Tôi vội vàng thay quần áo và đi ra ngoài và vội vàng hỏi: "Làm thế nào cậu ấy có thể chết? Tôi rõ ràng đã ném quần áo của cô ấy xuống nước. Và dì lao công cũng đã ném bộ quần áo đó vào thùng rác, Với tính khí của cô ấy chắc chắn sẽ không đi lục thùng rác. Với cả chiếc váy kia cũng không có gì quá đặc biệt. Cô ấy chắc cũng sẽ không đi mua một chiếc y đúc đâu "
Mặc Linh ngả lứng với vẻ mặt mệt mỏi trên ghế sofa và nhíu lông mày, "Tôi bảo cô theo dõi cô ta vậy mà cô lại về nhà để ngủ? Tên gϊếŧ người có lẽ là một con ma.Đây là bức ảnh tôi chụp lại hiện trường, cô hãy tự xem đi!"
Mặc Linh ném điện thoại cho tôi, và tôi nhanh chóng mở nó ra để xem. Và tôi đã bị sững sờ.
Dung Nhi bị treo lơ lửng giữa không trung. Đầu cô ấy đã nằm trên mặt đất, và cô ấy đang mặc trên mình chiếc váy đó,chuyện này khiến tôi ngạc nhiên. "Làm thế nào điều này có thể xảy ra được?"
"Nhân quả tuần hoàn. Khi đã có điềm báo thì chắc chắn chuyện đó sẽ xảy ra. Cô không thể thay đổi được sinh mệnh con người đâu, huống chi chỉ là một cái váy."
"Thế còn Lăng Phong?Cậu ta cũng sẽ chết à?"
"Chuyện đó sẽ không xảy ra." Mặc Linh cầm điện thoại và nhìn vào bức ảnh trên. "Dung Nhi đã chết vì không có ai bảo vệ và tôi lần này sẽ ra tay để bảo vệ những người còn lại. Tối nay. Vào lúc 00:10ph,cô hãy vào trang web và xem.
Tôi gật đầu và cảm thấy hơi đói. Muốn lấy thứ gì đó để ăn, "Anh muốn ăn gì không? Mỳ tôm nhé?"
"Ừm" Mặc Linh cầm cuốn sổ ra phòng khách và nói trong khi lướt web. "Tôi không có tiền. Nếu cô thực sự muốn tôi trả tiền bát mỳ này thì hãy cho tôi vay"
"..."
Tôi đặt bát đĩa lên bàn và nói một cách không hài lòng: "Anh ăn không ở không trong nhà này mà con muốn tôi cho anh tiền, nếu muốn có tiền thì hãy đi tìm một công việc? Khi Dương Khải quay lại, anh phải dọn ra ngoài, đừng nói vào lúc đó ngay cả tiền thuê nhà khác anh cũng không có, thì chỉ có ở ngoài ống cống thôi”
Tôi nói điều này bởi vì sau khi xảy ra sự cố trong bệnh viện, tôi mới nhận ra rằng anh ta thậm chí không đủ khả năng trả tiền thuê nhà và đã bị chủ nhà cũ đuổi đi, nên chi phí nhập viện đều do Tô Minh trả. Bây giờ Dương Khải ra ngoài nên để anh ta ở lại nhà này để bảo vệ tôi. Vừa văn còn một phòng trống trong nhà, nhưng với tính khí của Dương Khải sẽ không cho anh ta ở lại lâu.
Mặc Linh nói: "Ai cần cô lo cho tôi và khi tôi hoàn thành việc loại bỏ trang web này, tôi sẽ có tiền."
"Vậy tiền lần trước đâu? Bệnh viện không trả anh tiền cho vụ lần trước à??"
"..."
Lần ở bệnh viện thực ra Mặc Linh cũng không phải là người trực tiếp giải quyết chuyện đó, và anh ta còn để ma khí tràn ra ngoài, và anh ta cũng gần như đã chết. Theo như anh ta nói, chính Sư phụ đã tịch thu lương của anh ta lần đó
Tôi nghĩ rằng Sư Phụ anh ta làm thế là đúng, đứa trẻ này vẫn cần phải được dậy dỗ thêm.
Sau khi ăn xong, tôi xem TV và chuông đồng hồ đã điểm mười hai giờ. Mặc Linh vỗ về tôi. Tôi đã ăn miếng táo cuối cùng và ngồi trước máy tính. Tôi đã kiểm tra tài khoản của mình và vẫn tiền. Tín hiệu mạng cũng mạnh. Sau khi sao chép URL, tôi mở trình duyệt, dán URL và nhấn Enter.
( bác nào k biết URL thì tôi giải thích nghĩa luôn là link trang web nhé ^^)
Và chúng tôi cũng đặt báo thức, chuẩn giờ ở Bắc Kinh từng giây, hoàn toàn đúng giờ.
"Còn mười phút nữa, và cô hãy tập trung một chút. Theo tôi biết chúng ta phải đăng nhận chuẩn từng giây từng phút. Nếu không không thể vào được, chúng ta sẽ phải đợi đến ngày mai. Nên không được phép thất bại,nếu thất bại chúng ta sẽ không thể cứu Lăng Phong”.
"Được." Tôi gật đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mặc Linh, và đột nhiên hỏi, "Hôm nay anh đã tìm được những gì?"
Mặc Linh ngồi xuống cạnh tôi, nhìn chằm chằm vào màn hình và nói: "Tôi đã đến thăm một số ngôi nhà, một số thành viên gia đình không biết về những bức ảnh báo tử đó, nhưng một số bà mẹ nói rằng khi họ ra ngoài cổng vào buổi sáng đã có một túi đựng hồ sơ màu vàng với dòng chữ được viết bằng máu "Bức ảnh chết chóc, người trong anh phải chết", một số người đã vứt đi, một số người đã mở nó ra để xem, nhưng dù thế nào, những bức ảnh đó cuối cùng vẫn sẽ xuất hiện trong tay người chết, cái chết giống hệt như trong ảnh. Tôi cũng đã điều tra máy tính của họ, nhưng tôi không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy họ đã từng vào trang web đó. "
"Mọi thứ dường như được xóa sạch sau khi cái chết xảy ra sao?"Tôi hơi run sợ trong lòng
Mặc Linh gật đầu, "Tôi không loại trừ khả năng này, nhưng có một điều nữa. Hai trong số những gia đình tôi đến điều tra không phải gia đình khá giả, và kinh tế không cho phép con cái họ thể trả nhiều tiền như vậy. Nhưng một trong số họ có một người anh trai, người anh ấy nói với tôi rằng anh ấy thấy em gái của mình vào trang web đó, nhưng khung hình bật lên vào thời điểm đó không phải là một màn hình thanh toán tiền, mà là một khoản thanh toán khác ngoài tiền.”
"Khoản thanh toán khác ngoài tiền?" Tôi nghiêng cằm và nghiêng đầu. "Giống như kiểu cầm đồ hay cho vay vậy hả?"
"Đúng” Mặc Linh cảm thấy dù sao vẫn còn năm phút nữa, vì vậy anh ta nhặt một quả táo, lau nó và cắn nó, và nói một cách mơ hồ, "Nhưng anh ta không biết em gái mình đã trả bằng gì, nhưng ngày hôm sau anh ấy là người đầu tiên nhìn thấy hồ sơ ảnh và em gái anh ấy đã chết ngay sau đó ".
Mặc Linh cắn vài miếng táo và dựa lưng trên ghế sofa, thấy tôi hơi mất tập chung anh ta liền gõ đầu tôi "Chú ý vào, đăng nhập lệch một giây cũng coi như hỏng đó"
Tôi bĩu môi, và tôi quá lười để cãi lại, nhưng thay vào đó anh ta nói, "Nhưng tôi đã tìm thấy một điểm chung."
"Chuyện gì vậy?"
"Ngoại trừ trang web và con hẻm sau phố thương mại, gần đây họ đã đến một studio ảnh để chụp ảnh."
Tôi không biết tại sao, khi anh ta điều này, trái tim tôi đập nhanh, và một cửa hàng hiện lên ngay trong tâm trí tôi,Tôi thức nói, "Liệu đó có phải là studio “Thế giới này được sinh ra cho bạn” không? Chỉ có studio ảnh đó thôi. "
Mặc Linh gật đầu lia lịa, đôi mắt anh đột nhiên nheo lại, "Đúng, Tôi đã quay lại đó và tôi cố tình nhìn xung quanh đúng là có một studio kỳ lạ. Nhưng tôi không gặp người quản lý mà cô nói, nên tôi không rõ người đó có gì đáng nghi không. Cô không cảm thấy gì lạ khi cô đi qua đó sao? "
Tôi đang định nói thì tiếng chuông báo thức đột ngột vang lên khiến tôi giật mình. Mặc Linh ném quả táo và nghiêng người. Tôi ngay lập tức đăng nhập.
Mặc dù đó chỉ là vấn đề di chuyển ngón tay của tôi, nhưng nó khiến trái tim tôi đập mạnh
Trang web đang load, tôi nhắm mắt, nín thở để đợi kết quả. Nếu hôm nay chúng tôi không vào được, thì chúng tôi chỉ còn có thể đợi sang ngày mai. Điều đó không thuận lợi chút nào nên tôi mong nó sẽ thành công luôn trong lần này
"Đăng nhập thành công!"
Mặc Linh rõ ràng bình tĩnh hơn tôi rất nhiều. Ngay khi anh ấy nói, tôi lập tức thấy trang web đăng nhập thành công.
Khác với trang web siêu nhiên nói chung, hình nền của trang web này được phân tách từ bên trái và bên phải. Không gian trống ở giữa là khung đăng ký hiện ra. Ngoài ra, bên trái là khuôn mặt thiên thần, đại diện cho công lý và và một từ "ánh sáng" .
Bên phải là máu của những chiếc răng nanh mặt xanh của quỷ, tượng trưng cho cái chết, với một từ "bóng tối" được viết trên đó.
Bối cảnh ở cả hai bên rất khác nhau, và nhạc nền cũng rất khác biệt. Đột nhiên,một giai điệu tinh tế và tinh tế, và dường như âm nhạc tuyệt đẹp trên thế giới xua tan những suy nghĩ xấu xa trong tim và để lại ánh sáng.
Đột nhiên xen vào một giai điệu địa ngục và buồn bã, như tiếng khóc thút thít của người phụ nữ nửa đêm, co giật thần kinh, không thể chịu đựng được sự ám ảnh
Hai người rất khác nhau xen kẽ với nhau, tôi không thể nghe thấy rõ âm thanh gì và tôi cảm thấy choáng váng
"Cô làm sao thế? Đăng ký ngay bây giờ đi." Sau khi Mặc Linh đề cập đến điều này, tôi chỉ kịp phản ứng. Một phút sẽ trôi qua nhanh chóng và tôi không thể trì hoãn. Tôi nhanh chóng gõ bàn phím đăng ký,và Mặc Linh giải thích, “Giai điệu này gây hại cho cô, nhanh lên. "
"Được."
Tôi nhấp chuột và đã đăng ký thành công, màn hình ngay lập tức thay đổi, âm nhạc đột nhiên biến mất và tai tôi ngay lập tức thoải mái. Cảm giác chán nản mà tôi vừa mắc kẹt trong tim đã biến mất.
"Dự báo cái chết"Bốn chữ lớn chiếm phần lớn màn hình và phông chữ màu trắng đang chảy xuống máu, máu liên tục rơi xuống và giống như máu đang rỉ ra, để lộ một bầu không khí kỳ lạ, u ám vô cùng
"Thế nào? Anh có chắc không?"
Tôi ngập ngừng hỏi Mặc Linh, thật ra, tôi chẳng nên làm gì cả, nếu tôi chấp nhận và nhận được ảnh, liệu tôi có chết không? Mặc dù tôi đã có Mặc Linh bảo vệ hiện tại, nhưng trong mọi trường hợp xấu nhất, tôi không muốn chết trước khi nhìn thấy Dương Khải đâu.
"Chiến thôi" Thái độ của Mặc Linh rất vững chắc trong lúc này, và anh ta nói với tôi. "Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả các hậu quả sau này."
"Đây là những gì anh nói đấy nhé!"
Tôi nuốt nước bọt, run rẩy và nhấp chuột. Lúc này, dong chữ đột nhiên trở nên tối và biến thành một cơn lốc. Dòng điện đen rò rỉ ra ngoài, khiến gió thổi mạnh. Dường như có một la lực nào đó đang hút tôi vào
Lúc đó tôi đã hoảng loạn, nhưng trước khi tôi kịp nói gì, tôi thấy rằng trong cơn lốc, đầu của một người đột nhiên vươn ra với tốc độ rất nhanh, đó là đầu của Dung Nhi
Khuôn mặt đẫm máu của Dung Nhi trắng bệch, và một đôi mở to nhìn thằng về tôi. Máu từ trong miệng chảy ra, và những chiếc răng nanh dài nhe về phía tôi.vươn ra khỏi màn hình kèm theo mùi máu tanh.
Lúc đó tôi định lùi lại theo bản năng, nhưng chiếc ghế sofa phía sau làm tôi kẹt cứng. Trong khi vừa gọi Mặc Linh, tôi đưa tay ra ngăn lại
Ngay trước khi bàn tay của tôi ở trước mặt tôi, tôi cảm thấy cái đầu của Dung Nhi đang dí sát mặt tôi. Một cú chấn động nhẹ vào người tôi. Sau đó, tôi bất tỉnh.
Điều cuối cùng tôi nghe thấy là tiếng la hét của Mặc Linh, "Kiều An….."
Tôi không biết mình bị sao.Nhưng tôi cảm thấy cơ thể mình nhẹ mà không có trọng lượng, và tôi không biết tôi đang ở đâu. Có một cảm giác hỗn loạn và rõ ràng. Nói hỗn loạn là do bầu trời xám xịt và rất u ám, nhưng không khí trong lành khiến trái tim của tôi rất thoải mái.
Tôi cố di chuyển và thấy rằng mình bị một lực lượng kéo lê và lơ lửng trong không trung. Ở đây cực kỳ yên tĩnh. Tôi không thể nhìn thấy bất kỳ loại cỏ và cây nào.
"Đây là đâu?"
Tôi duỗi thẳng chân và thấy rằng chân tôi có thể chạm đất. Tôi chưa quen với việc bay trên không trung, mặc dù tôi cảm giác không cao lắm.hình như tôi đang trong không gian vô định
Tôi cố đứng thẳng, nhìn xung quanh nhưng rõ ràng tôi lại đang ở trong phòng khách nhà Tô Minh mà sao tôi lại ở đây,
"Mặc Linh, Mặc Linh….!"
Tôi gọi lớn, nhưng tôi không thể nghe thấy một chút tiếng vang hay trả lời nào. Điều đó có nghĩa là, nơi này rất lớn. Sự hoảng loạn không thể giải thích dần dần lan đến trái tim tôi. Tôi vô thức sờ vào vị trí thắt lưng trái của mình.
Khi tôi chạm vào, tôi cảm thấy ấm áp một lúc. Lúc đó, tôi nhớ câu thần chú và lẩm nhẩm đọc và cầm chiếc trâm tóc trên tay. Cùng lúc đó, chiếc áo khoác đen bay phấp phới trước mắt tôi. Tôi chớp mắt và thấy đó là một người đàn ông.......
------------------------