Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kể từ sau lần xuất hiện hôm đó, tên Cung ngày nào cũng xuống dưới nhà. Một ngày anh ta xuất hiện không nhiều nhưng giờ cơm chắc chắn là có mặt. Sự xuất hiện thần kỳ của tên Cung cũng làm cho người làm trong nhà vừa hoang mang vừa ngạc nhiên. Tất nhiên là mẹ chồng tôi cũng đã cảnh cáo miệng mồm của bọn họ để tránh cho bọn họ nói lung tung truyền ra ngoài.

Đường Cảnh thì không có ý kiến gì, tôi nghĩ chắc anh ta đã có suy xét riêng trong lòng. Tôi thật sự cũng không hiểu giữa Đường Cảnh và Đường Cung có mâu thuẫn gì hay không, chỉ thấy được quan hệ của bọn họ rất không được tốt. Mẹ chồng tôi nửa vui nửa lo lắng, riêng chị Ngân vợ tên Cung thì vui như bắt được vàng. Còn riêng tôi, tôi lại thấy lo lo thế nào ấy, không hiểu là tại sao.

……….

Đầu giờ chiều, tôi ra vườn nhà ngồi xích đu, thời tiết buổi trưa thì hanh khô, may mà chiều có gió cũng đỡ oi bức hơn chút. Đúng là không có cái nắng nào khắc nghiệt bằng nắng mùa hè, tầm này chả buồn ăn uống gì cả, chỉ có uống nhiều nước mới là chân lý.

Ngồi ngó lên trời, thấy mấy con diều đang lướt trong gió, nghĩ nghĩ tôi liền sai bé Dâu với mấy anh thanh niên làm việc trong nhà đi mua diều về thả. Lúc nhỏ mỗi khi tới mùa diều, ba tôi rất hay mua diều về thả cho tôi coi. Bây giờ lớn rồi cũng không bỏ được cái tật ham vui ham chơi. Bé Dâu đi mua một con diều phụng hoàng có sáu cái đuôi, mua xong bọn tôi hì hục làm dây để thả. Đến chiều, con diều phụng cuối cùng cũng được bay lên trời, cả đám người làm vui vẻ lục tục kéo nhau ra xem tôi thả diều xôm cả một gốc vườn.

Chị Ngân với Bảo Nguyệt cũng chạy ra hóng chuyện, mấy người đàn bà tụm lại một chỗ vui vẻ nói cười. Mặc dù cuộc sống ở đây khắc nghiệt toàn là tranh đấu ganh đua nhưng những lúc được quay về tuổi thơ như thế này, không ai là không thích.

Vì sợ con diều bay cao quá bị băng mất nên tôi kêu anh Cường người làm trong nhà thu dây về bớt, thả thấp thấp trong vườn là được rồi. Đang chơi vui vẻ thì mẹ chồng tôi ra tới, bà đi về phía bọn tôi, cất giọng nhàn nhạt hỏi:

– Ai thả diều trong vườn vậy?

Tôi cười vui vẻ trả lời bà:

– Dạ là con thả, mùa hè thả diều cho có chút không khí tuổi thơ.

Bảo Nguyệt sau lưng tôi cũng reo lên:

– Mẹ ra đây ngồi với tụi con nè mẹ, diều chị Tâm thả bay cao mà đẹp lắm.

Nghe Bảo Nguyệt khen, tôi còn chưa kịp nở mũi thì đã nghe mẹ chồng tôi ra lệnh cho Tiểu Thục:

– Thục, lại cắt dây cho dì.

Tôi ngạc nhiên hết sức, nhìn về phía bà, tôi hỏi:

– Mẹ… sao lại cắt dây?

Mẹ chồng tôi không trả lời câu hỏi của tôi, bà nhắc lại với Tiểu Thục:

– Tiểu Thục, cắt dây nhanh lên.

Tiểu Thục hết nhìn bọn tôi rồi nhìn về phía mẹ chồng tôi, biểu cảm trên mặt cô ấy muôn phần khó xử.

– Dì, con… con…

Mẹ chồng tôi liếc mắt nhìn Tiểu Thục một cái, bà không thèm nói với cô ấy nữa liền quay sang bên cạnh ra lệnh cho con Hợi.

– Hợi, cắt dây cho Bà.

Con Hợi cầm sẵn cây kéo trong tay, được lệnh của mẹ chồng tôi, nó hất cái mặt đi đến chỗ anh Cường đang thả diều. Không thèm nói tôi một tiếng nào, nó đưa kéo cắt ngọt một cái khiến con diều đang bay trên trời bay thẳng cái vèo rồi rơi ở đâu đó trong vườn.

Tôi giận tới tím tái mặt mũi, tôi ghét mẹ chồng tôi thì một, chứ ghét con Hợi tới ba tới bốn. Cái con này, từ sau đợt bị tên Cảnh cảnh cáo tới giờ, nó không đầu quân cho chị Ngân nữa mà chuyển hẳn sang đầu quân cho vυ" Bắc. Mà cái con này, đàn bà con gái gì mà cái nết kỳ cục vô cùng.

Mà tôi cũng chẳng hiểu tôi làm sai chuyện gì, vườn nhà thì rộng, bộ tôi thả một con diều cũng không được hay sao?

Mẹ chồng tôi nhìn về phía tôi, bà quát ầm lên:

– Ai cho cô đem cái trò nhà nghèo này về đây? Cô thả diều ở đây cô có xin phép tôi chưa?

Đừng nói là tôi mà ngay cả chị Ngân với Bảo Nguyệt khi nghe mẹ chồng tôi nói đều cảm thấy khó chịu trong lòng. Cái gì mà trò nhà nghèo? Thả diều từ khi nào thành trò nhà nghèo trong mắt mẹ chồng tôi vậy?

Tôi đứng tại chỗ, nhìn về phía mẹ chồng tôi, tôi trả lời:

– Con cũng là người trong nhà này, chẳng lẽ hôm nay con thả diều cũng là sai hả mẹ?

Mẹ chồng tôi hừ lạnh:

– Tôi không nói cô sai nhưng cô làm mà không xin tôi là cô sai rồi.

Mẹ chồng tôi vô lý đến thế là cùng.

– Con nghĩ con chỉ thả một con diều thôi, mà con thả diều thì mọi người cung vui mà. Mẹ bắt tội con vậy… mẹ có thấy tội nghiệp cho con không hả mẹ?

Bảo Nguyệt cũng lên tiếng đồng tình:

– Mẹ, thả diều vui mà mẹ, chị Tâm cũng…

Bảo Nguyệt còn chưa dứt lời thì mẹ chồng tôi đã gằng giọng:

– Nguyệt! Con tránh ra một bên đi, cả con Ngân.

Nghe mẹ chồng tôi quát, ai nấy đều rụt cổ không dám hó hé tiếng nào. Mấy người làm trong nhà đứng xem thả diều cũng đều bị mẹ chồng tôi mắng cho một trận. Tự dưng đang vui vẻ lại thành méo xẹo hết cả mặt mũi. Mắng xong, mẹ chồng tôi lại nhìn về phía tôi mà cất giọng khinh khỉnh:

– Tầm thường!

Nói rồi bà kéo một đám con dâu đi vào trong, chỉ riêng tôi là bà không thèm kêu cũng không thèm ngó ngàng gì tới. Đám người làm sau khi bị mắng cũng lục tục tự động đi vào trong làm công việc của mình. Ngoài vườn chỉ còn lại tôi, bé Dâu với anh Cường mà thôi.

Tôi cũng không biết diễn tả cảm xúc lúc này của tôi là như thế nào nữa, tôi có cảm giác mẹ chồng tôi ghét tôi dữ lắm. Bà thiếu điều chỉ muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Đường này cho khuất mắt bà mà thôi.

Có chút cảm thấy khó chịu, cũng có chút cảm giác tủi thân. Thôi, không cần nghĩ gì nhiều cho mệt đầu, ai muốn đối xử với tôi thế nào thì kệ họ, tôi không rãnh để quan tâm hết chuyện trong thiên hạ này. Thở ra một hơi, tôi nói với bé Dâu và anh Cường:

– Con diều khi nãy không biết rơi ở đâu, hai người đi tìm cùng tôi đi.

Cả bé Dâu và anh Cường đầu gật đầu, đáp:

– Dạ Mợ.

Bọn tôi kéo nhau đi vào trong vườn, vừa đi vừa nhìn lên mấy ngọn cây. Vườn nhà rất rộng, có thể là con diều rơi đâu đó trên ngọn cây, tôi thì tiếc con diều nên không muốn bỏ. Đi tìm được một lát, tôi với bé Dâu nghe tiếng của anh Cường kêu lên:

– Con diều… con diều kìa Mợ…

Ba người bọn tôi mừng húm khi thấy con diều phụng nằm vắt vẻo ở trên cây, vì khoảng cách xa quá nên bọn tôi không nhìn rõ là cây gì, chỉ thấy được cái đuôi của con diều bay phấp phới.

– Đi lại đó xem đi anh Cường.

Cả ba bọn tôi đều đi tới tìm, nhưng tới khi tìm được con diều phụng thì lại không ai dám nói với ai tiếng nào. Phải can đảm lắm, anh Cường mới lên tiếng nói với tôi:

– Mợ… con diều phụng này… chắc là bỏ quá Mợ.

Tôi cũng run rẩy hết sức, nhìn con diều đang nằm ngay ngắn trên nhánh của cây gòn… tôi đột nhiên chỉ biết nuốt nước miếng rồi gật đầu:

– Ừ thôi bỏ đi, bỏ đi.

Bé Dâu nhìn lên trời, sắc trời cũng nhá nhem muốn tối, con bé nắm lấy tay tôi thều thào:

– Mợ, đi vô trong nhà Mợ ơi, trời tối rồi…

Tôi lại tiếp tục gật gật, cả ba người bọn tôi liền kéo nhau đi vào trong, không dám đứng đó thêm một phút giây nào nữa.

Lúc đi được vài bước, tôi có ngoái đầu nhìn lại, cây gòn vẫn đứng sừng sững đung đưa trong gió, một hình ảnh buồn tẻ điều hiu vô cùng. Thoáng chốc, tôi tự dưng cảm thấy lạnh toát hết cả người, không dám nhìn thêm một giây nào nữa, tôi đi tuốt một mạch vào trong.

………….

Đêm xuống, lúc chuẩn bị ngủ, tên Cảnh có quay sang hỏi tôi:

– Tôi có nghe về chuyện hồi chiều, mẹ không cho em thả diều ngoài vườn à?

Tôi có chút buồn ngủ nên gật đầu cho có:

– Ừ mẹ không thích em nên em làm cái gì mẹ cũng không thích.

– Mai tôi mua cho em con diều khác…

Tôi khẽ lắc đầu, ngái ngủ nói:

– Thôi, anh làm vậy mẹ lại càng ghét em.

Nói xong, hai mắt tôi cũng nhíu hết cả lại, bên tai chỉ còn nghe được tiếng thở ra của tên Cảnh. Mãi lát sau, khi tôi khẽ cựa người, tôi mới cảm nhận được mình đang nằm trong vòng tay của ai đó. Tiếng tim đập đều đặn, tiếng hơi thở trầm ổn của anh như hòa cùng một nhịp với tôi, cái cảm giác này… thật sự dễ chịu quá!

____________

Sáng hôm sau, lúc tôi tỉnh dậy thì tên Cảnh đã đi làm từ sớm. Do tôi ngủ dậy trễ nên bỏ qua luôn bữa sáng, lúc tôi xuống dưới nhà thì mọi người đã ăn xong cả.

Ăn sáng xong, tôi đi ra ngoài một vòng cho tiêu thức ăn. Vừa thấy tôi bước ra, anh Cường liền chạy nhanh tới, anh ấy nói:

– Mợ, chiều mấy giờ mình thả diều được hả Mợ?

Tôi chả buồn nhìn, ỉu xìu giọng:

– Diều nữa đâu mà thả hả anh Cường.

– Nè Mợ, Cậu Cảnh mua cho Mợ nè.

Nghe anh Cường nói, hai mắt tôi sáng rực nhìn lên. Úi chà chà, con diều ngũ sắc… đẹp quá đi mất!

Tôi đi tới chỗ anh Cường đang treo con diều, tay vuốt ve vài cái rồi lại hỏi:

– Của ai đây?

Bé Dâu hí hửng khoe:

– Của Cậu á Mợ, con tưởng Cậu nói Mợ nghe rồi chứ.

Tôi lắc lắc đầu:

– Có đâu, Mợ có nghe gì đâu.

Anh Cường nhanh miệng:

– Sáng là có người đem diều tới, Cậu Cảnh nói là mua diều cho Mợ chơi. Cậu còn kêu con chiều mát ra thả cho Mợ nữa. Công nhận, Cậu thương Mợ ghê.

Tôi không nói gì, chỉ cười mỉm mỉm. Bé Dâu thấy tôi cười, con bé cũng tủm tỉm ghẹo tôi suốt. Mà càng nhìn con diều, tôi càng thấy vừa ý với hài lòng dễ sợ. Diều gì mà đẹp, mà dễ thương ghê hồn luôn vậy chèn!

Ngắm nghía con diều một lát, tôi mới đi lên trên phòng, lên phòng tôi lấy điện thoại gọi cho tên Cảnh. Vừa nghe thấy giọng anh ta vang lên trong điện thoại, tôi liền háo hức nói:

– Diều ngũ sắc là anh mua cho em hả?

– Ừ, thích không?

Tôi gật đầu:

– Dạ thích lắm.

Tên Cảnh phì cười:

– Nay em dạ với tôi nữa à?

– Thì trước giờ em vẫn dạ mà…

Ngừng một chút, tôi lại cười tủm tỉm rồi nói:

– Anh này, em cảm ơn.

Tôi cũng không biết là anh ta cảm thấy thế nào khi nghe tôi nói nữa, chỉ nghe giọng anh ta nhàn nhã vang lên trong điện thoại:

– Ừ, em vui là được rồi, không cần cảm ơn tôi.

Ui chu choa, đây đích thị là soái ca ngôn tình rồi!

Tắt máy rồi mà hai má tôi vẫn còn ửng hồng, đưa tay sờ sờ lên má, tim tôi lại đập nhanh hơn một chút. Cái cảm giác này, sao lạ quá nhỉ?

Ơ, tim đập nhanh hơn này… hay là… có khi nào tôi bị tim rồi không?

____________

Chiều tới, bọn tôi lại kéo nhau ra vườn thả diều. Con diều ngũ sắc tuy đẹp nhưng hơi khó thả lên cao, phải hì hục nhờ tới ba bốn người thì diều mới bay được lên trời.

– Wow, đẹp quá đi!

Bảo Nguyệt đứng bên cạnh tôi cảm khán một tiếng, mà không riêng gì Bảo Nguyệt, hầu hết tất cả mọi người đều xuýt xoa với con diều ngũ sắc đang bay phấp phới trên trời. Trời thì xanh, mây thì trắng, ở đâu xuất hiện con diều nhiều màu khiến ai nhìn đều cảm thấy thích thú.

Lần này thì mẹ chồng tôi không đòi cắt dây diều nữa, chắc là khi sáng Đường Cảnh có nói gì với bà rồi. Mà như vậy thì tôi càng thích, tôi không nói được mẹ chồng tôi thì phải có người nói chuyện được với bà chớ.

Diều thả được hơn nửa tiếng, tôi với chị Ngân, Bảo Nguyệt rồi cả Tiểu Thục đang ngồi ăn bánh uống nước thì lại nghe tiếng mọi người bên ngoài ồ lên.

– Ý con diều… chết mẹ… bị cứa rồi Cường ơi.

Nghe vậy tôi vội vàng chạy ra khỏi đình nghỉ mát, nhìn lên trời cao, tôi thấy con diều ngũ sắc bay loạng choạng trên không trung rồi từ từ có dấu hiệu chúi xuống đất. Thấy vậy, tôi hét ầm lên:

– Anh Cường, diều… diều mình bị sao vậy anh Cường?

Anh Cường với hai người nữa vừa thu dây về vừa chạy tới chạy lui, anh nói lớn tiếng:

– Bị đứa nào chơi ác cứa dây diều rồi Mợ.

Tôi quýnh quáng:

– Vậy giờ sao hả anh? Giờ mình làm sao?

– Hên xui rồi Mợ ơi, thằng nào chơi ác dữ không biết nữa.

Tôi với mọi người sốt hết cả ruột khi nhìn thấy con diều ngũ sắc ngày một xa khỏi tầm mắt của mình. Mãi tới khi nó đã mất dạng khỏi bầu trời mà tôi vẫn không chấp nhận rời mắt.

Tiểu Thục đứng phía sau xuýt xoa:

– Tiếc quá chị Tâm ơi!

Tôi gật đầu, vừa nói vừa tiếc đứt ruột:

– Ừ chị cũng tiếc.

Thôi xong, thế là bị thằng ôn dịch nào cứa bay mất con diều ngũ sắc của tôi rồi. Chơi cái trò gì mà mất dạy kinh khủng!

Cả đám đang buồn thiu thì con Hợi ở đâu phi ra, nó cười khinh bỉ rồi nói:

– Cho vừa lắm!

Lần này thì tôi không nhịn được nữa, tôi đi tới chỗ nó đang đứng, tôi hỏi:

– Hợi, cái gì vừa?

Con Hợi thấy tôi khí thế oai hùng quá, nó liền chuyển thái độ.

– Con đâu có nói gì đâu Mợ, con có nói gì á đâu.

Chối xong, nó quay cái mông to tròn lắc lắc đi vào trong nhà. Cái con nhỏ đẹp người mà tánh nết vô duyên kinh khủng, kiểu gì cũng có ngày nó bị tôi đánh nữa cho coi.

Bé Dâu thấy tôi đứng nhìn theo con Hợi, con bé bực dọc nói:

– Cái đồ kỳ cục, kệ bả đi Mợ.

– Ờ thì cũng kệ chứ biết sao giờ.

Diều mất, tâm tình cũng bực mình, mọi người giải tán hết mà tôi vẫn còn đứng nhìn lên trời mãi. Tôi cũng không biết là tôi tiếc cái gì, là tiếc con diều quá đẹp hay tiếc tấm lòng của ai đó?!

………….

Đêm xuống, lúc tên Cảnh về, thấy tôi ngồi ủ rũ, anh ta tiến tới gần, hỏi nhỏ:

– Sao lại ngồi đây? Bình thường giờ này em đang xem phim mà.

Tôi thở dài một hơi:

– Em không có hứng thú.

– Sao vậy? Mất con diều nên buồn à?

Tôi không trả lời mà chỉ gật gật.

Đường Cảnh ngồi xuống cạnh tôi, anh ta xoa xoa tóc mái trên đầu tôi, giọng dịu dàng:

– Sao lại buồn tới như vậy? Mai tôi lại cho người đem tới cho em con khác.

Tôi mím môi, khẽ lắc:

– Thôi, em không có duyên với thả diều. Anh đem con khác về, kiểu gì nó cũng mất nữa à.

– Vậy… không chơi thả diều nữa à?

– Dạ không, không chơi nữa.

Tên Cảnh lại hỏi tiếp:

– Vậy… có buồn nữa không?

Tôi lắc đầu, giọng điệu bình ổn hơn một chút:

– Dạ không… em không buồn nữa.

Đường Cảnh tự dưng bật cười, anh véo nhẹ mũi tôi rồi nói:

– Ừ ngoan, lần sau có dịp, tôi đưa em ra biển thả diều.

Hai mắt tôi sáng lên, tôi hỏi:

– Em có thể xem đó là lời hứa của anh được không?

– Được, tôi hứa với em sẽ đưa em đi biển. Chịu chưa?

Tôi gật gật đầu, ý cười lan tỏa rộng hơn. Dạo này tôi và tên Cảnh sống chung khá là hoà hợp, cái cảm giác được quan tâm này… thật ra tôi cũng thích lắm….

____________

Nguyên ngày hôm sau, tôi ở trên phòng làm tranh đính đá. Khi sáng mẹ tôi có gửi cho tôi mấy bộ làm để gϊếŧ thời gian, ban đầu còn thấy không thích mấy nhưng càng làm càng ghiền, ghiền đến quên ăn quên ngủ.

Bé Dâu đem lên cho tôi trái cây với nước, con bé lầm bầm:

– Không biết chị Hợi đi đâu từ sáng tới giờ nữa, vυ" Bắc kiếm chỉ quá trời.

Tôi không nhìn con bé nhưng có lên tiếng trả lời:

– Chắc là đi đâu đó mà.

Tôi với bé Dâu nói bâng quơ với nhau vài câu nữa cũng thôi, cả hai cúi đầu vào làm tranh đính đá. Không có diều để chơi thì chơi đính tranh, kiểu gì cũng qua ngày.

___________

Sáng hôm sau, lúc trời vừa rạng, ở dưới nhà truyền lên tiếng hét thất thanh. Tôi với tên Cảnh nghe được tiếng hét liền ngồi dậy nhìn nhau ngơ ngác. Đang còn không hiểu chuyện gì xảy ra thì ngoài cửa vang lên tiếng đập ầm ầm.

– Cậu Mợ ơi… chết rồi… có chuyện rồi…

Đường Cảnh bật xuống giường, anh ta vừa khoác cái áo vừa chạy ra mở cửa. Tôi ở trên giường cũng phi nhanh xuống, chạy ra xem là có chuyện gì.

– Cậu ơi… con Hợi… con Hợi… nó treo cổ chết ngoài cây gòn… Cậu… ơi…

Trời ơi! Chuyện gì vậy? Con Hợi làm sao lại?

Tôi nhìn tên Cảnh, tên Cảnh nhìn tôi, vẫn là tên Cảnh bình tĩnh hơn tôi một chút. Anh ta gật đầu với anh giúp việc, giọng anh bình tĩnh:

– Tôi xuống liền, anh kêu mọi người đừng tới gần xác chết.

Nói xong, anh lại quay sang tôi hỏi:

– Em muốn xuống không hay là ở trên phòng?

Tôi nhanh miệng trả lời:

– Em muốn xuống xem thế nào, anh cho em đi xuống với.

– Ừ, vào trong lấy áo khoác mặc vào, sáng sớm ngoài vườn sương xuống lạnh lắm.

Đợi tôi lấy áo khoác mặc vào xong, tên Cảnh nắm lấy tay tôi đi nhanh xuống cầu thang. Phía dưới có Bảo Nguyệt, chị Ngân đang đợi sẵn. Thấy bọn tôi xuống, hai người đó liền nhào lại, đặc biệt là Bảo Nguyệt, cô ấy ôm lấy tay Đường Cảnh cứng ngắt.

– Anh Cảnh… chị Hợi…

Đường Cảnh trấn an cảm xúc tất cả mọi người:

– Không sao, để anh giải quyết.

Bảo Nguyệt gương mặt tái xanh gật gật đầu yên tâm. Đột nhiên cô ấy nhìn sang tôi, thấy tôi cũng đang nhìn, Bảo Nguyệt vội vàng buông cái tay đang ôm tay Đường Cảnh ra, cô ấy hướng mắt khẽ nói với tôi:

– Em… sợ quá.

Tôi cũng không phải người nhỏ nhen, tôi liền trả lời lại:

– Ừ, chị cũng sợ nữa.

Thấy tình hình đã ổn, Đường Cảnh tay nắm tay tôi, phía sau lưng tôi là chị Ngân với Vũ, Bảo Nguyệt với Bình, thêm mấy người làm trong nhà nữa là tròn mười. Mười người bọn tôi đi lần theo đường mòn vào trong vườn. Mẹ chồng tôi với Tiểu Thục vào trước rồi, con bé Dâu cũng hóng hớt chạy ra từ lâu. Hầu như toàn bộ người nhà họ Đường đều ùa ra hết ngoài ấy.

Chưa đi đến cây gòn nhưng tôi đã cảm nhận được không khí của sự chết chóc. Có tiếng khóc khan, có tiếng xì xầm cũng có tiếng la hét vì sợ hãi. Đây là lần đầu tiên tôi đến xem người chết treo cổ, dù cho tôi có là người gan dạ cỡ nào thì tới lúc này cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Thấy tay tôi run, Đường Cảnh khẽ xiết chặt, anh kề sát tai tôi, nói nhỏ:

– Tôi bên cạnh em, đi sát vào tôi, không muốn nhìn thì đừng có nhìn…

Đường Cảnh chưa dứt lời thì phía sau lưng tôi, tiếng Bình hét lên vang vọng:

– Trời ơi… Mợ ơi… ghê quá!

Tôi sững người nhìn về phía trước, trong giây lát toàn thân tôi như căng cứng bất động. Trước mặt tôi, thân xác con Hợi treo tòn teng giữa không trung. Mặt nó trắng bệch, chân tay cứng đơ, hai mắt mở to trừng lớn. Đừng nói là tôi mà ngay cả Đường Cảnh cũng giật mình, tay anh ta xiết tay tôi chặt thêm chút nữa.

Con Hợi treo cổ trên cây gòn, xác của nó ẩn ẩn hiện hiện dưới cánh diều phụng hoàng của tôi hôm trước. Bất giác, tôi cảm thấy có chút hoảng loạn, một loại dự cảm không hay đột nhiên kéo đến.

Diều phụng hoàng… có hay không là trùng hợp đến vậy?

———
« Chương TrướcChương Tiếp »