Chương 39: Cô bé mặc áo đỏ
Khuôn mặt đầy máu của Miêu Bà cầm đến gần như muốn nuốt chửng tôi ngay lập tức, và theo bản năng tôi đã dùng tay để ngăn nó lại, và tôi lùi lại. Nhưng có một lực lại đẩy tôi về phía trước. Cùng lúc đó, tiếng còi xe và phanh đột ngột phát ra từ phía sau tôi, và tôi đột nhiên mở mắt ra. Tôi mới phát hiện ra tôi đang đứng giữa đường.
Chiếc kẹp tóc trên đầu đang tỏa sáng rực rỡ , và tôi biết rằng nó đã bảo vệ tôi. Nếu không thì tôi đã bị xe đâm. Miêu bà đã biến mất.
"Mù à con nhỏ kia!"
"Cháu xin lỗi"
Tôi cảm thấy sợ hãi, mồ hôi lạnh trên lưng và tôi bỏ hộp cơm sang một bên.Và nó rơi xuống,vì nắp hộp cơm được đóng chặt nên mọi thứ không thể rơi ra mà chỉ có nước canh bị tràn vào cơm.
"Xin lỗi. Giáo sư Kỳ. Em đã vô tình làm rơi hộp cơm trưa, vì vậy canh đã tràn vào cơm, nhưng nó không ảnh hưởng đến thức ăn."
Tôi đặt hộp đựng cơm lên bàn. Một số lời giải thích vụng về. Giáo sư Kỳ nở một nụ cười dịu dàng. Vươn tay ra và xoa xoa mái tóc hơi rối bù của tôi, "Em trông có vẻ rất sợ hãi? Có chuyện gì xảy ra à? Tô Minh bắt nạt em à?"
"Không. Đó là khi em chạy ra đường và em suýt bị đâm" Tôi không thể nói với thầy ấy chính xác những gì xảy ra. Dù sao, thầy ấy cũng sẽ không tin đâu.
Kỳ Vũ cười, "Nếu Tô Minh thực sự bắt nạt em, hãy đến bên tôi bất cứ lúc nào."
Tôi đã ngạc nhiên hỏi, "Giáo sư Kỳ, thầy có thực sự thích em không? Tại sao?"
"Thích một người thì đâu cần lý do ?" Kỳ Vũ cầm đũa và cắn một miếng thức ăn rồi nhận xét, "Nó ngon, nhưng nó còn ngon hơn khi tự tay em đã nấu!"
"Tôi đã từng thích nấu ăn với bố tôi khi tôi ở nhà, nhưng tôi đã không làm điều đó trong một thời gian dài. Và bây giờ tôi phải tập lại."
Tôi kéo ghế và ngồi xuống, lấy con dao gọt hoa quả và gọt táo cho thầy ấy, Kỳ Vũ hỏi: "Vậy tại sao em lại đến đây để đi học một mình?"
"Bởi vì em có một lời hứa với Linh Nhi, chúng em phải học đại học cùng nhau cho đến khi tốt nghiệp, vì vậy em đã đến. Dù sao, có Linh Nhi ở đây nên em sẽ có động lực trở lại đây vào các ngày lễ."
"Có bao nhiêu người trong gia đình em?"
"Bố mẹ em và anh em."
"Không còn ai khác ư? Giống như ông bà?"
"Họ mất rồi" Tôi nhìn lên. Lúc đó, tia hoàng hôn cuối cùng tình cờ chiếu xuống Kỳ Vũ, che giấu cả người thầy trong bóng tối. Trông nó không thật, nhưng tôi có thể cảm thấy Kỳ Vũ trầm ngâm."Giáo sư?"
"Kiểu An, tay nghề nấu ăn của em thực sự tốt, tôi không biết tôi có thể ăn món gì ngon vào sáng mai?"
Tôi mỉm cười và cắt táo thành từng miếng và đặt nó vào đĩa, "Thầy muốn ăn gì?"
"Ăn em" Kỳ Vũ bất ngờ ôm tôi trái tay, tôi chỗng cự theo bản năng, nhưng nhớ ra vết thương của thầy ấy ấy, và cuối cùng ngồi xuống, "Giáo sư Kỳ, hãy bỏ em ra"
"Gọi tôi là Kỳ Vũ." Kỳ Vũ siết chặt tay, tay đặt vào cổ tôi, nói với một nụ cười, "Cái kẹp tóc của em thật đẹp, ai đã tặng nó cho em?"
Tôi nhận ra rằng Kỳ Vũ sẽ chạm vào cái kẹp tóc. Phản xạ có điều kiện đẩy thầy ta ra và tôi bước vài bước về sau để che cái kẹp tóc, giữ khoảng cách với thầy ấy, và ngượng ngùng nói: "Giáo sư Kỳ, em đã có bạn trai, vì vậy mong thầy hãy giữ khoảng cách…."
"Kiều An, tôi cá là cuối cùng anh ấy sẽ bỏ rơi em, chờ đến lúc chiếc kẹp tóc này bị gãy." Kỳ Vũ mỉm cười với tôi, với một nụ cười chắc nịch và giọng cười khúc khích, với một chút vui tươi, nhưng giọng điệu khiến mọi người cảm thấy rất nghiêm túc
Bằng cách nào đó, trái tim tôi run rẩy dữ dội, và sự khó chịu thoáng qua.
"Giáo sư Kỳ, muộn rồi, em sẽ quay lại vào ngày mai."
"Nhưng hôm nay bác sĩ nói tốt hơn là em nên ở lại qua đêm. Để bớt căng thẳng tôi định gọi Linh Nhi qua."
Ngay khi giọng nói của thầy ấy kết thúc, cái đầu nhỏ của Linh Nhi bước vào từ cửa. Dù tôi có thể miễn cưỡng thế nào đi chăng nữa tôi sẽ phải ngủ lai, lý do lớn nhất là tôi không thể gọi cho Tô Minh.
Không ai trả lời điện thoại ở nhà, và điện thoại của Tô Minh đã tắt. Tôi không biết số điện thoại của gia đình họ Tô là gì, nhưng nếu anh ấy không thấy tôi ở nhà vào buổi tối, anh ấy chắc chắn sẽ đến tìm tôi, nhưng điện thoại điện thoại báo là mười giờ tối và tin nhắn tôi nhắn cho anh ấy vẫn chưa được trả lời
Dương Khải,anh đang ở đâu?
Vì Linh Nhi xuất hiện, sự bối rối giữa tôi và Kỳ Vũ cũng dịu bớt, nhưng không chỉ vì Dương Khải không xuất hiện, mà còn vì câu nói cuối cùng của Kỳ Vũ nói với tôi. Nói tóm lại, tôi rất khó ngủ .
Tôi lăn lộn và xoay người liên tuc, rồi tôi thức dậy vào nửa đêm.
Khi tôi đứng dậy và đi vào nhà vệ sinh, tôi cảm thấy hơi khát. Tôi muốn rót nước để uống. Tôi thấy rằng ấm đun nước rỗng, và chỉ có một ly nước lạnh.
Nghĩ đến lần cuối cùng tôi uống nước lạnh vào giữa đêm và bị đau bụng cả ngày, tôi quyết định ra ngoài và lấy một ít nước nóng. Ban đầu tôi muốn gọi Linh Nhi, nhưng vì cậu ấy ngủ quá say làm tôi gọi không được nên tôi đã bỏ cuộc.
Dù sao, phòng nước nằm ở phía đông của bệnh viện. Cách đó vài mét, bệnh viện có y tá trực ban đêm, nên không có gì phải sợ.
Các lối đi của bệnh viện vào buổi tối đã đóng cửa. Chỉ có đèn trên tường màu vàng, được coi là vừa đủ ánh sáng. Chỉ có đèn trạm y tá là sáng nhất.
Tôi phải đi qua trạm y tá nếu tôi muốn đến phòng nước.
Nhưng tôi đi trên đường xung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ có chiếc đồng hồ điện tử treo trên hành lang lấp lánh một chữ "đỏ", nhắc nhở tôi một cách khó hiểu về ánh sáng đỏ trên điếu thuốc của ông già trong sân vườn tôi thấy lần trước. Và đột nhiên tôi bị chóng mặt và có cảm giác như bị hút vào.
“Coongg…Coonggg ...Coongg..”
Tôi dường như nghe thấy một tiếng chuông đang đến gần, rất gần nhưng tôi không thấy ai xung quanh, nhưng cơn chóng mặt biến mất ngay lập tức. Hành lang vẫn yên lặng, và tôi không thể nghe thấy gì ngoài hơi thở của chính mình.
Tôi hít một hơi thật sâu và nhanh chóng đi đến chỗ nước sôi để lấy nước. Khi tôi đi qua trạm y tá, tôi thấy rằng hai y tá đang ngồi cùng nhau và trò chuyện. Khoảnh khắc này khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Quan sát hơi nước từ từ bốc lên trong nồi đun, tôi lặng lẽ chờ đợi, và đột nhiên một tiếng "tách" nghe như tiếng nhỏ giọt.
Tôi quay lại và không có ai.
"Bình tĩnh nào”
Tôi tự an ủi mình rất nhiều, vỗ ngực và quay lại tắt công tắc. Tôi liếc thấy một cái bóng đỏ ở bên trái mắt. Một cô bé năm, sáu tuổi không biết từ khi nào đã đứng cạnh tôi. Đôi mắt cô bé tối đến nỗi dường như chỉ thấy một mầu đen sâu thẳm. Nhìn thẳng vào tôi, cười toe toét, "Có phải chị gái cũng đi uống nước không?"
Tôi chuẩn bị hét lên vì kinh hãi thì cuối cùng tôi dịu xuống khi tôi thấy cái bóng phía sau cô bé. Tôi nhớ lời ông tôi đã kể rằng những người có bóng không phải là ma.
Tôi rất nhẹ nhõm đến nỗi tôi tắt vòi và nói với cô gái nhỏ với một nụ cười, "Đúng vậy, chị khát nước nên tới lấy nước. Còn em thì sao? Nếu em không ngủ mà lại đi lại vào nửa đêm như này, gia đình em sẽ rất lo lắng đó”
Cô bé có dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt rất trắng, con mắt rất tối và to , và cô bé trông như người chết vậy.
Cô bé dựa vào tôi và nói: "Bố mẹ không muốn em nữa, em có thể đi theo chị gái không?"
"Cô bé ngốc." Tôi ngồi xổm xuống và đưa tay chạm vào tóc cô ấy, nhưng thấy rằng nó rất lạnh, và tôi cảm thấy một chút băng giá. Tay tôi co lại, và tôi nhìn vào bóng cô ấy trong tiềm thức, cái bóng vẫn ở đó. "Làm gì có cha mẹ nào mà lại không muốn con của mình, cô bé hay chị dắt em về phòng nhé?"
"Dạ"
"Gia đình em sống ở phòng nào?"
Và vì đây không phải là một khoa nhi. Nếu một đứa trẻ nhỏ như vậy xuất hiện, chắc là gia đình có người bị bệnh và phải nhập viện, nên tôi đã hỏi. Lúc này, tai bỗng nghe thấy tiếng chuông, thật giòn giã và mỗi lúc một gần
Cô bé trước mặt tôi đột nhiên ngã xuống đất vì đau đớn. Tôi đặt ấm nước xuống và đưa tay ra giúp cô bế, và thấy rằng cơ thể cô bé lạnh toát.
Rõ ràng bây giờ không phải mùa đông, nhưng cơ thể này lạnh.
Cô bé này thực sự là con người?
Tôi đang mê man suy nghĩ,bỗng cô bé đã đứng dậy khỏi mặt đất, khẽ mỉm cười với tôi và lắc đầu, "Chị giá, em sẽ lại đến với chị, em đi trước đây"
"Cô bé, đợi đã!"
Tôi lấy ấm đun nước và đuổi theo cô bé ra ngoài, nhưng không có gì trên hành lang lặng lẽ, chỉ có tiếng chuông trong tai tôi cứ vang lên cùng một lúc.
"Có lẽ cô bé đó ở một trong những căn phòng này!"
Tôi không chú ý lắm, và quay lại mang theo ấm đun nước. Sau khi uống một cốc nước nóng, nó rất dễ chịu, nhưng lúc này, Kỳ Vũ đột nhiên phát ra âm thanh, và tôi quay lại thì thấy thầy ấy cuộn tròn người đau đơn. Tôi thấy thầy ấy có vẻ đau đớn và người thầy nóng bừng lên
Bác sĩ nói rằng vết thương bị viêm nhiều nhất và cơn sốt là điều chắc chắn. Tôi không ngờ nó sẽ xảy ra vào giữa đêm, và tôi vật lộn đến sáng cho đến lúc Kỳ Vũ ngủ.
"Kiều An, cậu nghĩ sao?" Linh Nhi đổi chiếc khăn của Kỳ Vũ và nói, "Cậu không đến lớp sao, cậu sẽ tiếp tục chăm sóc giáo sư Kỳ à?"
Tôi nhìn Kỳ Vũ đang mê man và nói. "Cậu mang theo một ít thức ăn khi cậu đến vào buổi trưa. Thầy ấy đang ốm và có lẽ sẽ cần ăn một chút gì đó."
"Được rồi, tớ đi trước đây."
"Đợi đã." Tôi gọi Linh Nhi lại. Từ tối qua đến giờ, tôi không biết chút tin tức gì về Tô Minh. Tôi thực sự lo lắng, và nhớ anh ấy. Linh Nhi biết tôi muốn nói gì, Vỗ vai tôi và nói: "Nếu tớ gặp anh ta, tớ sẽ nói với anh ta, đừng lo lắng!"
"Tớ không lo lắng."
"Thật là cậu không lo? Cậu càng ngày càng khác trước đó" Lin Nhi nói với một nụ cười, "Đừng thể hiện tình yêu ra quá nhiều, hãy cẩn thận."
Cô ấy mỉm cười và rời đi, bỏ lại tôi sững sờ, và trái tim tôi lại bất an.
Sau đó, bác sĩ cùng y tá tới kiểm tra và nói rằng cơn sốt của Kỳ Vũ cuối cùng đã hạ xuống, nhưng vẫn còn hơi sốt nhẹ. Bác sĩ báo anh ta không nên đi lại quá nhiều, nên tôi bắt buộc phải túc trực tại đây
Điện thoại vẫn không đổ chuông. Vào buổi trưa, Linh Nhi đến và nói rằng cô ấy không thấy Tô Minh đến lớp. Điện thoại của anh ấy vẫn bị tắt. Tôi thực sự lo lắng, vì vậy tôi đã để Linh Nhi thay tôi và tôi vội về nhà.
"Dương Khải, Dương Khải, anh có ở nhà không? Dương Khải?"
Tôi mở cửa và gọi tất cả các phòng, nhưng không ai đáp lại tôi, không ai ở nhà, nhưng tôi thấy xác của Tô Minh trên sofa, nghĩa là, Dương Khải đã đi ra ngoài với hình dạng thật của mình, anh ta đang làm gì vậy?
Sự mất mát trong tận đáy lòng tôi ngày càng nặng nề, có thật là anh ấy thực sự không muốn gặp tôi?
Tôi không biết nó có phải vì cảm xúc lúc này hay do tôi nhớ anh ấy không. Tôi ngồi xổm trên ghế sofa và khóc. Tôi không biết tôi đã khóc bao lâu. Bầu trời dần mờ đi, và một sự lạnh giá bỗng xuất hiện và bao bọc lấy tôi.
------------------------