Chương 56: Tiêu đề

Chương 56 : Tiêu đề

Khi tôi chạy hết tốc lực về phòng cùng quả cầu trắng trên tay, Tô Minh đang phân loại quần áo cho tôi anh ấy không cần nhìn lên và hỏi "Có vấn đề gì với em vậy?"

"Đó không phải là biểu cảm mà em muốn nhìn”Tôi bĩu môi và liếc nhìn Tiểu Đào, nhưng cô bé đã sớm biến mất. Tôi nhanh chóng đưa tay ra trước mặt và mở ra, "Anh nhìn này."

Tô Minh, đang gấp quần áo ngước lên, ngay lập tức anh cầm lấy quả cầu trắng. Mắt anh run run. Giữ cổ tay tôi và hỏi, "Làm thế nào em có được nó?"

Vì vậy, tôi đã kể câu chuyện vừa nãy, nhưng Tô Minh cau mày. Tôi biết anh ấy đang nghĩ gì. Tôi ngồi trên giường và nói: "Em cũng cảm thấy kỳ lạ. Nhưng chắc chắn có ai đó đã phong ấn cơ thể của anh rồi để những manh mối ẩn trong những quả cầu trắng này rồi phát tán đi khắp nơi. “

Tôi dừng lại. Cảm giác tiềm thức của trái tim đã bỏ qua chủ đề này. "Bây giờ chỉ có thể đoán như vậy, nhưng anh thấy quả cầu này là thật hay giả?"

"Là thật"

Tôi thở ra, "Dù sao đi nữa, miễn nó là thật, thì chúng ta đã có được hai quả. Năm quả nữa chắc chắn sẽ sớm tìm được."

Tô Minh ngồi cạnh tôi, lấy quả cầu từ tay tôi và đặt chúng trước mắt anh. "Em có biết đây là gì không?"

Tôi lắc đầu. "Em không rõ lắm?"

"Vậy thì tốt nhất là em không nên biết” Tô Minh bỏ hạt vào túi và tiếp tục gấp quần áo cho tôi. Tôi bĩu môi, "Chưa kể mà đòi em biết được,em cũng không thèm nghe! Em chỉ quan tâm về chuyện tìm đủ các quả cầu là được"

"Việc của em là chỉ cần chịu trách nhiệm nối dõi tông đường cho anh, phần còn lại không phải là việc của em. Chúng ta sẽ bắt đầu làm khi em khỏe hơn."

Anh ấy nói nghiêm túc đến nỗi mặt tôi rất nóng, và tôi cố gắng bỏ qua chủ đề này trong tâm trí, và đột nhiên ánh một suy nghĩ lóe lên.

"Vậy tại sao Tiểu Đào lại mãi mãi chỉ là một linh hồn? Em ấy không cần thể xác sao? Chẳng phải mỗi linh hồn đều phải có một thể xác đúng không?"

Tô Minh không quay lại giải thích: "Ma là một sản phẩm do cái chết của con người và con người là xác của ma. Một khi xác đã mất, chỉ còn linh hồn. Nhưng ở âm phủ, có một nhóm ma thuần túy, Chúng có cơ thể, và tất cả chúng đều giống như con người theo một nghĩa nào đó. "

"Sau đó, vậy anh là gì?"

Tô Minh dừng lại, mím môi và nhìn tôi. Đôi mắt anh ấy ma quái, dày như mực và không thể nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào. Vì lý do nào đó, tôi đang nhìn chằm chằm vào anh ấy như thế này và trái tim tôi đột nhiên cảm thấy hồi hộp, và tôi vô thức nắm lấy cái chăn và nín thở.

"Dương Khải?"

"Bà nội anh là con người nhưng ông nội lại là quỷ ."

Anh ấy chỉ nói rất ngắn gọn.Nhưng sự im lặng ngắn ngủi khiến tôi cảm thấy rằng phải có điều gì đó tôi không biết, và những điều này cũng tương tự như một vết thương gắn liền với anh ấy.

Tôi ở lại bệnh viện thêm một ngày rồi tôi mới về nhà. Những ngày này tôi đi dạo trong bệnh viện mỗi ngày. Tôi nằm trên giường nghỉ dưỡng và rất rảnh rồi.

Về phía Linh Nhi mặc dù Linh Nhi sợ đau,nhưng cô vẫn cho Mặc Linh uống máu mình mỗi ngày. Sau bảy ngày, Mặc Linh thực sự tỉnh dậy, nhưng vẫn phải tiếp tục cho uống máu. Linh Nhi phấn khích nhiều hơn và bớt phàn nàn

"Kiều An, anh ta đã uống máu của tớ, anh ta sẽ là của riêng tớ trong tương lai phải chứ chứ?"

Lúc đó tôi đang uống nước, nhưng sau khi nghe tôi liền phụt hết nước ra văng lên mặt Linh Nhi. Linh Nhi vội ấp úng:

"Ý tớ là tớ có thể sai khiến anh ta không?Cậu đừng nghĩ lung tung"

Tôi nuốt nước bọt và thì thầm, "Hay cậu thử hỏi anh ta trực tiếp?"

"Đừng, để anh ta tự quyết, anh ta có vẻ tốt, nhưng điều quan trọng nhất là anh ta là một đạo sĩ, tớ sẽ có một người bạn là đạo sĩ trong tương lai…. hey heyy…. hãy nhanh chóng dọn đường cho bổn cô nương đi bắt ma nào! "

Lúc đó, tôi chỉ muốn cậu ấy cho Mặc Linh uống máu đến lúc tỉnh rồi thôi. Tôi không mong cậu ấy lại nghiêm túc như vậy.

Tôi dường như nghe thấy Mặc Linh đang hắt hơi liên tục trong phòng bệnh ở đằng xa

Bởi vì đó là một ngày cuối tuần, có rất nhiều người trên đường và tôi đã hồi phục trong một thời gian. Sức khỏe của tôi cũng tốt. Linh Nhi giống như tôi nhưng vẫn xin nghỉ học với lý do nghỉ ốm suốt ngày.Nên chúng tôi sẽ xuất viện sớm.

Có vẻ như vết thương của cô ấy nặng hơn tôi rất nhiều, nhưng cô ấy đã hồi phục rất nhanh.

Đối với tôi, miễn là Linh Nhi ổn là điều tốt nhất.

"Này, Kiểu An, nhìn này!"

Linh Nhi lấy một tờ báo và chỉ vào tiêu đề ở trên, nói rằng: "Cô gái vừa chết này đã mất tích ở đường bên cạnh, và đây là tin hot dạo này. Người ta nói rằng cứ sau ba ngày lại có một người phụ nữ mất tích,và xác chết của họ được tìm thấy trong vài ngày sau đó, và tất cả chúng đều bị hút cạn máu. Cậu có tin rằng chúng đã được thực hiện bởi ma cà rồng không? Chúng ta sẽ đi điều tra chứ? "

"Há….”

Tôi phụt một ngụm nước ra và gửi cô ấy một ánh mắt không hài lòng của tôi. Tôi cảm thấy rằng tôi không thể uống hết cốc nước hôm nay. May mắn thay, tôi đã không nuốt nó, nếu không tôi sẽ bị sặc đến chết.

"Điều tra? Cậu có điên không?"

"Tại sao không?" Linh Nhi nhìn tờ báo một cách cẩn thận và nói, "Dù sao đi nữa, cậu có một người chồng là quỷ ở bên cạnh cậu và tớ còn có một đạo sĩ trong tay. Cậu sợ gì? Điều tra sự thật của vụ án cho mọi người vì lợi ích chung, và kẻ gϊếŧ người sẽ bị trừng phạt. Điều này là một điều rất tốt mà. "

Tôi mở mắt và chạm vào trán mình, rồi chạm vào trán ấy. “Cậu không bị sốt, tại sao cậu lại nói điều như vậy?"

"Tớ rất khỏe. Cậu có muốn đi hay không?"

"Linh Nhi, tại sao cậu lại không thấy sợ những việc kinh dị này? Có một số điều chúng ta không thể trốn thoát, và một số điều không thể tránh được. Rốt cuộc, chúng ta là con người và không thể can thiệp vào hai thế giới âm và dương. Nếu Dương Khải biết tớ lại tò mò và mạo hiểm một lần nữa, anh ấy sẽ lại tức giận ".

"Tớ nghĩ rằng cậu đã bị anh ta tẩy não rồi. Thôi nào, nếu cậu không đi cùng tớ,tớ sẽ tìm ai đó đi cùng."

Cô ấy đóng tờ báo, đứng dậy và chuẩn bị rời đi. Tôi đang vội hỏi: "Cậu định tìm ai?"

"Không nói với cậu đâu."

Linh Nhi hất tóc cô ấy và bước ra ngoài. Tôi bất lực. Tôi biết đôi khi cô ấy rất nghịch ngợm và cứng đầu. Công việc không may mắn và bi thảm này tôi mong cô ấy không tìm đến Lăng Phong. Nếu có tôi chỉ hy vọng rằng Lăng Phong có thể trấn tĩnh lại cô ấy lần nữa.

Vì Tô Minh bảo tôi đợi anh ấy ở đây, tôi đã sắp xếp lại đồ đạc và từ từ đọc lại tờ báo do Linh Nhi để lại, trong đó nói rằng có ba phụ nữ từ 18 đến 28 tuổi bị mất tích mà không rõ lý do. Không có dấu hiệu gì đáng ngờ, và gia đình không hề hay biết. Cảnh sat nói rằng nạn nhân đã bỏ nhà đi nhưng không lấy đi vật gì. Lúc đầu cảnh sát nói rằng có thể nạn nhân bị bắt cóc và gia đình nạn nhân không nhận được bất kỳ cuộc gọi nào từ những kẻ bắt cóc, vì vậy không ai biết chuyện gì đã xảy ra.

Cho đến khi nạn nhân đầu tiên xuất hiện trong một con hẻm nhỏ sau ba ngày mất tích, toàn bộ cơ thể nạn nhân bị co rút lại, như thể nó bị hút cạn máu , và nó không khác gì một xác chết.

Điều này đã thu hút sự chú ý.

Cảnh sát đã cố gắng hết sức để tìm manh mối, nhưng không có máy quay giám sát nào ở nơi đó, bởi vì đó là một con hẻm nhỏ, có rất ít người đi bộ và đó không phải là khu dân cư hay thương mại vì vậy không có manh mối.

Trong một thời gian, nó đã biến thành một vụ án chưa được giải quyết. Đã nửa tháng trôi qua và vụ án vẫn chưa bị phá .

"Cậu đang nói rằng những người phụ nữ bị gϊếŧ bởi ma cà rồng?"

Vào thời điểm đó, có hai nữ sinh trung học ngồi ở hành lang, cầm truyện tranh trên tay. Rõ ràng là họ đang tán gẫu trong lúc đợi ai đó

Khi nghe điều này, cô gái có mái tóc dài gật đầu đồng ý: "Tớ đã xem bức ảnh.Cơ thể thực sự bị co lại. Mặc dù tớ không biết có vết thương nào trên cổ không,nhưng 90% có thể là do ma cà rồng."

"Cậu có nghĩ rằng ma cà rồng sẽ yêu tớ không?" Khuôn mặt của cô gái tóc ngắn đang mơ mộng, và đôi mắt cô sắp bắt kịp. "Nếu anh ta yêu tớ, tớ sẽ không có gì để hối tiếc."

"Bớt mơ mộng lại." Cô gái có mái tóc dài vừa ăn vừa nói, và liếc mắt nhìn cô bạn bên cạnh.

"Nhưng cả nhà tôi đều thích việc đó."

Tôi lắng nghe và lắc đầu, "Một con ma cà rồng?"

Tôi nghĩ họ giống như tôi khi tôi còn ở tuổi mơ mộng về tất cả các loại truyện tranh cả ngày, và tôi đã từng say mê ma cà rồng, bất cứ ai là ma cà rồng vô hình chung đều rất đẹp trai.

Với một tiếng "bụp", tôi vô tình làm rơi chiếc túi xuống đất. Khi tôi định cúi xuống nhặt nó, một bàn tay trắng thon dài vươn ra một bước trước đó và nhặt chiếc túi cho tôi.

Ngay khi tôi nhìn lên, tôi thấy rằng có một người đàn ông đẹp trai một cách đáng kinh ngạc, da trắng, bóng bẩy như gốm, với con ngươi sâu thẳm như tài tử hàn quốc,nếu tâng bốc anh ta đẹp như tranh vẽ thì không có gì sai

Mái tóc đen gọn gàng bám sát cổ, và những đường nét thanh tú giống như mỗi nét vẽ là một sự khắc họa khó tả. Áo khoác đen được may đo và các chi tiết trên áo được sắp xếp hợp lý, cà vạt nơ đen đơn giản được buộc vào áo sơ mi trắng, không hề có sự cứng nhắc, và nó không giống như những quý ông thông thường. Giống như một quý ông bậc SSS+ vậy.

"Tiểu thư, cái túi của cô…."

Tôi nhận ra rằng tôi có một chút thô lỗ, và vội đưa tay nhận lấy và không quên cảm ơn

"Cảm ơn anh"

"Không có gì”

Anh mỉm cười nhẹ nhàng và quay đi, trong khi cô gái tóc ngắn đột nhiên hét lên và chỉ vào người đàn ông với niềm vui. "Ah, đó là quản lý cửa hàng “Thế giới này được sinh ra cho bạn”. Anh ý thật đẹp trai và lãng tử "

"Thế giới này được sinh ra cho bạn?" Tôi lẩm bẩm và lặp đi lặp lại, như thể tôi đã nhìn thấy nó ở đâu đó, nhưng tôi không thể phủ nhận rằng người đàn ông này thực sự đẹp trai, và đi bộ đến cửa hàng như thế này có thể khiến nhiều người phụ nữ không thể kiểm soát được trái tim mình

Tôi mỉm cười ngại ngùng và ngẩng đầu lên, nếu Linh Nhi chắc chắn cậu ấy cũng sẽ làm điều tương tự.

------------------------