Chương 57: Chuông linh hồn và trấn linh hồn (1)

Phải mất một lúc sau để Tô Minh đến, khi anh ấy đến. Hai cô gái chưa rời đi. Khi nhìn thấy Tô Minh, cô gái tóc dài vội chạy đến "Tô, Tô Minh ca ca."

Tô Minh ngạc nhiên không thốt lên lời. Tôi thấy khóe miệng của Tô Minh hơi giật. Trong nháy mắt, tôi thấy cô gái tóc dài rụt rè đứng dậy, nhìn Tô Minh với vẻ mong đợi, "Anh Tô Minh. Anh còn nhận ra em không?"

Tôi nhìn vào khuôn mặt vô cảm của Tô Minh. Tôi thực sự sợ rằng anh ấy sẽ nói điều gì đó mà anh ấy không biết. Cô gái này có vẻ có ý vơi Tô Minh

Lúc này cô gái đã chủ động nói "Anh Tô Minh, em là Tiểu Như , Giang Tiểu Như. Em sống bên cạnh nhà anh. Anh đã cho em quyển bài tập về nhà trước đây! Nhưng em thấy anh đã không trở lại trong một thời gian dài.

Tôi không biết bộ nhớ của Tô Minh còn sót lại bao nhiêu trong cơ thể của Tô Minh. Nhưng không khó để nhận ra từ biểu hiện của anh ấy vào lúc này. Người phụ nữ không có ấn tượng trong tâm trí anh, nhưng bạn cùng lớp của Giang Tiểu Như có vẻ không quan tâm.

Tôi lưỡng lự khi phải làm gì đó. Bỗng Tô Minh nắm lấy tay tôi. "Anh đến trễ, ta đi thôi!"

"Anh dám…." Cú sốc từ cô gái mang dáng vẻ ghen tị. Tôi mỉm cười và nói nhẹ nhàng với Tô Minh, "Hàng xóm của anh đang ở đây anh chào hỏi họ một tiếng rồi mình đi."

Tô Minh cau mày và nhìn Tiểu Như,. "Anh không quan tâm cô ấy lắm, đi thôi"

Tôi chớp mắt, mỉm cười với Tiểu Như và quay lại, "Anh có chắc không?"

"Chắc chắn." Tô Minh nắm lấy tay tôi và bước ra ngoài. "ra khỏi bệnh viện trước, rồi đi chụp ảnh ID cho em nữa"

"Chụp ảnh?" Đôi tai của Tiểu Như rất thính. Dù chúng tôi đã đi đến cổng. Cô ấy có thể nghe thấy và cô ấy cũng đã bắt kịp. "Anh Tô Minh muốn chụp ảnh đúng không?"

"Nếu muốn thì chụp ảnh ID sẽ rất nhanh thôi."

"Em biết một studio ảnh. Bất kỳ bức ảnh nào cũng có thể được chụp. Nhϊếp ảnh gia ở đó rất giỏi. Nếu thuận tiện, em có thể chụp anh Tô Minh luôn không?"

Cô ấy nhìn Tô Minh với đôi mắt sáng ngời, tôi xấu hổ, và người rõ ràng đang muốn chụp ảnh là tôi, được chứ?

Tô Minh liếc nhìn tôi và dường như hỏi tôi ý của tôi. Tôi nhìn Tiểu Như, rồi nhìn Tô Minh, và gật đầu. Thực tế, điều này không vội.

"Vậy sẽ phiền đến em lắm”

"Không thành vấn đề, đó là việc người ta nhờ anh mà. Không sao"

Tôi xấu hổ, rõ ràng đang cư xử rất tốt với người muốn cướp Tô Minh!

Sau khi rời khởi studio, tôi và Tô Minh đã đi đến bệnh viện. May mắn thay Tiểu Như không theo kịp, nếu không tôi cảm thấy như mình là một kẻ phá đám vậy

Hóa ra Tô Minh có một khối lượng fan hâm mộ lớn, tôi biết điều này, nhưng kể từ khi Dương Khải chiếm giữ cơ thể anh ta, Tô Minh thật sự đã biến mất. Theo lời của Linh Nhi, tính cách của Tô Minh đã thay đổi và anh ấy hay tức giận đến nỗi không ai dám lại gần, và có một người bạn gái xinh đẹp như tôi thì ai dám lại gần

Mặc dù tôi không tự mãn về ngoại hình của mình, nhưng đột nhiên có một cô bé chủ động tiếp cận người yêu mình và nghiêm túc cạnh tranh với tôi, tôi nghĩ nó không vui, Tôi nói đùa với Tô Minh, "Cô bé dễ thương quá, anh thấy vậy không? Vẻ xinh đẹp đó làm biết bao người đàn ông muốn có, anh có cảm thấy tiếc không? "

Tô Minh liếc nhìn tôi ,chậm rãi nói, "Em có muốn anh hẹn hò với cô ấy không?"

"Em không phiền đâu." Vừa dứt lời, tôi bỗng cảm thấy ớn lạnh xung quanh, và tôi đổi ý ngay lập tức khi lạnh, "Đấy là cô ấy thích cái xác Tô Minh, còn người em thích lại là Dương Khải, em không thích Tô Minh, anh thích anh được chứ? Anh có phiền không? "

Tô Minh nheo mắt nhìn tôi, môi anh hơi nhột,nhưng tỏ vẻ rất hài lòng.

Sau khi đi được vài bước, anh đột nhiên nói lại: "Ma khí của cổng địa ngục vẫn lan tỏa khắp nơi. Anh chưa tìm ra nó ở đâu, nhưng nó chắc chắn là trên dương giới này. Ngay khi sự bất ổn xuất hiện, sẽ có một sự xáo trộn trong những bóng ma ở khắp mọi nơi. Em hãy cẩn thận,đừng đi linh tinh, bảo Linh Nhi cũng vậy”

"Dạ, em biết rồi."

Tô Minh siết chặt tay tôi, "Anh sẽ yểm cái trâm tóc vào thắt lưng của em, vậy thì em không thể làm mất nó. Nó sẽ bảo vệ em khi em gặp nguy hiểm, và anh sẽ tới sớm với em."

Tôi gật đầu. Lần trước tôi bị mất chiếc trâm tóc. Nếu Dương Khải không đến kịp,có lẽ tôi đã chết. Vì vậy, khi tôi bình phục, Dương Khải đã yểm chiếc trâm tóc ở thắt lưng bên trái của tôi. Miễn là tôi đọc bùa chú, cái trâm tóc sẽ nằm trong tay tôi để tôi sử dụng.

Tôi cảm thấy như mình có phép thuật, và cảm giác đó tuyệt vời.

Trên đường đến bệnh viện chúng tôi gặp Mặc Linh giữa đường. Mặc dù vẻ ngoài của anh ta vẫn còn xanh xao, nhưng anh ta còn trẻ và đầy tinh thần, và tinh thần của anh ta vẫn rất tốt. Nhìn thấy chúng tôi nắm tay nhau, anh ta cười khinh bỉ.

"Để tôi xem các người hạnh phúc được bao lâu."