"Mặc Linh, có chuyện gì vậy?" Tôi sợ đến nỗi tim tôi nhói lên từng cơn. Tôi không ngờ Mặc Linh bỗng ôm bụng và cười nghiêng ngả, chỉ vào khuôn mặt tái nhợt và rơm rớm nước mắt của tôi "Tại sao cô lại sợ hãi như vậy, tôi cười chết mất. Hahaha ..."
Tôi không ngờ rằng anh ta chỉ giả vờ, và tôi quay đi tức giận. "Tối nãy ngươi tự đi một mình đi. Ta mặc kệ ngươi!"
"Cô giận thật sao ?"
Tôi ngồi trên ghế sofa và mặc kệ hắn ta.
"Tôi đùa thôi, đừng quá nhỏ mọn như vậy."
"Humm."
Mặc Linh không nói gì, và tôi không thèm nhìn anh ta. Đột nhiên anh ta nói với tôi: "Kiều An, hãy nhìn xem.Người trong bức ảnh này là ai?"
"Đây không phải việc của tôi. Tôi không xem !"
Tôi nóng nảy chỉ mặc kệ anh ta,vì tôi không muốn bị lừa nữa
"Chị của tôi ơi, tôi không lừa cô lần này. Hãy đến đây xem! Có nhận ra ai không!
Giọng điệu của Mặc Linh lần này rất khác.
"Tôi thực sự đã không nói dối cô lần này. Cô sẽ hối tiếc nếu ô không xem nó."
Giọng điệu của Mặc Linh rất nghiêm túc và tôi tin anh ta không lừa tôi. Nhưng tôi vẫn không tha thứ cho anh ta, và tôi nói trong khi không quay đầu lại. "Nếu anh dám lừa tôi, tôi sẽ đánh chết anh, nhưng tôi không nhìn đâu. Anh miêu tả qua cho tôi nghe."
Mặc Linh dí luôn tấm ảnh trước mặt tôi, và tôi đột nhiên nhảy ra khỏi ghế sofa. Tôi nắm lấy bức ảnh trong tay và mở to mắt.
"Cái này….. cái này……làm sao có thể?"
Toàn bộ là ảnh của Lăng Phong. Từ cái đầu tiên nó như được sắp xếp theo trình tự hành động của anh ta như thể được ai đó chụp liên tục trong một khoảng thời gian vậy. Từ ảnh đầu tiên anh ta ngồi trên ghế sofa ở nhà và nhìn vào cánh cửa. Đôi mắt của anh ta dần dần mở to, rồi trở nên sợ hãi, và cuối cùng mở to miệng, rồi tự lấy tay bóp cổ mình và dựa vào ghế sofa. Tự bóp cổ mình thật chặt
Tôi xem từng cái một. Lăng Phong không phải là một diễn viên xuất chúng. Anh ta thuộc loại nói dối còn có thể được phát hiện, vì vậy hoàn toàn không thể có một màn trình diễn chân thực như vậy.
Và đằng sau ghế sofa của anh ta là một cửa sổ, và sự phản chiếu của kính trên cửa sổ, tôi dường như thấy một người đứng trước mặt anh ta, mặc váy, có phần quen thuộc.
"Tại sao lại có một bức ảnh như vậy?" Tôi vẫn không tin bức ảnh đó là thật, "Có lẽ ai đó đã Photoshop để doạ tôi?"
"Hãy nhìn vào thời gian trên ảnh." Mặc Linh thận trọng nói
"00:10 ngày 27 tháng 4? Không phải là ngày hôm trước rồi sao?" Tôi nhìn vào thời gian ở góc trên bên trái bức ảnh một cách nghi ngờ, và đột nhiên thấy rằng những con số trên đó đã biến mất, và bàn tay tôi run lên.
Tôi nhớ lại bao bì của tập hồ sơ có ghi "Bức ảnh chết chóc, người trong ảnh phải chết." Biểu hiện của Mặc Linh lúc này rất nghiêm túc,anh cau mày và lẩm bẩm, "Tôi đoán điều này sẽ liên quan đến cái chết của hai ngày qua. Đi thôi, hãy tìm Lăng Phong ngay bây giờ."
Bởi vì đội bóng rổ đã từng đến nhà của Lăng Phong trước đây, nhưng tôi vẫn không nhớ đường đi. Tôi muốn gọi cho Linh Nhi dẫn đường nhưng cô ấy vẫn không trả lời điện thoại.
Nghĩ đến Linh Nhi, và qua lời kể của Kỳ Vũ và Mặc Linh ngày hôm đó rất mâu thuẫn với nhau, tôi hơi có chút bất an vì cô ấy cũng đã đến con hẻm ngày hôm đó
Nhưng cho dù có chuyện gì, tôi nghĩ tôi cần phải hỏi cô ấy, nhưng cậu ấy lại không trả lời điện thoại
Cuối cùng, tôi chỉ có thể liên lạc trực tiếp với Lăng Phong, anh a đã cho tôi địa chỉ ngay lập tức.
Mặc Linh nói rằng điều quan trọng nhất bây giờ là Lăng Phong "Nếu phong bì đó thực sự là điềm báo cho cái chết, thì chúng ta phải bắt kẻ gϊếŧ người trước đó, nếu không Lăng Phong sẽ chết."
"Lăng Phong không thể chết, nếu anh ta chết, Linh Nhi sẽ rất buồn."
Mặc dù mối quan hệ giữa Linh Nhi và Lăng Phong không tốt,nhưng tôi nghĩ rằng Linh Nhi vẫn quan tâm đến Lăng Phong rất nhiều trong lòng, và Lăng Phong cũng rất tốt với tôi, vì vậy anh ta không được phép chết.
Khi chúng tôi đến nhà của Lăng Phong, cậu ta cũng vừa tình cờ đi chạy bộ về. Vì tôi đã gọi cho cậu ấy trước đó, và cậu ấy biết rằng tôi sẽ đến, nhưng khi nhìn thấy Mặc Linh không mời mà đến, cậu ấy có đôi chút khó chịu
"Tại sao tên này cũng ở đây?"
Tôi nhìn vẻ mặt khó chịu của Lăng Phong, và biết rằng Lăng Phong đã vô tình biết rằng Linh Nhi đang cho Mặc Linh uống máu, nên Lăng Phong nhìn Mặc Linh ngày càng khó chịu hơn, và cô cậu ta như là đối thủ!
Tôi đã rất xấu hổ vội cười trừ và nói, "Bây giờ anh ấy là vệ sĩ của tôi, Tô Minh đã thuê anh ấy bảo vệ tôi, vì vậy anh ấy phải đi theo tôi bất cứ nơi nào, và tôi không thể rời khỏi anh ta."
"Tớ cũng nghĩ vậy." Lăng Phong liếc nhìn Mặc Linh
"Ngươi…..”
Mặc Linh đang muốn phản bác chuyện này, đã bị tôi bị giữ chặt tay lại và thì thầm: "Nếu anh còn muốn biết sự thật thì hãy bình tĩnh."
Lăng Phong liếc nhìn chúng tôi và cuối cùng nói, "Vào đi!"
"Ừ."
Bởi vì đội bóng rổ đã chụp ảnh trong phòng khách của nhà Lăng Phong trước đó và tôi cũng đã ở đó nên tôi đã thấy phòng khách nhà cậu ấy. Nhưng trong bức ảnh thì Lăng Phong lại ở trong một khung cảnh phòng khách rất mới và khác lạ mang phong cách Châu Âu mà tôi chưa hề biết qua.
Thật bất ngờ, ngay khi tôi bước vào,phòng khách nhà cậu ta mang phong cách châu Âu tuyệt đẹp giống hệt như trong các bức ảnh, và đồ đạc trong nhà và cửa sổ phía sau đều rất khác lạ.
"Có chuyện gì vậy?"
Lăng Phong rót cho tôi một cốc nước và thấy tôi nhìn chằm chằm vào nội thất trong nhà trong sự bàng hoàng. Tôi mỉm cười đáp lại: "Làm thế nào mà gia đình cậu lại thay đổi phong cách trang trí nhà như vậy? Tớ nhớ nó không giống như lần trước tớ đến."
"Đó là mẹ tớ đã đồ đổi và mọi thứ được đổi chỉ trong hai ngày. Đợi tớ đi tắm đã. Cậu ngồi đợi một lúc, và yên tâm tớ là người duy nhất ở nhà, và bố mẹ tớ đã đi du lịch rồi."
"Được."
Ngay khi Lăng Phong rời đi, tôi kéo Mặc Linh nhìn xung quanh và khẽ hỏi: "Anh tin đây là một sự trùng hợp chứ?"
"Kiểm tra xung quanh trước đi ."
Mặc Lin đi quanh phòng khách với chiếc la bàn trong tay. Khi Mặc Linh đã xoay xung quanh phòng khách một hồi và cậu ta quay lại chỗ tôi, tôi liền hỏi: “Anh có tìm ra manh mối nào không?"
"Không có." Mặc Linh cũng cảm thấy kỳ lạ, cau mày rất chặt. "Phong thủy của gia đình này là tốt, không khí trong lành, không có gì đáng ngờ."
"Thế anh giải thích thế nào về những bức ảnh kia?"
"Đợi chút nữa ta sẽ hỏi anh ta sau."
Sau khi Lăng Phong đi ra khỏi phòng tắm, chúng tôi nói chuyện phiếm một lúc và sau đó tôi đã trực tiếp vào chủ đề chính "Lăng Phong,có phải cậu đã đến con hẻm hoang sau con phố thương mại trong vài ngày qua phải không?"
"Đúng!" Lăng Phong nói dứt khoát sau khi uống nửa cốc nước "Đó là buổi tối ngày hôm trước bỗng Linh Nhi bất ngờ đến tìm tớ và rủ tớ tới đó để đi dạo. Cậu ấy cũng bảo tớ đi cùng đến studio chụp ảnh gần đó để chụp ảnh. Đợi những bức ảnh được rửa xong và cậu ấy đã đưa cho tớ một bức anh của cậu ấy vừa lấy”
Nói về điều đó, khuôn mặt của Lăng Phong nở một nụ cười hạnh phúc và đôi mắt cậu ta sáng lên, "Kiều An, cậu có nghĩ rằng cô ấy đã chấp nhận tình cảm của tớ khôn?"
"Chà, Linh Nhi vốn chỉ luôn có cậu trong tim mà." Tôi nghĩ thầm
Linh Nhi đột nhiên thay đổi tính khí như vậy. Tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Cô ấy luôn lộ ra rằng cô ấy ghét Lăng Phong trước đây và cô ấy đã không liên lạc với Lăng Phong chứ đừng nói là hẹn hò riêng tư, bởi vì Lăng Phong đã nhiều lần nhờ tôi thuyết phục Linh Nhi hẹn hò với cậu ấy
Nhưng bây giờ Linh Nhi mới hồi sáng còn nói yêu thuỷ Quân mà buổi tối đã đi tìm Lăng Phong để đi dao cùng, và cậu ấy cũng đã thay đổi 180 độ. Có vấn đề lớn với cậu ấy sao
Tất nhiên, tôi thực sự hy vọng rằng cậu ấy có thể chấp nhận tình cảm của Lăng Phong, nhưng tôi biết tính khí của Linh Nhi đã quá lâu rồi, nếu cô ấy chấp nhận được thì đã không để Lăng Phong chờ đợi lâu như vậy
Đấy là một số điều Lăng Phong không nên biết.
Mặc Linh nói, "Linh Nhi có biểu hiện kì lạ khi tới con hẻm ngày hôm đó không? Hai ngươi có thấy hay nghe thấy gì không?"
Lăng Phong nói trong sự hạnh phúc ngập tràn, "Cô ấy nép mình trong vòng tay của tôi, đêm đó trời không đẹp lắm, và không có gió, nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó lạnh lẽo, như ai đó phía sau, nhưng Khi tôi quay lại, tôi không có gì. Tôi cũng nghe nói về con hẻm. Gần đây, ba người phụ nữ đã chết ở đó. Tôi sợ rằng Linh Nhi sẽ sợ, vì vậy chúng tôi đã rời đi sau đó không lâu. "
"Về sau hai người có quay lại đó nữa không?"
"Không." Lăng Phong đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, đôi mắt cậu ta nhìn chúng tôi và hỏi: "Kiều An cậu có gì giấu tôi phải không nên mới hỏi tôi về con hẻm? Có phải Linh Nhi gặp tai nạn không?"
"Tất nhiên là không rồi. Linh Nhi đã cãi nhau với tớ, nên tớ phải đến hỏi cậu mộ chút."
"Cãi nhau?" Lăng Phong thở phào nhẹ nhõm. “Chắc cô ấy ghen tị khi bên cạnh cậu có Tô Minh,tình yêu của tôi thật đáng thương."
"......”
Mo Ling đã hỏi một số câu hỏi sau đó,và vì tôi có ca học vào buổi sáng, vì vậy tôi phải rời đi và không thể nán lại lâu. Trước khi về, Lăng Phong ngăn tôi lại, "Kiều An, Linh Nhi chắc chắn không muốn cãi nhau với cậu, chắc cô ấy có gì khó nói trong lòng, tối đó khuôn mặt cô rất khó chịu và tôi cũng hỏi chuyện, nhưng cô ấy không nói gì. "
Tôi sững sờ, và rồi gật đầu với một nụ cười, "Tớ biết, tớ chắc chắn sẽ làm hòa với cô ấy khi tớ đi lấy ảnh chụp tối nay."
Lăng Phong gật đầu rồi đóng cửa lại.
Tôi đi bên cạnh Mặc Linh nhưng trong lòng rất lo lắng, tôi gọi lại cho Linh Nhi nhưng cô ấy vẫn không bắt máy, và cuối cùng tôi đã gửi tin nhắn cho cô ấy, "Linh Nhi, lần trước tớ đã không quan tâm đến tâm trạng của cậu, tôi có lỗi, tại sao cậu lại không nghe điện thoại. Cậu lại đến giúp tớ lúc ở nhà thầy Kỳ Vũ,những tại sao cậu lại không gặp tớ sau đó? Linh Nhi, nếu cậu có thể, tớ muốn nói chuyện với cậu, tớ đợi cậu ở trước cửa tiềm chụp ảnh tối nay.Tớ đợi cậu. "
Mặc Linh liếc nhìn tin nhắn tôi gửi và càu nhàu: "Phụ nữ thật rắc rối".
"Đây có phải là lý do tại sao đến bây giờ anh vẫn ế không?" Tôi cười, và nhanh chóng vào chủ đề chính trước khi anh ta giận tôi "Lúc nay anh có thấy bất kỳ manh mối quý giá nào qua những câu hỏi vừa nãy không”
"Có." Mặc Linh gật đầu và nói, "Tôi đã cẩn thận so sánh phòng khách với những bức ảnh và cả Lăng Phong, và thấy rằng cả đồ vật và con người đều giống đến mức hoàn hảo. Phòng khách trong nhà anh ấy là một phong cách đã thay đổi trong hai ngày qua, và Lăng Phong cũng nói anh ta chưa khoe với ai điều này, điều đó đủ để cho thấy rằng bức ảnh chúng ta nhận được là báo trước tương lai của anh ta”
Mặc Linh nói điều này, trái tim tôi càng lo lắng. Mặc Linh có thể tìm thấy manh mối trong nháy mắt, nhưng tôi lại không thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào cho đến bây giờ.
"Chà, cô hãy đến trường trước, và sau đó tôi tìm kiếm manh mối khác."
"Ừ."
Tôi gật đầu. Khi tôi chuẩn bị rời đi, tôi đi ngang qua một vài nữ sinh trung học. Một trong số đó là Giang Tiểu Như. Tôi chỉ nghe thấy cô ấy nói: "Các cậu đã nghe nói qua về trang web Linh Hồn chưa? Trên mạng đang rất hot gần đây."
------------------------