Chương 58: Chuông linh hồn và trấn linh hồn (2)

Ngay khi tôi nghe thấy liền trêu lại, "Sau đó, anh cũng nên tìm ai đó để yêu đi thôi, trừ khi anh muốn xuống quan tài với sự cô đơn"

"Kiều An, cô vẫn muốn Chuông Linh Hồn chứ?"

Giọng anh ta vang lên và tôi nhớ đến việc trao đổi, và ngay lập tức mỉm cười, "Ngài Mặc Linh, chuyện làm ăn đã xong vậy liệu ngài có thể giữ đúng lời hứa được chứ"

"Hãy nhìn ánh mắt của cô kìa” Mặc Linh lạnh lùng khịt mũi và lấy chiếc chuông từ cổ tay anh ta và ném nó cho tôi. "Tiếng chuông này người thường không nghe được, và nó chỉ làm dịu tâm hồn đang dao động của ma quỷ."

Tôi chỉ biết rằng Lâm San muốn có Chuông Linh Hồn và Trấn Linh Hồn , nhưng tôi không biết nó có vai trò gì. Khi nghe điều này, tôi lập tức tò mò hỏi: "Vai trò của Trấn linh hồn là gì?"

"Trấn linh hồn có thể điều khiển linh hồn. Miễn là tiếng chuông tiếp tục, linh hồn bị điều khiển sẽ không được tự do. Nó không chỉ có thể điều khiển linh hồn ma quỷ, mà còn cả linh hồn của người sống.Trước kia đã có người dùng Chuông Linh Hồn và dễ dàng phá hủy một thị trấn."

Mặc Linh rất thích kể lể và khoe khoang, dù đúng hay sai,tôi cảm thấy không yên tâm khi biết được. Thoạt nhìn tôi định hỏi cách dùng thì Tô Minh đã cầm lên.Mặc Linh giận giữ nói

“Con quỷ thối,ai cho ngươi cầm vào chuông của ta”

Tô Minh nhẹ nhàng liếc mắt, và anh có thể thấy Mặc Linh run rẩy, và miệng anh ta vẫn không ngừng nói: "Nếu có bản lĩnh thì hãy đi tìm Trấn Linh Hồn."

"Ngươi có biết Trấn Linh Hồn ở đâu không?" Khi nghe những lời của hai người, tôi đột nhiên có câu hỏi: "Nếu có cả hai bảo vật trong tay thì cái nào mạnh hơn nhỉ?"

"Nhìn bề ngoài, chắc chắn là Trấn Linh Hồn." Lần này, Mặc Linh tự hào nhướn mày, "Đó là bởi vì ai đó đã đặt phong ấn lên Chuông Linh Hồn, biến nó thành một chiếc chuông bình thường để xoa dịu tâm hồn. , Nó rất hữu ích cho những người hay nhạy cảm như cô,. Nhưng nếu cô có thể mở khóa phong ấn của Chuông Linh Hồn, thì nó rất mạnh mẽ. Trong những cuốn sách cổ, ban đầu nó được mô tả như thế này, Chuông rung lắc, quét Dọn dẹp tất cả sự bẩn thỉu, làm dịu tâm hồn và làm những gì bạn muốn.. Thầy của tôi nói rằng trừ người làm ra Chuông linh hồn và Trấn linh hồn, không ai có thể giải được phong ấn trên Chuông linh hồn. . "

Tôi đã bị sốc. Không có gì lạ khi Lâm San muốn có được hai chiếc chuông này. Sức mạnh của hai món này thực sự rất ạnh. Một cái có thể tạo ra một vụ gϊếŧ người không chớp mắt, và cái còn lại cứu vớt chuyện đấy. Giống như hai cực của Âm và Dương, tương sinh tương khắc, và tôi thở dài, "Vậy ai đã tạo ra thứ này ngay từ đầu? "

Tô Minh liếc nhìn tôi và buộc chiếc chuông linh hồn vào tóc tôi. Nó đẹp nhưng không phô trương như một mặt dây chuyền. "Đệ tử trưởng của gia đình Âm, Dương." Sau khi dừng lại, anh ta nói thêm, " Đó là một người phụ nữ,tên gọi là Âm Dương Sư "

"Wow, thật tuyệt. Tôi đã có một chút phấn khích." Có thực sự có một Âm Dương Sư trên thế giới này không? Hẳn họ rất lợi hại. "

"Quên đi, Âm Dương Sư thân thể bất phàm, pháp thuật cái thế, còn cô chỉ là một cô nhóc vắt mũi chưa sạch chỉ biết khác nhè, mơ mộng hão huyền lắm”

Trước câu nói của Mặc Linh, tôi chậm rãi nheo mắt và nói một cách lạnh lùng: "Có gì đó quên nói với anh, Linh Nhi đột nhiên nói rằng tôi sẽ không cho anh uống máu cô ấy nữa vì anh luôn bắt nạt tôi, cô ấy đã suy nghĩ kỹ và sẽ thấy tốt hơn nếu để anh ra đi thanh thản! Vì vậy, tối nay là tối cuối cùng, anh có thể yên tâm rằng tôi sẽ thắp hương vào ngày giỗ cảu anh mỗi năm. "

"Chị Kiều An xinh đẹp à, em sai rồi, đại tỉ rộng lượng được không?"

Tôi nhướn mày, "Ai bảo em nói nhiều. Linh Nhi là bạn thân của chị, chị nói một lần và chị sẽ không bao giờ nói hai, nên mong em an nghỉ!"

Nhìn vào cách Mặc Linh tái mặt, tôi cảm thấy rất buồn cười

Mặc Linh giương cờ trắng và đầu hàng, "Chị ơi, em sai rồi, chị có thể thương hại em, em sẽ kể cho chị nghe tin tức về Trấn linh hồn."

Mắt của Tô Minh nhìn xuống, "Ở đâu?"

Giọng nói trầm thấp, đàng hoàng và sự miễn cưỡng của Mặc Linh, nói: "Tôi đã hỏi Sư phụ, tin tức cuối cùng về Trấn Linh Hồn là ở Thiên Sơn, và không ai nhắc đến nó."

"Ngươi có chắc chắn không?"

Tô Minh cau mày. Thiên Sơn không phải nơi đến được trong một hai phút. Sẽ mất rất lâu để đi qua ại. Và không ai biết Thiên Sơn lớn đến đâu?

"Mặc kệ nó xa cỡ nào, ta sẽ đi tìm nó." Dương Khải nói kiên quyết

Khi tôi nghe xong vội nói: "Em sẽ đi với anh."

"Không, em phải ở lại đây, Thiên Sơn muôn trùng nguy hiểm,Một mình anh còn sợ lo không xong, đem theo em quả thực nguy hiểm. Em ở nhà ngoan ngoãn tìm anh, có chuyện gì thì tìm tên đạo sĩ đó,tuy việc uống máu chỉ vừa được nửa nhưng hẳn có thể di chuyển ổn định rồi” Dương Khải tiến tới bên Mặc Linh :”Ta đem Kiều An giao cho ngươi bảo vệ, nếu cô ấy có xảy ra mệnh hệ gì thì ngươi sẽ không được uống máu nữa đâu”

Mặc Linh miễn cưỡng trả lời: "Tôi biết, thật rắc rối. Tôi sẽ được xuất viện vào ngày mai, và sẽ ở cạnh bảo vệ cô ta được chưa?"

Tô Minh gật đầu và nói với tôi một lần nữa, "Anh đi bằng linh thể, em đừng lo lắng, anh chắc chắn sẽ đến trong vòng mười ngày."

"Vâng."

Nói không lo lắng chắc chắn là sai. Khi Mặc Linh nhắc đến Thiên Sơn, tôi cảm thấy không yên tâm, nhưng tôi không thể ngăn được quyết định của Dương Khải. Sau tất cả, anh ấy đã rất bận rộn để cứu tôi.

"Em đợi anh, anh nhất định phải bình an trở về."

------------------------