Chương 25

Ba tên đồ đen xúm lại kéo tôi ra khỏi phòng, bọn chúng kéo tôi đi xuống dưới nhà, tôi không muốn bước một chút nào nhưng nếu không đi theo bọn chúng thì bọn chúng sẽ gϊếŧ tôi chết mất. Ngang cổ bị một con dao bén nhọn kè kè, tôi đi trong trạng thái hồn treo lơ lửng.

Bước xuống nhà dưới, phía dưới mấy người đàn bà trong nhà đang bị bọn cướp khống chế, có cả mẹ chồng tôi và Đường Cung nữa.

Thấy tôi bị uy hϊếp, Đường Cung khẽ quát:

– Tụi mày cần bao nhiêu tiền thì nói, nhà tao không thiếu. Mau thả người ra!

Tên đang kề dao vào cổ tôi nháy mắt ra hiệu cho đàn em của hắn ta gom mọi người đang bị khống chế vào sát trong góc. Hắn ta vừa cười vừa nói:

– Bọn tao không cần tiền, tao cần con vợ thằng Cảnh. Tụi bây liệu hồn câm miệng lại không tao đâm cho nhát đi chầu ông bà bây giờ.

Tôi sợ tới xanh mặt xanh mày, phen này mà lệch sóng một phát là đầu lìa khỏi cổ như chơi. Không đùa được, mạng sống là trên hết, phải bảo toàn mạng sống mới mong có cơ hội trả thù bọn này.

Mẹ chồng tôi run rẩy, bà ấp úng:

– Cung… im đi con…

Tên Cung nhìn tôi, thấy hắn ta nhìn tôi liền dùng mắt cầu cứu. Đường Cung như biết ý, anh ta bắt đầu thương lượng với bọn áo đen.

– Tụi mày… cần gì ở em tao? Nói cho tao biết, tao thay em tao đưa cho tụi mày.

Ba tên áo đen nhìn nhau trao đổi, không biết là bọn chúng giao tiếp bằng cái loại ngôn ngữ gì mà tôi thấy tên đang cầm dao gật gật như hiểu ý, hắn ta thay mặt trả lời:

– Không nói nhiều, tao bắt con này, đợi thằng Cảnh về kêu nó gọi cho tao. Đi!

Gọi? Bọn mày không để lại số điện thoại thì chồng bà biết bọn mày là ai mà gọi? Gọi bằng niềm tin à?

Nói xong, bọn chúng ra lệnh rút quân rồi kéo theo cả tôi đi cùng.

Tôi bước thụt lùi theo bọn chúng, phía trước tụi người làm với bé Dâu khóc lóc ầm ĩ, Đường Cung bước dò theo tôi được vài bước liền bị chị Ngân chạy đến kéo lại. Tôi cứ thế nhìn bọn họ trơ mắt ra đứng nhìn tôi bị kéo đi, biết là bọn họ cũng bị uy hϊếp nhưng chẳng lẽ nhà họ Đường lúc này không có ai chạy ra cứu tôi được hay sao?

Đám áo đen phải hơn mười tên, tên nào tên nấy to như con trâu nước. Ba tên cầm đầu kéo tôi ra ngoài, bên ngoài có xe của bọn chúng đợi sẵn. Đó giờ tôi xem trên phim thường hay có mấy cảnh bắt cóc như thế này nhưng không ngờ một ngày tôi lại được đóng vai chính của màn bắt cóc lộ liễu nhất quả đất. Mà thực ra cũng không hẳn là lộ liễu, nhà họ Đường đất xây quá rộng, đám người trong nhà có la khản cổ thì người dân gần đây cũng không hay biết được. Với lại, đám vệ sĩ canh cửa ở Đường gia hiện tại đều đang nằm sấp lớp dưới đất như cá mòi đóng hộp, mắt nhắm nghiền như ngủ được tám giấc.

Bọn chúng tống tôi vào xe rồi ra lệnh cho xe nổ máy phi vào màn đêm yên tĩnh. Tôi bị ép ngồi vào xe, tay chân run như cầy sấy, chỉ còn biết trơ mắt ngồi nhìn vào trong nhà với ánh mắt vô vọng. Trong đầu lúc này chỉ nhớ đến duy nhất một người… Đường Cảnh… không biết giờ này anh đang ở đâu?!

Chợt điện thoại trong túi tôi reo lên, nghe tiếng chuông điện thoại tôi mới sựt nhớ đến khi nãy tôi vừa gọi cho Đường Cảnh. Tên áo đen ngồi sát bên tôi nhìn tôi, hắn ta thò tay vào túi áo tôi để tìm điện thoại. Cầm điện thoại trên tay, hắn ta giận dữ quát vào mặt tôi:

– Con chó này, mày đem theo điện thoại à?

Tôi nhìn hắn, nhìn được ánh mắt rực đỏ vì tức của hắn, tôi sợ tới muốn quéo cổ. Nhưng rõ ràng là tôi sợ không hề sai, tên điên đang cầm điện thoại cứ thế giáng cho tôi một cái tát vào mặt mạnh tới mức chảy máu mũi. Hắn gào lên:

– Mày muốn tao gϊếŧ mày không? Mày có tin tao cắt cổ mày ngay tại đây không hả con chó?

Hắn ta định tát cho tôi thêm vài cái nữa nhưng may là có tên cầm đầu can lại.

– Thằng ngáo này, mày lại chơi “đá” à?

Tên kia nghe vậy, hắn ta có chút yếu thế:

– Em… có chơi đâu.

“Bốp”, tên cầm đầu tát một phát vào đầu tên kia, hắn ta giật cái điện thoại trên tay tên ngáo rồi quát lên:

– Tao dặn mày là không được chơi, mày ngáo lên mày gϊếŧ nó chết thì ăn cứt hết cả lũ hả?

Tên kia rụt cổ, giọng lè nhè:

– Em biết rồi… em biết rồi đại ca.

– Ăn hại vô dụng, con này mà có làm sao thì thằng Cảnh nó lại chôn sống cả họ nhà mày. Mày biết lần này là phi vụ gì không thằng ngu, ai cho mày chơi đá, mày thèm lắm à? Đ*t mẹ mày thằng ngu.

“Bốp”, “bốp”.

Tôi nhìn tên ngáo bị đánh mà lòng tôi hả dạ dễ sợ, vừa lòng tôi ghê.

Tên bên cạnh tôi ngồi im nãy giờ, giờ cũng lên tiếng:

– Tụi mày thôi đi, tụi mày làm ăn thiếu chuyên nghiệp vậy hả?

Tên cầm đầu quát lên:

– Mày biết cái chó gì mà nói, chuyện riêng của anh em tụi tao.

Tên này gằng giọng:

– Tao đ*o quan tâm chuyện của tụi mày nhưng chuyện nào ra chuyện đó, tụi mày nhận tiền rồi thì phải làm cho xong chuyện. Muốn đánh nhau về nhà đánh, chỗ này chỗ để tụi mày cãi nhau hả?

Phải nói tới vậy thì tên cầm đầu mới im không nói nữa, hắn ta cũng thôi không đánh tên ngáo đang ngồi co rúm gần tôi. Không gian trong xe chưa được lắng xuống thì điện thoại trên tay tôi lại reo lên, lần này vẫn là Đường Cảnh gọi đến.

Tôi lưu Đường Cảnh là “Cảnh MH” nên chỉ cần nhìn vào cũng biết là anh đang gọi đến. Thấy anh gọi, tên cầm đầu có chút hoảng, hắn ta nhìn về phía tên đang ngồi gần tôi, hỏi:

– Thằng Cảnh gọi, bây giờ sao?

Tên ngồi gần tôi cau mày, hắn khẽ trả lời:

– Mày nghe đi, coi nó muốn nói cái gì?

Tên cầm đầu nuốt nước bọt vài cái, hắn ngập ngừng nghe điện thoại. Tôi nhìn hắn thật kỹ, quan sát tới từng sợi lông mi của hắn, tôi muốn biết là Đường Cảnh đang nói cái gì với hắn ta. Tên cầm đầu ấn nghe điện thoại, hắn ta nghe chưa quá năm giây liền buông luôn điện thoại của tôi xuống sàn xe. Mặt hắn tái méc không còn giọt máu, hắn ấp úng nói với tên gần sát bên tôi:

– Thằng Cảnh… nó đọc biển số xe của mình…

Tên này liền hỏi lớn:

– Nó đọc biển số xe?

Nói rồi hắn lao đầu ra cửa sổ nhìn quanh, thụt cái đầu vào, hắn quát:

– Mẹ nó, thính như chó!

Tên cầm đầu bây giờ người quéo như cọng bún thiu, vẻ sợ hãi không giấu đi được:

– Mày nói đi, bây giờ phải làm sao? Tao không nghĩ là thằng Cảnh nhanh tới mức độ này. Mày cũng biết thằng Cảnh là loại người gì rồi đó…

– Mày câm họng lại đi, để tao suy nghĩ. Mày lấy tiền thì nhanh mà làm ăn như cái đách họ.

Tên cầm đầu vẫn còn sức cãi:

– Ê, mày không có nói trước với tao là bắt cóc vợ thằng Cảnh nha. Mày mà nói trước thì bố dí b*** mà làm cho mày, tao chưa muốn bị cắt cổ.

Hai bọn chúng nói qua nói lại một hồi, đại khái là đổ thừa cho nhau. Tới giờ phút này, tôi có thể chắc chắn một chuyện, ba tên này không cùng một băng đảng. Tên cầm đầu với tên đánh tôi khi nãy là cùng phe, còn tên mà tôi từng gặp ở phòng mẹ chồng tôi đi ra này là riêng một phe nữa. Thế có nghĩa là tên này thuê hai tên kia bắt cóc tôi, như vậy không biết chuyện này có liên quan gì tới mẹ chồng tôi không nhỉ?

– Chuyện tới nước này rồi… hai đứa mày mau kéo con này đứng dậy đi.

Kéo… kéo tôi đi đâu?

Tên cầm đầu đứng thẳng dậy, hắn ta không nói không rằng liền lôi tay tôi kéo lên. Hắn giữ lấy tay tôi, quát ầm:

– Mày đứng dậy coi!

Tôi nghe tiếng quát liền đứng dậy theo ý của hắn, tầm này nên nghe lời thì mới bảo toàn được tính mạng, xui xui bọn chúng đâm cho một nhát liền lòi ruột thì lại bảo sao.

Kéo tôi dậy, một tên bịt mắt tôi lại, một tên kéo tay tôi giữ ra sau. Tôi rất muốn hỏi xem bọn chúng định làm gì nhưng miệng thì lại bị bịt kín, muốn hỏi cũng không biết làm cách nào để hỏi.

– Mày đứng im, mày mà vùng vẫy tao đâm cho nhát.

Nghe hắn ta dọa gϊếŧ, tôi có ăn gan trời cũng không dám ho he. Trước mắt tối đen như mực, người thì lại đứng không vững vì xe lúc này cứ lắc lư chao đảo. Bên tai nghe văng vẳng tiếng của một trong ba tên áo đen cất lên:

– Làm nhanh đi rồi quăng nó xuống đường, phía sau có xe đang theo thì phải.

– Đâu?

– Mày ngóc đầu ra mà coi.

Trong xe im lặng được vài giây, giây sau liền nghe một tên cau có:

– Mẹ nó, chắc là người của thằng Cảnh rồi, hôm nay xui như chó!

– Mày chửi cái gì, làm lẹ đi!

Nghe đến đây, bên tai không còn nghe được tiếng nào nữa. Tay tôi bị ai đó giữ chặt, cùng lúc đó chiếc xe đột nhiên chao đảo lắc lư không ngừng khiến tôi loạng choạng như muốn ngã xuống sàn xe. Trong xe nháo nhào hết cả lên, vài ba tiếng la hét inh ỏi khiến tai tôi gần như lùng bùng không còn nghe rõ được.

Trên cánh tay phải đột nhiên truyền đến một trận đau nhức không cách nào chịu nổi, cả người tôi trong giây lát liền đổ đầy mồ hôi, cơ thể cũng run lên bần bật.

– Xong chưa?

– Xong rồi, cho xe chạy chậm lại rồi thả nó xuống.

Vì quá đau nên đầu óc tôi lúc này bắt đầu mụ mị dần, tôi không cách nào giữ cho chân mình ngừng run. Đột nhiên cả người tôi bị kéo lê, một trận gió ùa đến khiến da thịt tôi mát rượi. Vì bị bịt mắt nên tôi hoàn toàn bị mất phương hướng không xác định được là mình đang đứng đâu. Từ sau lưng, một bàn tay đẩy thật mạnh vào lưng tôi khiến cả người tôi nhào ra phía trước, bên tai nghe rất rõ tiếng gió kêu ù ù… ù ù…

“Uỳnh”, cả người tôi va chạm xuống mặt đường cứng, cơ thể phải xốc nảy lên vài cái mới đáp xuống một điểm. Tiếng xe hơi đột nhiên cách xa dần, một mùi máu tanh tức tưởi cũng bay đến.

Tôi… chỉ cảm thấy đầu mình rất đau, tay mình rất đau, mắt… cũng đau.

Một giây… hai giây rồi ba giây… tôi hoàn toàn không còn cảm nhận được bất cứ thứ gì xung quanh ngoài trừ màn đen sâu thẳm khi nhắm mắt.

___________

” Đừng… đừng đánh… đừng!”

Tôi giật mình ngồi bật dậy, miệng thở hồng hộc vì quá sợ hãi. Trong mơ tôi thấy tôi bị bọn bắt cóc dí theo, bọn chúng rượt đuổi tôi rất xa… rất xa…

– Tâm… Tâm…

Tôi giật mình trước giọng nói trầm ấm quá mức quen thuộc… là Đường Cảnh… là anh rồi!

Tôi cảm nhận được tay anh đang nắm tay tôi nhưng… đau quá… anh nắm trúng bắp tay bị thương nên đau quá.

– Ui da, đau em… đau…

Giọng Đường Cảnh hết sức lo lắng:

– Đau… em đau chỗ nào?

Tôi lắc lắc đầu, cảm thấy hình như có chút kỳ lạ…

– Anh… bây giờ là đêm khuya hả? Sao anh không bắt đèn? Anh mau bắt đèn lên đi, em không thấy anh…

Giọng Đường Cảnh có chút run run:

– Tối? Em… em không thấy tôi?

Tôi cau mày:

– Không… em…

Khoan đã, anh hỏi như vậy tức là anh không có tắt đèn… Phải rồi, Đường Cảnh không có thói quen tắt đèn trong phòng… không có…

– Mợ… trời ơi Mợ… huhu…

Tiếng khóc của bé Dâu vang lên văng vẳng, tôi nghe mà ruột gan như muốn lộn tung lên. Trước mắt tối đen như mực, dù cho tôi có lắc đầu mạnh tới cỡ nào hay là cố mở mắt to đến mức nào thì vẫn không thấy gì, hoàn toàn không thấy cái gì cả.

Sợ quá, tay tôi quơ quàng tìm tay của Đường Cảnh, tôi sợ tới nước mắt cũng chảy ra, tôi khóc:

– Cảnh… anh đâu rồi? Anh đâu rồi?

Đường Cảnh nắm lấy tay tôi, giọng anh xúc động vô cùng:

– Tôi đây, tôi ở bên cạnh em đây… tôi đây!

Tôi khóc, nước mắt của sự hoảng loạn và sợ hãi. Sao tôi lại không thấy được gì, tại sao lại như vậy? Tại sao?

Ôm lấy tay Đường Cảnh, tôi hét lên:

– Anh… anh mau bắt đèn lên đi… em muốn nhìn thấy anh… em muốn nhìn thấy anh mà… anh ơi… anh ơi… huhu…

Nước mắt thi nhau chảy ra, trước mắt vẫn không thấy được gì ngoài màn đêm tối đen. Tôi vùng vẫy, tôi sợ hãi, tôi điên loạn:

– Em… em bị mù rồi có phải không anh? Em không thấy anh được nữa… em không thấy được chính em nữa… em bị mù rồi… em mù rồi!

Đường Cảnh ôm chặt lấy tôi, dù không thấy được anh nhưng tôi vẫn nghe được giọng anh đang nghẹn ngào vì tôi:

– Không… em không mù… vợ tôi không mù… không có!

Tôi mím môi nhưng vẫn không ngăn được nước mắt đang chảy ra. Cứ thế tôi ôm Đường Cảnh mà khóc, chưa bao giờ tôi cảm thấy thế giới của tôi đáng sợ như vậy… chưa bao giờ!

———