💥 Lưu ý: 18+ chiếm hết phân nửa chương, chị em lưu ý giờ giấc khi đọc 🤣🤣🤣🤣
____________
Tạm thời Đường Cảnh cho người bắt nhốt Bình vào nhà kho, cũng giống như tôi lần trước anh cho Bảo Nguyệt thời gian ba ngày để tự cô ấy điều tra tìm thủ phạm. Nếu cô ấy đã chắc chắn Bình không phải là thủ phạm, vậy thì để tự cô ấy tìm ra thủ phạm chứng minh trong sạch cho Bình.
Thực ra chuyện Bình có phải là thủ phạm hay không cũng không quan trọng bằng chuyện Bảo Nguyệt bị mang tiếng xấu. Cũng giống như tôi lần trước, bé Dâu bị bắt nhưng người chịu thiệt thòi nhiều nhất lại chính là tôi.
……….
Thầy Đề chuẩn bị cho tôi thuốc sứt liên tục, thầy dặn thuốc vừa khô là phải sứt thuốc mới lên da liền. Thầy cũng có dặn, có thể vài chỗ da mỏng trên người tôi sẽ từ từ xuất hiện mụn nước giống y như trên mặt. Quả nhiên đến tối, trước ngực với sau lưng tôi bắt đầu nổi lên vài bọc mụn nước. Sợ quá, tôi liền kêu bé Dâu sắc thuốc mà thầy Đề đã chuẩn bị sẵn, vừa uống thuốc để thải độc, vừa sứt thuốc để cho mụn nước mau biến mất.
Đêm xuống, Đường Cảnh giúp tôi sứt thuốc trên mặt, anh vừa sứt vừa hỏi:
– Chuyện của con Bình, em nghĩ thế nào?
Tôi thở dài một hơi, khẽ trả lời:
– Em cũng không biết nữa, để xem tình hình thế nào. Thực ra thì em cũng không tin Bình là người hạ độc em đâu.
Đường Cảnh không nhìn tôi, tay anh vẫn chăm chú sứt thuốc, miệng thì cất giọng nhàn nhạt hỏi:
– Sao em lại nghĩ vậy?
Tôi ngăn anh lại, nghiêm túc trả lời:
– Thế này nha, lúc ở ngoài đình, công nhận là Bình có dùng tay bóc vỏ nhãn cho em ăn thiệt. Nhưng bóc là bóc ra để chung trên đĩa chứ không phải bóc riêng cho mình em. Nếu mà nói cô ấy là thủ phạm, chẳng nhẽ cô ấy siêu phàm tới mức biết em sẽ ăn trái đó, trái đó để tẩm độc hả?
Anh gật gật đầu:
– Cũng có lý nhưng cũng có thể là nó có tiếp xúc gần với em mà em không biết chăng?
Tôi lắc đầu:
– Không có đâu, Bình chưa bao giờ tới gần em, ngay cả lúc bé Dâu chạy xuống kêu mẹ lên xem em thế nào thì Bình cũng không đến gần em. Em thiệt không nghĩ được là cô ấy hạ độc em kiểu gì, em nghĩ mãi cũng không ra.
– Nhưng còn thau nước đổi màu, chuyện đó cũng không phải là giả.
Tôi lại thở dài một hơi, ngã đầu vào vai anh mà thủ thỉ:
– Thì đó… thì cũng vì chuyện đó nên em mới thấy khó hiểu…
Đường Cảnh ôm lấy eo tôi, bàn tay anh khẽ vỗ về, giọng trầm trầm quen thuộc của anh lại vang lên:
– Nếu sự thật đã như vậy… em cứ để cho mọi chuyện như vậy đi.
Tôi có chút không hiểu, khẽ hỏi:
– Ý anh là… dù cho Bình có thật là thủ phạm hay không thì cô ấy chắc chắn sẽ là thủ phạm.
Đường Cảnh có chút thở dài:
– Vô tình thành hữu ý, tôi cũng không để cho con nhỏ thiệt thòi.
Sao lại như vậy? Sao Đường Cảnh lại có quyết định như vậy?
Tôi ngồi thẳng dậy, trên mặt có chút khó chịu. Tôi hỏi thẳng anh:
– Sao anh lại để như vậy? Nếu Bình không có làm mà lại để cô ấy chịu tội thay cho thủ phạm, như vậy có phải không công bằng cho cô ấy không?
Đường Cảnh cau mày, giọng điệu cứng rắn.
– Tôi không giải quyết vấn đề theo kiểu công bằng hay không công bằng, tôi chỉ giải quyết mọi chuyện theo hướng có lợi cho tôi nhất. Tôi không đổ oan cho nó, tôi cũng không thể ngay bây giờ chứng minh là nó trong sạch. Nếu tôi nói nó không có tội, như vậy mới là không công bằng cho nó…
Nói đến đây, anh lại nhìn về phía tôi, ánh mắt có chút dịu xuống:
– Tôi cũng vì nghĩ cho tôi và em, đổi lại lợi ích cho em thì hy sinh một người cũng không vấn đề gì. Hơn nữa, tôi cũng không để cho con Bình thiệt thòi, việc đó tôi có thể chắc chắn.
Đổi lại lợi ích cho tôi? Đổi cái gì?
Nhìn thẳng vào mắt anh, tôi hỏi:
– Đổi lợi ích cho em sao, anh nói gì em không hiểu?
Đường Cảnh nhìn tôi một lát, chân mày anh khẽ nhíu lại không biết là đang suy nghĩ chuyện gì. Mãi một lát lâu sau, tôi mới nghe anh cất tiếng:
– Bảo Nguyệt… em ấy thích tôi. Chuyện hứa hôn chỉ là cái cớ, tôi… thì lại không thích em ấy.
Tôi ngạc nhiên, hai mắt mở to, giật mình ngã người về sau một chút. Bảo Nguyệt… sao cô ấy nói không thích Đường Cảnh cơ mà?
– Thật… thật vậy sao anh?
Đường Cảnh gật đầu, giọng anh có chút nặng nề:
– Tôi không ngờ em ấy lại qua mặt tôi, em ấy thích tôi thì tôi không nói, tôi không có quyền quyết định chuyện một ai đó thích tôi. Nhưng em ấy lừa tôi chuyện có bạn trai, lừa tôi chuyện… nhưng thôi, nói cho cùng thì không trách được em ấy. Tôi dù sao cũng không thiệt thòi gì, chỉ sợ cho em thôi…
Dừng một chút, anh lại nói:
– Con Bình mang tội, tôi sẽ gửi trả nó về nhà của Bảo Nguyệt. Đợi một thời gian nữa, Bảo Nguyệt cũng sẽ về theo, coi như là giải quyết xong chuyện của tôi và em ấy. Sau chuyện lần này của con Bình… nếu em ấy vẫn không có con nối dõi… việc em ấy muốn ở lại đây lâu thêm cũng không được.
Tôi ngạc nhiên thật sự, tôi không ngờ là Đường Cảnh lại tính toán đến mức như thế này. Anh là muốn lợi dụng chuyện của Bình để ép Bảo Nguyệt rời đi. Anh không thích cô ấy, tôi có thể hiểu, nhưng còn về chuyện của Bình…
Giọng của Đường Cảnh lại vang lên phá tan dòng suy nghĩ của tôi:
– Thế nên chuyện lần này, em có thấy không đúng ở điểm nào thì cũng đừng nhúng tay vào làm gì. Cứ để yên mọi chuyện cho tôi giải quyết, tôi biết tôi nên làm thế nào, sẽ không ai phải chịu thiệt thòi đâu.
Anh đã nói đến thế này thì tôi còn biết nói gì thêm nữa, chuyện lần này coi như là ủy khuất cho Bình và Bảo Nguyệt. Tôi thật sự không ngờ trong cái khó lại ló thêm cái khó nữa, mọi chuyện càng lúc càng phức tạp.
Thấy tôi im lặng không trả lời, Đường Cảnh đột nhiên nắm lấy tay tôi, giọng anh nhẹ nhàng như là dỗ dành trẻ nhỏ:
– Tâm, tôi biết là em cảm thấy không vui, tôi cũng không nói tôi quyết định như vậy là đúng. Chuyện lần này vừa vặn làm bàn đạp để cho Bảo Nguyệt tự mình rời đi. Tôi không thể ép em ấy rời đi theo cái cách kinh doanh tàn khốc của tôi được, tôi mong em có thể hiểu cho tôi. Giữa sự thật và tương lai của em, tôi sẵn sàng chọn tương lai của em. Có thể là bây giờ, tôi cũng chưa yêu em được nhiều như những gì tôi mong muốn, nhưng trong lòng tôi, tôi luôn muốn dành cho em những thứ tốt nhất. Xin lỗi đã làm vấy bẩn tâm tư của em nhưng thế giới của tôi là như vậy, tôi không thể đặt lợi ích của người khác lên trên lợi ích của bản thân tôi được.
Tôi nhìn anh, tự dưng tôi lại có cảm giác dường như tôi chưa hiểu một chút gì về con người anh cả. Tôi biết anh là gian thương, một gian thương đạp lên hết thảy những định kiến về nhân đạo mà làm việc. Nhưng đó là do tôi nghe người khác nói về anh chứ tôi chưa từng nghe anh kể về mình. Tôi cũng không biết tôi thuận theo ý anh là đúng hay sai nữa, nhưng ý anh đã quyết, tôi không thuận theo thì chẳng lẽ lại chống đối lại với anh sao?
Chuyện lần này của Bình, tôi cảm thấy cô ấy không hạ độc tôi nhưng để chứng minh cô ấy trong sạch thì tôi lại không thể. Thôi thì thuận theo Đường Cảnh, nếu sau ba ngày mà Bảo Nguyệt vẫn không tìm ra được thủ phạm thật sự… Vậy thì chỉ có thể để Bình chịu ủy khuất một lần vậy.
Tôi mím môi, khẽ cất giọng:
– Vậy… cứ theo ý anh đi, miễn sao anh đừng để Bình chịu thiệt thòi nhiều quá là được.
Đường Cảnh gật đầu, đây cũng xem như là lần đầu tiên mà anh hỏi ý kiến của tôi khi quyết định một việc nào đó…
__________
Độc trong người tôi được giải trừ đi từ từ từng chút một, Thầy Đề rất cẩn trọng và kỹ càng trong việc soạn thuốc cho tôi. Thầy đã hứa là giúp tôi không để lại sẹo, may là gặp được Thầy, nếu không thì cái mặt này coi như thối hẻo.
Trong ba ngày, Bảo Nguyệt cũng có chạy lên tìm tôi hỏi chuyện, cô ấy hỏi gì tôi đều nhiệt tình trả lời. Thật ra, tôi cũng có chút hy vọng là cô ấy có thể tìm ra được thủ phạm thật sự trong chuyện này. Còn về chuyện cô ấy thích Đường Cảnh, tôi cũng không quá khắt khe, chỉ cảm thấy có hơi chán ghét một chút với cô ấy mà thôi. Ghét là ghét chuyện cô ấy lừa tôi và Đường Cảnh, chứ chuyện tình cảm tôi đây làm sao cấm cản cô ấy được.
………..
Đêm nay là đêm thứ hai, nếu trong ngày mai Bảo Nguyệt vẫn không tìm ra được thủ phạm thì xem như cô ấy đã thua. Đường Cảnh lúc này đang ngồi đọc sách, tôi thì cứ lướt lướt điện thoại. Cảm thấy có chút buồn chán, tôi liền buông điện thoại xuống hỏi Đường Cảnh:
– Anh này, anh có nghi ngờ ai trong chuyện hạ độc lần này không?
Đường Cảnh buông sách xuống rồi nhìn tôi, anh trả lời:
– Tôi không biết, tôi vẫn đang cho người tìm hiểu.
– Người của anh tìm được những gì rồi?
– Cũng không có gì, tên hạ độc lần này khôn khéo quá mức, đến tôi cũng coi như chịu thua.
Uầy, đến Đường Cảnh cũng chịu thua thì tôi biết tìm làm sao? Nhưng chẳng lẽ bây giờ tôi khoanh tay đứng nhìn thủ phạm cứ nhởn nhơ như thế à? Lỡ không hạ độc được lần này, lần sau nó lại ra tay nữa thì sao?
Thấy tôi cau mày, Đường Cảnh bước đến bên giường rồi ngồi xuống, anh cầm lọ thuốc bôi mà Thầy Đề đã chuẩn bị sẵn. Kéo người tôi xoay lại để mặt đối mặt với anh, anh khẽ nói:
– Suy nghĩ làm gì, kiểu gì thì tôi cũng sẽ tìm ra mà thôi, không cần vội.
Tôi bĩu môi, để yên cho anh bôi thuốc:
– Anh cũng nói thủ phạm khôn khéo quá rồi còn gì.
– Tôi nói là thủ phạm khôn khéo quá chứ cũng có nói là sẽ để yên cho nó đâu.
“Hừ”, đúng là miệng lưỡi không xương nhiều đường lắc léo, nói cái gì ra thì anh cũng cãi được cả.
– Cởi ra đi.
Nghe anh nói, tôi ngạc nhiên nhìn thẳng vào mắt anh, tôi hỏi:
– Cởi ra? Cởi cái gì?
Đường Cảnh cười cười, anh chỉ tay vào ngực tôi rồi nói:
– Chỗ này, cởi ra đi.
Tôi hốt hoảng:
– Ơ… em đang… bệnh mà… sao anh lại…
Đường Cảnh bật cười lên vài tiếng, anh vỗ cái chát vào trán tôi rồi nói:
– Cởϊ áσ ra để tôi thoa thuốc cho, em nghĩ đi đâu vậy… hay là muốn?
Ơ, thoa thuốc? Mẹ nhà anh, sao không nói cho rõ ra, úp úp mở mở làm tôi cứ tưởng…
Tôi lườm nguýt anh một phát rồi lại bực dọc cởi từng cái cúc áo phía trên ra. Cởi được hai cúc vừa đủ thoa thuốc, tôi nói:
– Anh thoa đi.
Đường Cảnh cau mày, anh hỏi:
– Sao không cởi hết ra?
– Cởi hết ra làm gì, ở dưới bụng có bị gì đâu?
– Sau lưng em thì sao, có tôi ở đây thôi, em ngại ngùng cái gì?
Tôi bĩu môi, khẽ lầm bầm trong miệng:
– Có anh nên ngại thì có…
– Sao? Em vừa nói gì?
Nghe anh hỏi, tôi vội vàng xua tay:
– Ơ không không… em có nói gì đâu.
Thấy tôi không nói gì, Đường Cảnh cũng thôi không chọc ghẹo nữa. Anh dịch mông ngồi sát vào tôi, đầu anh khẽ cúi, anh nhẹ nhàng hết sức có thể để thoa thuốc cho tôi. Thuốc thoa đến đâu, chỗ da thịt bắt đầu tê tê ngứa ngứa đến đó. Đã khó chịu còn gặp thêm Đường Cảnh cứ thở phì phò trước ngực tôi, tôi nhịn mãi mà không được, bắt buộc phải đẩy anh ra xa một chút.
– Anh này… ngứa quá.
Đường Cảnh khẽ cười, nụ cười gian xảo hết sức. Sau khi thoa xong trước ngực, anh quay người tôi lại, giọng anh khàn khàn, bảo:
– Em cởi thêm cúc áo ra đi, tôi kéo áo xuống không được.
Tôi khẽ gật đầu, cảm thấy việc cởi thêm cúc áo cũng coi như là hợp lý. Cởi thêm hai cái cúc áo nữa, tự tay tôi kéo áo mình xuống đến truớc ngực để cho anh thuận tiện thoa thuốc ở vùng mụn nước phía sau.
– Sau lưng không bị nhiều, mấy cái mụn nước cũng khô hết rồi.
Tôi lại gật gật, lí nhí trả lời:
– Dạ, chỉ có ở hai bên má là nhiều thôi, may mà không nổi lung tung.
– Ừm.
– À anh này… này…
Nói đến đây, dưới bụng tôi đột nhiên cảm thấy hơi tê tê ngứa ngứa. Khẽ nhìn xuống, tôi thấy bàn tay của anh đang lần mò cởi chiếc cúc áo cuối cùng. Có chút phát hoảng, tôi vội nói:
– Anh… không được đâu.
Vừa nói xong thì chiếc cúc áo cuối cùng cũng vừa được cởi ra. Đường Cảnh ôm tôi từ phía sau, đôi môi cùng gương mặt nóng ấm của anh kề sát vào cổ tôi mà nỉ non từng tiếng:
– Tôi không làm gì quá đâu…
Nói rồi, anh khẽ hôn lên tai tôi, môi anh chạm đến đâu là người tôi lại tê rần lên đến đó. Vừa hôn, bàn tay to lớn của anh vừa sờ soạng đến trước ngực. Tìm được điểm chốt, anh bắt đầu xoa xoa nhẹ nhàng theo tiết tấu. Tôi lúc này chỉ biết ngồi đờ người ôm lấy tay anh, muốn bảo anh đừng làm như thế nữa nhưng môi lưỡi cứ như quíu hết vào nhau, một chữ cũng không phun ra được.
Đường Cảnh phải nói là siêu điêu luyện, anh vừa hôn cổ vừa xoa ngực, đôi lúc lại xoa xoa hai hạt châu nhỏ làm cho nó như nở rộ ra dưới tay anh. Môi anh khẽ thủ thỉ:
– Đừng rộn, tôi sẽ làm cho em thích.
Thật là giống như những gì anh nói hoặc cũng có thể do tôi đó giờ không gần gũi với đàn ông nên cảm thấy như thế này quá mức kí©h thí©ɧ. Truớc ngực, hai quả đào vun cao ngạo nghễ bị anh xoa đến đỏ ửng cả lên. Lúc đầu thì nhẹ nhàng nhưng càng lúc càng mạnh bạo, càng dữ dội. Như chưa thỏa mãn được anh, anh khẽ xoay người tôi lại, chiếc áo đang mặc trên người tuột dần khỏi thân trên của tôi, hiện ra trước mắt anh một thân trên khá là bắt mắt. Tôi cũng không phải tự tin quá mức, nhưng với cơ thể được mẹ dạy cách chăm chút từ nhỏ này, tôi không tin là không đủ sức thu hút du͙© vọиɠ trong con người anh. Ngực cao vun vυ"t, hai hạt châu tròn nhỏ hồng hồng xinh xinh, da thịt được bảo dưỡng từ trứng nước nên không hề có một vết thâm nào.
Tôi nhìn thấy yết hầu của anh lên lên xuống xuống, màu mắt cũng khẽ chuyển đổi sang đỏ hồng. Giọng khàn khàn của anh khẽ cất:
– Em… thật sự rất đẹp!
Tôi khẽ cười, tay chỉ chỉ vào vài chổ mụn bọc:
– Nhưng cái này… không đẹp.
Đường Cảnh lắc đầu, nụ cười trên môi anh là nụ cười thích thú cùng thỏa mãn. Tôi cứ tưởng là anh sẽ nói gì đó nhưng không, anh cứ thế mà cúi xuống hôn lên ngực tôi. Cảm giác khi môi anh chạm vào, các dây thần kinh của tôi như giật mạnh một cái. Toàn thân căng cứng, hai tay chỉ biết bám víu vào ga giường để giúp cho cơ thể không ngã xuống.
Đầu anh chôn vùi trước ngực tôi, khuôn miệng mở thật to ngoạm lấy một bên ngực. Như ngoạm không hết, anh lại phải nhả ra rồi ngoạm lại vào. Từng cái ngoạm làm cho tôi cảm thấy tê tê ngứa ngáy vô cùng. Bàn tay kia của anh nhẹ nhàng vuốt ve từng tất da thịt, như là muốn kiếm tìm cái gì đó…
“Chụt, chụt”, tiếng nước bọt nuốt không kịp kia như kí©h thí©ɧ đại não của tôi hết sức có thể. Môi anh liên tục mυ"ŧ mát một bên bồng đào, thi thoảng lại mυ"ŧ lấy hạt châu cắn yêu. Bên bồng đào còn lại cũng không được yên phận, môi anh không chạm một lúc được cả hai thì lại chia ra một bên dùng tay, một bên dùng miệng. Một bên xoa nắn, một bên mυ"ŧ mát không buông.
Tôi một tay nắm lấy ga giường, tay còn lại ôm lấy cổ anh mà xiết. Cảm giác này thật sự quá mức mới lạ, vừa đê mê vừa thích thú vô cùng.
Cái bàn tay không chịu ngủ yên kia lại mon men mò mẫm xuống dưới. Chạm được đến lớp vải ren của qυầи ɭóŧ, anh mới chịu buông ngực tôi ra mà khẽ hỏi:
– Ren à?
Nghe anh hỏi, tôi lí nhí gật đầu:
– Dạ…
Anh nhìn tôi, vừa hỏi tay vừa xoa xoa phía trước:
– Em thích ren?
Tôi lại gật đầu lần nữa:
– Dạ, em thích…
– Ồ!
Anh “ồ” lên một tiếng rồi lại vùi đầu vào ngực tôi, bàn tay phía dưới khẽ chen qua lớp qυầи ɭóŧ mà chui vào bên trong. Dưới huyệt nhỏ, một ít dịch vừa tiết ra, bàn tay anh khẽ sờ vào, lại một lần nữa anh lên tiếng:
– Như thế này… là muốn?
Tôi cắn môi, ánh mắt cũng rũ xuống. Thấy tôi như thế, anh nhanh chóng đưa tay xoa xoa vùng da thịt nhạy cảm gần huyệt nhỏ, giọng anh khản đặc:
– Đừng cắn môi như thế, tôi chịu không đuợc.
Vừa dứt lời, bàn tay to lớn của anh xoa xoa mân mê chỗ đó từng chút một thật nhẹ nhàng, giọng anh càng lúc càng trầm lại:
– Nhiều nước như thế này… em không sợ là tôi sẽ “ăn” em sao?
Tôi nhìn anh, chẳng nhẽ bây giờ tôi lại hét vào mặt anh là anh cứ “ăn” tôi đi à? Gớm, tầm này rồi còn nhịn nhẽo cái gì nữa. Bà hơi vã rồi đấy nhé.
Nhưng nghĩ là nghĩ thế thôi, muốn “ăn lẩu” ngon ngọt thì để sau vậy. Trên người tôi bây giờ toàn là thuốc, trên mặt có mấy chỗ mụn chưa khô hẳn. Thà là để mụn nước khô lại rồi tự xẹp xuống chứ nếu như làm vỡ mụn nào thì chắc chắn sẽ để lại sẹo chỗ đó. Thế nên, vì nhan sắc của bản thân, tôi nên nhịn xuống một chút. Bọn tôi còn ở chung dài dài, không sợ là tôi “ăn” anh không được.
Tôi khẽ đẩy anh ra, giọng tôi nhỏ xíu:
– Không được, để vài hôm nữa… mụn nước chưa khô hẳn đâu.
Đường Cảnh gật gật, giọng anh nghe ra rất bất lực:
– Tôi biết nhưng nếu không đi được đến nơi đến chốn thì cũng để cho tôi có chỗ dừng chân. Vừa mới được “ăn thịt” mấy hôm trước rồi lại bắt tôi “ăn rau”… tôi sắp chịu không được rồi.
Haha, Cậu Cảnh nhà họ Đường cũng có ngày vã sấp mặt rồi nhé. Nghe cũng tội mà thôi cũng kệ, biết làm sao bây giờ.
Cứ tưởng là như thế sẽ dừng, nào ngờ anh vẫn không chịu dừng lại. Bàn tay của anh ở phía dưới vẫn không ngừng mò mẫm tìm tòi của lạ. Tìm một chút là tìm đến đích, ngón tay nào đó khẽ chạm vào cửa hang của huyệt nhỏ. Môi anh khẽ cười:
– Tâm, muốn không?
Tôi vặn vẹo người, nửa muốn trả lời nửa lại không.
Thấy tôi cứ ưỡn ờ không trả lời, ngón tay kia đột nhiên lấy ra, anh khẽ cười:
– Sao? Không muốn vậy tôi cất đi vậy?
Tôi nhăn mày, có chút vội:
– Đừng mà…
– Haha, ngoan!
Dứt lời, ngón tay thon dài của anh khẽ xuyên vào cửa hang, có chút khó khăn nhưng vẫn suôn sẻ vào trong được. Ngón tay như có gắn nhịp, cứ ra ra vào vào theo tiết tấu. Tôi gần như chịu không được, cổ họng khô khan, trước ngực căng xiết.
Anh ôm lấy eo tôi, giọng anh khàn đυ.c:
– Đừng nhịn, rên lên đi.
Tôi cắn môi, khẽ lắc đầu không muốn mở miệng. Thấy tôi như thế, anh khẽ cười, nụ cười đểu giả hết sức có thể. Đồng thời, ngón tay thon dài kia cũng bắt đầu gia tốc nhanh thêm gấp mấy lần.
Hai chân tôi run run, chiếc quần dài cùng quần con vướng vướng cản chân tôi lại. Một tay tôi nắm ga giường, một tay đưa lên xoa xoa cổ anh. Đợi đến khi tôi gần như không chịu được nữa, cảm giác như cơ thể đã chạm đến giới hạn cuối cùng của du͙© vọиɠ. Cả người tôi căng lên, môi khẽ rên lên vài tiếng yêu kiều, đầu óc cũng mụ mị đi phân nửa. Bên tay, tiếng nói yêu của Đường Cảnh vẫn cứ vang vọng:
– Tôi… cho em nợ lần này, lần sau tôi sẽ lấy đủ… cả vốn lẫn lời!
———