôm lấy cổ anh, đè đầu anh xuống rồi ngẩng đầu hôn lên vào môi anh.

"..."

Thịt!

Mọi sự kiềm chế của anh tan thành bọt nước khi môi cô áp vào môi anh.

Anh vốn khao khát thân thể của cô đã lâu. Ôn Thần không thể chịu nổi sự chủ động của cô, cho dù là cô đang say rượu hay là uống phải thuốc mới như thế, anh cũng không nhịn được nữa mà nắm lấy gáy cổ đẩy xuống giường rồi hôn cô.

"Ư… ư..." Cố Dĩ An cũng mở miệng hôn lại anh, không bị động giống như trước kia mà bị anh mυ"ŧ thật mạnh đầu lưỡi, đầu lưỡi của cô đuổi theo đầu lưỡi của anh mà va chạm vào hai bên trái phải, giống như đang khát nước mà dùng sức mυ"ŧ lấy miếng trong miệng anh vậy.

Cố Dĩ An chủ động như vậy, Ôn Thần thật sự không chịu nổi, anh vươn tay xoa nắn ngực cô, cách một lớp vải dùng sức xoa nắn núʍ ѵú nhạy cảm của cô, sau đó anh dùng đầu gối đẩy hai chân cô ra, côn ŧᏂịŧ căng cứng giữa đũng quần đẩy mạnh vào giữa hai chân của cô.

“A a…” Hai chân cô vòng qua eo anh, hông không tự chủ được nâng lên đón nhận sự va chạm của anh, lộ ra một nửa bờ mông trắng nõn mềm mại, có thể thấy rõ là cô không hề mặc nội y.

Trong quá trình cọ xát, Ôn Thần cũng cảm giác được là cô không mặc qυầи ɭóŧ nên đưa tay sờ mông cô, sau khi xác minh cô quả nhiên không mặc qυầи ɭóŧ, anh bèn vùi đầu vào cổ cô mở miệng cắn mạnh!

"Đúng là một yêu tinh biết dày vò người khác! Anh thật sự muốn làm chết em!"