Chương 41: Mở nắp quan tài

Cỗ quan tài uy nghiêm nằm giữa nhà, cũng giống như cái cách Đường Cảnh ở trong Đường gia… luôn luôn là uy nghiêm như thế.

Tôi không biết diễn tả cảm xúc của mình bây giờ là thế nào, nó giống như cảm giác cả bầu trời sụp xuống dưới chân vậy. Tôi cứ nằm bất động ôm lấy áo quan, mãi đến khi ba mẹ tôi chạy tới, tôi mới chịu ngước mặt lên nhìn họ.

Mẹ tôi khóc ôm lấy tôi, hốc mắt ba tôi cũng ửng hồng. Tôi lại nhìn về cỗ áo quan, giọng thều thào nỉ non:

– Ba mẹ tới rồi… anh ra chào ba mẹ đi anh…

Nói rồi, tôi chợt oà lên khóc như đứa trẻ. Tôi đau quá… tôi thật sự đau quá…

Đường Cẩn bước đến gần tôi, chú ấy vỗ vai tôi, khẽ hỏi:

– Chị… ngày giờ xem xong rồi, 2 giờ chiều hôm nay làm lễ khâm liệm cho anh ba…

Tôi gật đầu, nén bi thương mà nói:

– Chị biết rồi… chú giúp chị lo cho anh… à chú liên lạc được với Ông Nội chưa?

Đường Cẩn thở dài, gương mặt không giấu được vẻ mệt mỏi:

– Chưa có tin tức gì, chắc ông về không kịp đâu.

Tôi mím môi không trả lời, bây giờ chỉ hy vọng là ông nội có thể linh cảm được mà về gặp mặt cháu nội của ông lần cuối…

Phía bên kia, mẹ chồng tôi ôm Tiểu Thục khóc đến long trời lở đất, Đường Cung với chị Ngân chỉ đứng lặng im nhìn chứ không nói gì. Tôi ngước gương mặt thẩn thờ lên nhìn Đường Cung… ồ thì ra hắn ta cũng biết đau buồn à?

Tôi nhìn tên Cung, anh ta cũng nhìn tôi, khi bốn mắt nhìn nhau, tên Cung lại quay mặt nhìn sang hướng khác giống như kiểu lẫn trốn. Trong ánh nhìn của Đường Cung rất lạ lại chứa quá nhiều ý tứ mà tôi không thể nào nhìn ra được. Thôi, để sau đi…

……………..

Đường Cảnh mất vào giờ xấu, ngày xấu, gương mặt không còn được toàn vẹn nên linh cửu không để được lâu. Hôm nay khâm liệm, ngày mai động quan đưa đi chôn cất. Đường Cung đích thân ra đứng nhận lễ với dòng tộc, còn Đường Cẩn thì lo chạy vòng ngoài chuẩn bị tang lễ. Tôi từ sáng tới giờ không ăn không uống gì cả, chỉ biết ngồi dựa vào áo quan. Tôi không khóc nhưng lại không đứng dậy để lo chu toàn cho anh được.

Người ta nói, linh cảm của phụ nữ thường rất chính xác, chính xác đến mức đáng sợ. Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy lo lắng nhưng mà bây giờ… có nói gì thì cũng đã muộn cả rồi.

Đến gần 2 giờ chiều, bên tang lễ chuẩn bị để làm lễ khâm liệm. Vì xác anh đã được đặt vào quan tài nên mọi thủ tục cũng được rút gọn lại hơn. Ba mẹ tôi ôm lấy tôi, ông bà giúp tôi đứng vững để tôi không ngất đi. Ôm lấy tay của ba rồi lặng lẽ nhìn người ta đóng những cây đinh lớn vào bốn góc của quan tài mà khiến lòng tôi chết lặng. Cái cảm giác nghẹn nghẹn ở cổ, đắng đắng trong miệng, khốn khổ ở trong lòng…

Tôi nghẹn ngào, kêu lên một tiếng:

– Anh ơi… chồng ơi!

Tôi oà khóc, ba mẹ tôi cũng khóc, Đường Cẩn… cũng khóc.

Trong lúc mọi người đang đau khổ vì cái chết của Đường Cảnh thì ở một góc, Đường Cung bước nhanh ra ngăn cản đội làm lễ. Từ bốn phía, có người của Đường Cung ngăn không cho người của Đường Cảnh nhào đến. Buổi lễ thâm liệm đau thương lại biến thành khung cảnh hỗn loạn. Giận… tôi tức giận thật sự…

Tôi và Đường Cẩn cùng bước đến mấy bước, tôi đi tới trước mặt Đường Cung, quát lớn:

– Đường Cung, anh muốn làm cái gì?

Đường Cung không nhìn tôi, hai mắt anh ta nheo lại, trên môi là ý cười trào phúng. Tên Cung bước một vòng quanh quan tài rồi dừng lại ở giữa áo quan. Tay anh ta gõ cốc cốc vào cỗ áo quan, tiếng cộc cộc nghe sao mà vang vọng. Tôi bước đến gần anh ta, kéo tay anh ta thật mạnh, tôi trừng mắt, gằn từng chữ:

– Tôi hỏi là anh muốn làm cái gì?

Đường Cung nhìn tôi, đầu anh ta hơi nghiêng, ánh mắt đùa bợt:

– Em dâu, em có chắc người nằm trong đây là Đường Cảnh?

Tôi mở to mắt ra nhìn anh ta, trong lòng giận đến mức muốn gϊếŧ chết anh ta ngay tại chỗ này. Tôi cười lạnh:

– Đến người chết anh còn không tin? Anh có còn lương tâm của con người không hả Đường Cung?

Tên Cung cười lớn, anh ta cười ha hả:

– Anh là có lương tâm chứ, rất là có lương tâm đó em dâu à. Anh nghe có người báo lại… là thằng Cảnh chưa chết, người nằm trong quan tài này… vốn dĩ không phải là chồng em.

Tôi khản thốt, hỏi gấp:

– Anh nói cái gì?

– Em nghe không rõ à, anh nói người nằm trong quan tài này không phải là thằng Cảnh. Còn nếu em không tin, anh và em cùng mở quan tài ra xem thử.

Đường Cẩn bước đến vài bước, chú ấy can ngăn:

– Anh ăn nói cho đàng hoàng anh hai, nghĩa tử là nghĩa tận, người chết rồi mà anh còn muốn kiểm chứng? Anh là muốn chọc giận Thánh Thần, làm ghẻ lạnh lòng người à?

Đường Cung cười nhạt, giọng nhẹ tênh:

– Có gì đâu mà chú căng thẳng, mở ra xem thử rồi đóng lại thôi mà. Nếu đúng là thằng Cảnh thì tốt rồi, còn nếu không đúng… anh chỉ sợ có thằng nào đó giả danh thành Đường Cảnh để được vào chôn ở phần mộ của Đường gia thôi. Mà nếu thực sự người nằm trong quan tài không phải là Đường Cảnh thì chẳng phải tốt hơn sao… chứng tỏ thằng Cảnh vẫn chưa chết?

Tôi trừng mắt nhìn tên Cung, lý do bỉ ổi vậy là hắn ta cũng có thể nghĩ ra được. Có người chịu chết chỉ để được chôn vào phần mộ Đường gia? Điên rồ, đúng là điên rồ mà.

Có nhiều người trong dòng tộc đứng ra ngăn cản chuyện này, mọi người đều nói người chết đã nhập quan thì không nên mở quan ra dù là xảy ra bất cứ chuyện gì. Làm như vậy là có lỗi với người chết, mà người chết cũng sẽ giận dữ không được yên lòng. Đúng với câu chết cũng không được yên thân.

Nhưng dù cho ai có nói gì thì Đường Cung vẫn một mực muốn mở quan tài để kiểm chứng. Người của Đường Cảnh thì không đồng ý, người của Đường Cung một mực ủng hộ ý kiến của Đường Cung. Sự việc vốn đã căng thẳng lại càng trở nên căng thẳng, gần như là chuẩn bị đánh nhau.

Đường Cẩn và tôi nhìn nhau, cả hai trao đổi qua ánh mắt một chút rồi mới quyết định. Đường Cảnh chết, Đường Cung coi như là lớn nhất Đường gia. Ngày hôm nay, nếu anh ta không mở được nắp quan tài thì nhất định sẽ không bỏ cuộc. Tôi dù có Đường Cẩn bảo vệ thì cũng không chống lại được với thế lực của Đường Cung. Kể từ lúc biết tin Đường Cảnh chết, tên Cung gần như công bố và bành trướng thế lực của mình, hắn ta là muốn một bước tiến lên nắm giữ tài sản của Đường Cảnh trong tay đây mà.

Đường Cung nhìn tôi, hắn ta khẽ hỏi:

– Em dâu bàn với thằng Cẩn xong chưa?

Tôi cười lạnh:

– Nếu mở nắp quan tài ra, kiểm chứng đúng là Đường Cảnh thì anh lấy cái gì để bồi tội với tôi?

Đường Cung cười như trúng ý, anh ta trả lời:

– Bất cứ cái gì em muốn.

– Anh nói thật không, kể cả là quyền thừa kế Đường gia?

Nụ cười trên môi Đường Cung sượng lại, hắn ta cau mày nhìn tôi:

– Em nói sao chứ em dâu?

Tôi bước gần đến trước mặt anh ta, tôi nhếch môi, khẽ nói:

– Tôi nói anh nghe không rõ à? Nếu muốn mở nắp quan tài thì anh cứ xác định là mãi mãi sẽ không được hưởng quyền thừa kế của Đường gia dù cho người nằm trong quan tài có phải là Đường Cảnh hay không.

– Em đùa tôi à em dâu?

– Anh nhìn mặt tôi xem, có giống đang đùa với anh không?

Đường Cung híp mắt, ánh nhìn chăm chú đến đáng sợ. Cái kiểu nhìn này của anh ta rất kỳ quái, ánh mắt ghê rợn như ma quỷ. Mặc dù rất sợ nhưng tôi vẫn không tỏ ra yếu thế, hắn ta nhìn tôi tôi liền trừng mắt nhìn lại. Muốn động đến chồng tôi thì phải chấp nhận đánh đổi và trả giá!

Đường Cung không biết là suy nghĩ cái gì, lát sau, tôi thấy anh ta chuyển đổi sắc mặt, giọng khản nhiên:

– Được thôi, anh đồng ý với em.

Tôi cười lạnh, gật đầu:

– Được, anh nói thì phải giữ lời. Ở đây có các vị trưởng lão làm chứng, mong là sau này anh sẽ không chơi dơ mà cãi ngang.

Tên Cung cười với tôi một cái rồi mới quay sang người của anh ta, anh ta nghiêm giọng quát lớn:

– Mở nắp quan tài!

Mấy chục tên bâu vào hì hục mở đinh ở bốn góc quan tài, tôi nhìn theo mà ruột gan sôi sục như muốn nổ tung. Đường Cảnh… em thật sự xin lỗi anh… nếu không làm như vậy thì công sức bao lâu nay của anh và ông nội đều sẽ đổ xuống sông xuống bể hết.

Nắp quan tài được khiêng ra, Đường Cung nhanh chân bước tới một bước, anh ta phủi hết lá trà ướp xác sang một bên, đích thân sờ vào gương mặt không còn lành lặng của Đường Cảnh. Tôi cũng bước đến một bước, tôi rất muốn đưa tay nắm lấy bàn tay thon dài của anh nhưng lại không thể được. Nước mắt một lần nữa lại muốn trào ra bên ngoài, cõi lòng tôi hoang vu lạnh lẽo vô cùng. Hít một hơi, tôi cố giấu những giọt lệ vào sâu trong khóe mắt, giờ phút này tôi không được khóc, không được yếu đuối…

Đường Cung cùng vài tên nữa lật người Đường Cảnh lại, tôi nhìn mà xót xa đau thắt ruột gan. Nhìn thử xem, dáng dấp đó, bàn tay đó, phong thái đó… sao mà không phải là anh cho được chứ?

Đường Cung cắt một góc áo sau lưng Đường Cảnh, một mảng da thịt trầy trụa bầm tím lại hiện ra. Tôi nhịn không được mà ôm miệng khóc… chồng của tôi… anh ơi… trước khi chết anh phải chịu bao nhiêu đau đớn vậy hả anh?

Tên Cung xem xét một chút, hắn ta quay đầu hỏi vυ" Bắc:

– Vυ", Đường Cảnh có bớt ở đâu sau lưng, vυ" lại coi giúp tôi.

Vυ" Bắc nghe réo tên, bà ta run rẩy đi từ từ tới. Đường Cung chắc là sốt ruột, hắn ta lôi vυ" Bắc thật mạnh đến chỗ đặt quan tài. Ép bà vυ" nhìn vào trong, hắn ta quát:

– Có phải vết bớt ở đây không?

Vυ" Bắc nheo nheo mắt, bà ấy nhìn chằm chằm một lát rồi gật đầu lia lịa:

– Phải… phải rồi Cậu…

– Vυ" chắc chưa?

Vυ" Bắc run lẩy bẩy nói lấp bấp:

– Chắc mà… một tay tôi tắm cho Cậu với Cậu Cảnh từ khi mới sanh, làm sao mà tôi không chắc được…

Trong lòng tôi đáng lý còn có chút hy vọng là Đường Cảnh còn sống nhưng bây giờ xem ra là mọi hy vọng đều bị dập tắt cả rồi. Vυ" Bắc xác định chính là Đường Cảnh… mà chính tôi, tôi cũng ngầm xác định được, rằng Đường Cảnh cũng có một vết bớt ngay chỗ đó…

Tên Cung nhìn chằm chằm vào vết bớt trên lưng Đường Cảnh, hắn ta nhìn thật lâu rồi khoé môi lại cong lên khẽ nở nụ cười. Là nụ cười của sự thỏa mãn… nụ cười của cái gọi là chiến thắng. Hắn ta phất tay, kêu lớn:

– Được rồi, chính xác là Đường Cảnh… người đâu… làm lại nghi lễ khâm liệm cho Cậu chủ của Đường gia Đường Cảnh.

Mấy tên lính của Đường Cung đi tới áp chế đội làm lễ, mấy người làm lễ sợ quá liền chạy tới sửa sang lại xác của Đường Cảnh rồi bắt đầu làm lại thủ tục thâm liệm.

Trong lòng tôi như bốc hỏa, tôi đi vòng đến trước mặt Đường Cung, hốc mắt ửng lên, tôi gằng giọng:

– Vừa lòng anh chưa hả Đường Cung?

Tên Cung sờ sờ khoé môi, anh ta cười mỉm:

– Được rồi… anh…

“Chát”, “Chát”.

Đường Cung chưa kịp nói hết câu thì tôi đã vung tay tát liên hoàn hai phát vào mặt anh ta. Bao nhiêu sự tức giận cùng tủi thân, tôi dồn nén hết vào hai cái tát này mà đánh. Đường Cung ôm má, hắn ta nhìn tôi sững sờ như không tin vào mắt mình.

Không gian xung quanh ngưng đọng lại vì hai cái tát của tôi, ai nấy đều đổ dồn hết ánh mắt về phía này. Tôi cũng không mấy quan tâm, lúc này chỉ muốn tát nữa cho hả cơn giận.

Tên Cung trừng mắt nhìn tôi, hắn ta quát ầm lên:

– Em đánh tôi? Em dám đánh tôi?

Tôi cười lạnh, nói trong uất ức:

– Anh là cái chó gì mà tôi không được đánh anh? Thậm chí tôi còn muốn gϊếŧ chết anh nữa kìa, tôi muốn đem anh chôn cùng với chồng tôi… cho anh suốt đời là người dưới trướng của chồng tôi.

– Em nói cái gì? Em nói lại lần nữa?

Tôi sợ gì mà không nói, tôi điên rồi, tôi thật sự bị tên Cung bức cho điên rồi.

– Tôi nói cho anh biết, phàm những tên mang mệnh ác quỷ như anh thì suốt cuộc đời này mãi mãi là ác quỷ. Anh nghĩ Đường Cảnh chết thì anh có thể ung dung được làm người sao? Sai rồi, anh sai lầm rồi… tôi sẽ dùng cái mạng cùi này để cản trở anh… anh đợi đấy.

Tên Cung hai mắt đỏ hoen, ánh mắt đυ.c ngầu, hắn bước đến một bước, giọng băng lãnh:

– Em nói ai là ác quỷ?

Tôi phỉ vào mặt anh ta:

– Tôi nói anh, Thầy Thượng cũng là nói anh… nói anh… anh chính là mệnh ác quỷ… chính là anh!

– Mẹ nó!

Hắn ta chửi thề một câu rồi vươn tay bóp chặt cằm của tôi, hắn ta dùng sức rất mạnh khiến hai má tôi gần như muốn thủng sâu vào trong. Tôi dùng móng tay bấu lấy tay anh ta, bấu sâu đến rỉ máu.

Đau… thật sự quá đau… cơ hàm của tôi muốn vỡ vụn ra rồi…

Lúc này, Đường Cẩn và ba tôi đã nhào đến, người của Đường Cảnh cũng muốn xông lên cứu tôi nhưng lại bị lính của Đường Cung áp chế giữ chặt lại. Đường Cẩn thì đấm vào mặt tên Cung nhưng hắn ta vẫn lỳ đòn không chịu buông mặt tôi ra. Ba tôi thì dùng sức gỡ tay của hắn nhưng hắn như bị ma nhập, sức lực đổ về vô cùng lớn:

Tôi cố gắng dùng hết sức, tôi phun ra mấy chữ không được nguyên vẹn.

– Gϊếŧ… tao… chết… đi…

Đường Cung như kiểu giật mình khi nghe tôi nói, ánh mắt ma quỷ đỏ ngầu đầy căm giận của hắn ta đột nhiên chuyển phắt một phát về ánh nhìn phong lưu như thường khi. Hắn ta buông mặt tôi ra, biểu cảm trên mặt hắn tràn đầy vẻ sững sốt, gần như là hoảng loạn. Hắn lùi về sau vài nước, giọng lo lắng đầy ấp úng:

– A Kiều… muội có sao không?

Tôi mặc dù đau đến điếng người nhưng sự kinh ngạc vẫn không giấu được vào trong đáy mắt. Tên Cung gọi tôi là A Kiều… A Kiều là ai?

Ba tôi đỡ lấy tôi, ông hình như không nghe thấy câu hỏi kia của Đường Cung. Ông nhìn về phía hắn ta, quát lớn tiếng:

– Cậu dám đυ.ng đến con gái tôi, tôi liều mạng với cậu.

Đường Cung giật mình, hắn ta kinh ngạc trong vài giây. Đường Cẩn chắc là hiểu ra vấn đề, chú ta không nói gì mà chỉ lặng im quan sát. Mãi một lát sau, Đường Cung mới nhìn thẳng vào tôi, hắn ta trầm giọng:

– Anh xin lỗi… em dâu.

Tôi hừ lạnh, ôm lấy tay của ba tôi mà dõng dạc tuyên bố:

– Đường Cung, anh đừng để tôi biết được là anh có liên quan tới cái chết của anh Cảnh. Nếu không… anh đừng trách tôi vì sao ra tay độc ác.

Tôi quay sang ba tôi, tôi vịn lấy ông, nói thì thào:

– Đi ba… mình đi đi ba.

Ba tôi giận lắm, đứng đây một lát nữa chắc ông liều mạng với Đường Cung thật quá. Tôi mất chồng rồi, không muốn mất thêm một ai nữa.

Lễ khâm liệm của Đường Cảnh đầy mùi vị của máu tanh…

______________