Chương 35 : Cơn ác mộng trong ngôi trường ma (Phần 3)
Tôi mơ hồ nhìn thấy một quả cầu nhỏ màu trắng trôi nổi trong cơ thể Lâm San, nó càng trở nên rõ ràng hơn khi cảm xúc của cô ấy gay gắt.
Đó giống như quả cầu mầu trắng tôi nhìn thấy trong cơ thể Vân Hà
"Điềm Điềm, cô ta nói cô ta không biết, vì vậy tôi có nên xé cô ta ra và lấy trái tim của cô ta không, nhưng trái tim đó không phải là của tôi. Và hình như cô bạn nhỏ của chúng ta biết trái tim tôi đang ở đâu, nói đi nó đang ở đâu?"
"Tôi, tôi….."
Tôi nuốt nước bọt, cố trấn tĩnh lại. "Nếu tôi nói cho cô biết trái tim cô đang ở đâu, cô có thể trả lại Linh Nhi cho tôi không?"
"Linh Nhi?" Lâm San quay người lại, và tôi thấy Linh Nhi đang ngồi trên mặt đất với đôi mắt nhắm nghiền trong góc cạnh tôi. Quần áo còn nguyên vẹn và tôi không thấy vết thương nào, "Cô ta ở đó, nói cho tôi biết trái tim của tôi ở đâu?"
"Tôi, tôi phải xác định liệu Linh Nhi còn sống hay không."
Có lẽ Lâm San cảm thấy tôi không thể trốn thoát. Vì vậy, cô ta đã cho tôi lại gần Linh Nhi. Tôi vội chạy đến bên Linh Nhi và lắc mạnh cô ấy, "Linh Nhi cậu tỉnh lại đi. Linh Nhi , Linh Nhi!"
"Kiều An đó sao?" Linh Nhi từ từ mở mắt ra. Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm,
"Kiều An.Chạy đi nhanh lên, nguy hiểm lắm." Linh Nhi yếu ớt nói
"Không, Chúng ta hãy đi cùng nhau."
Linh Nhi trông cực kỳ yếu đuối. Tôi nắm lấy tay Linh Nhi và giúp cô ấy đứng dậy, và bỗng tôi bất ngờ bị đánh ngã xuống đất trước khi tôi kịp ổn định cơ thể.
Lâm San nhìn tôi giận dữ, đôi mắt của cô ấy đầy máu, "Kiều An, cô đã nói dối tôi! Tôi sẽ gϊếŧ cô! Tôi sẽ lấy trái tim của cô"
"Kiều An, chạy đi!"
Linh Nhi đột ngột nhiên hét lên. Tôi kéo một chiếc ghế gãy bên cạnh và ném nó về phía Lâm San. Nhân cơ hội, tôi kéo Linh Nhi và chạy đi. Tôi không biết phải chạy đến khi nào. Tôi kéo Linh Nhi chạy trong vô thức. Bỗng một giọng nói khô khốc và đầy lạnh giá vang lên
"Kiều An, bạn ổn chứ?"
Tôi quay đầu lại nhìn Linh Nhi, nhưng tôi nhận thấy rằng người tôi đã chạy trong một khoảng thời gian dài không phải là Linh Nhi.
"Dương Thanh!"
Dương Thanh mỉm cười với tôi và nghiêng đầu với đôi mắt trống rỗng, "Kiều An, cô không thể chạy thoát đâu."
"Không!"
Tôi đẩy mạnh cô ấy và tiếp tục chạy, Dương Thanh kiên quyết đuổi theo tôi. Cô ấy rất nhanh, ngón tay cô ấy giơ ra và cô ấy túm lấy đầu tôi. Ngay lúc đó, một ánh sáng lóe lên từ đầu tôi và Dương Thanh hét lên đau đớn, rồi ngã xuống đất.
Tôi nhìn Dương Thanh một cách khó hiểu, tôi đưa tay ra và chạm vào đầu tôi, nắm lấy cái trâm kẹp tóc và gỡ nó xuống, Ánh sang vẫn còn đó, mờ nhạt và ấm áp như lông vũ.
Nghĩ đến lời Dương Khải, nếu chiếc trâm tóc này thực sự có thể bảo vệ tôi, thì tôi có thể không sợ điều gì cả.
Quay trở lại lớp học đó, Linh Nhi đang ngồi bên cửa sổ cùng Tiểu Nhã, và cô ấy sẽ ngã ngay nếu Tiểu Nhã đủn xuống. Lâm Shan nhìn tôi nham hiểm
"Kiều An, nếu cô dám bỏ chạy, Linh Nhi sẽ phải chết."
"Xin đừng làm tổn thương Linh Nhi."
"Nào cho tôi biết, trái tim của tôi ở đâu?"
Tôi bất lực òa khóc lúc đó “Tôi thực sự không biết”
"Vậy thì hãy chết hết đi!"
Lâm San thật sự độc ác, không có một chút không khí nào trong căn phòng u ám này. Tôi biết rằng điều đó có thể kết thúc vào lúc này. Cảm giác trong tôi rất hỗn loạn.
"Trái tim của cô ở đây, nhưng cô phải tự mình lấy nó!"
Tôi đột nhiên thấy tay mình tự vươn ra về phía Lâm San, và trong lòng bàn tay tôi có một trái tim đang đập.
Giọng nói rõ ràng phát ra từ phía tôi, nhưng tôi thực sự không phải người nói
Trong lúc tôi còn đang hoang mang và bỗng hình ảnh Dương Khải xuất hiện trong tâm trí tôi với một nụ cười.
[Dương Khải, hay cứu lấy Linh Nhi, làm ơn. 】
Tôi hét lên trong suy nghĩ, tôi hy vọng anh ấy có thể nghe thấy.
Ngay khi Lâm San nhìn thấy trái tim, đôi mắt cô ta sáng lên, và cô bước về phía trước, nhưng lại dừng lại, nhìn chằm chằm vào tôi một cách cảnh giác.
"Lần trước cô đã chuẩn bị một quả tim giả để lừa tôi, cô nghĩ lần này tôi sẽ tin cô sao?"
"Thật hay giả, đến đây lấy rồi sẽ biết?"
Lâm San điên cuồng và nói với Tiểu Nhã, "Mang nó đến cho tao."
Tiểu Nhã buông Linh Nhi và tiến lại phía tôi lấy trái tim cho Lâm San
"Dương Khải, em….."
"Shhhh, đừng nói gì, cũng đừng chuyển động."
"Ừ."
Tôi rõ ràng là sợ chết, nhưng Dương Khải đã không xuất hiện những lúc tôi đang nguy hiểm, và tôi không biết tại sao. Tôi luôn mong chờ anh ấy xuất hiện, và thậm chí ghét việc tại sao anh ấy không đến để giúp tôi trực tiếp.
Nhưng anh bây giờ anh ấy đã xuất hiện, như thể có một giọng nói cho tôi biết rằng thay vì không đến, anh ấy đang chờ đợi thời điểm tốt nhất.
Tôi không biết tại sao tôi cảm thấy như vậy, nhưng tôi có thể làm bất cứ điều gì vào lúc này, nếu tôi có thể kết thúc mọi thứ, thì tôi sẵn sàng.
Lâm San không có tay và chân, và chỉ có thể cúi đầu chạm vào trái tim. Lúc này, một vài tia sáng tỏa ra từ trái tim, và sau đó trái tim phát nổ.
Một bàn tay đưa ra che trước mắt tôi, buộc tôi phải nhắm mắt lại, giọng nói dịu dàng của Dương Khải vang lên bên tai tôi, "Đừng nhìn."
Lâm San hét lên đau đớn và biến mất sau một lúc, khi đó Dương Khải xuất hiện từ bóng tối và đi về phía vị trí của Lâm San.
Nó giống như một vụ nổ nhỏ, những mảng đầu và máu rơi khắp nơi.
Dương Khải khom lưng và nhặt một quả cầu màu trắng từ mặt đất. Với một cái bóp trong tay, quả cầu vỡ tan ngay lập tức, nhưng anh ta cười khẽ.
Giọng cười lạnh lùng đến thấu tim gan.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng cười như vậy từ Dương Khải, toàn thân tôi run lên, không kém gì sự hoảng loạn vừa nãy.
"Hóa ra ta cũng bị lừa bởi thứ này." Dương Khải dường như đang nói với chính mình, nhưng cũng nói với những người khác, “Đi ra đi! Ngươi tưởng với thân xác đó có thể lừa được bổn vương sao?"
"Ha ha,quả những điều này không thể đánh lừa đôi mắt của người, tất nhiên, linh hồn của Lâm San vẫn còn có giá trị đối với ta, ta không thể cho ngươi phá hủy nó vào lúc này!"
Linh Nhi bên cửa sổ đột nhiên đi xuống, và ánh trăng chiếu vào mắt cô, phản chiếu màu đỏ kỳ lạ. Giọng nói phát ra từ miệng Linh Nhi trống rỗng và thanh tao, và dường như ai đó đã nhập vào Linh Nhi
"Chẳng qua đó chỉ là một lời cảnh cáo, nhưng vẫn không thể khiến ngươi hiện thân"
Tôi bị sốc, Lâm San vẫn chưa chết sao?
"Ta thật sự không thích điều đó!" Dương Khải nghiến răng, và dưới ánh trăng bạc, tôi thấy khuôn mặt của anh ta đang nổi giận.
"Thế vẫn chưa đủ, ta cũng muốn nói với ngươi, nếu người muốn lấy lại thân xác của mình,thì đừng có làm liều."
Thân xác?
Thân Xác của Dương Khải?
Tôi dường như đã nghe thấy hồn ma nữ trong mặt nạ da trước đây có nói về điều này.
Tôi nhìn về phía Dương Khải, anh ta thực sự có một thân xác sao?
Nhưng anh ta không phải là ma sao? Một con ma cần thân xác của mình để làm gì?
"Làm thế nèo để ngươi nói ra đây,muốn chết lần nữa sao?" Năm ngón tay của Dương Khải uốn cong, và một ngọn lửa đen thắp lên bên ngoài ngón tay của anh ấy.
"Dương Khải, đó là thân xác của Linh Nhi, đừng làm tổn thương cô ấy!"
Tôi nghĩ Dương Khải muốn gϊếŧ Linh Nhi,điều đó khiến tôi sợ hãi hét lên, "Linh Nhi" đột nhiên cười và nói với tôi.
"Sẽ bắt đầu từ cô ta?"
"Linh Nhi" chỉ vào tôi với một nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt của cô ấy, nhưng nó đầy thô tục.
Trước khi tôi có thể phản ứng, tôi cảm thấy cơ thể mình nhẹ và chân tôi nhô lên khỏi mặt đất. Sau đó, một lực đập vào ngực tôi và đẩy tôi ra khỏi cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ, những đám mây đen biến mất và ánh trăng dịu đi. Tôi nhìn vào khoảng không dưới chân mình, nhưng tôi không rơi xuống.
Mặc dù tầng thứ sáu không quá cao, nhưng nó cũng không quá thấp. Nếu ngã, tôi sẽ bị thương rất nặng hoặc có thể chết.
"Dương Khải, những gì ngươi muốn ở đây, có những manh mối ẩn giấu về cơ thể ngươi ở trong thứ này!"
"Linh Nhi" lấy ra một quả cầu màu trắng nhỏ,nó tỏa ra ánh sáng bạc, nổi bật trong đêm đen vô tận này.
"Ngươi sẽ đến và lấy nó chứ, nhưng nhìn kìa… "Linh Nhi" quay lại và nhìn tôi với một nụ cười. "Nếu người lấy nó cô ta sẽ rơi xuống. Chọn một trong hai, quyết định của ngươi là gì?"
Tôi ngây người nhìn Dương Khải. Anh ta quay lưng lại với tôi và không quay lại nhìn tôi, cũng không nói một lời.
Ngay lúc đó, trái tim tôi thật khó chịu.
Tôi có thể thấy rằng thân xác đó rất quan trọng với Dương Khải. Nếu quả bóng màu trắng này thực sự có chứa manh mối để tìm, thì đó thực sự là một thứ rất quan trọng.
Đứng trước sự lựa chọn giữa một manh mối quan trọng và tôi. Tôi nghĩ anh ta sẽ chọn manh mối.
Rốt cuộc, đối với anh ta, tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, thậm chí là người vợ được gọi là không thể ở bên anh ta.
Bởi vì tôi là người, anh ta là một con ma.
Con người và ma có những thứ khác nhau và thường không có kết thúc tốt đẹp từ xa xưa
Vì vậy, khi Dương Khải nhấc chân và bước về phía trước, tôi đã có chút đau nhói. Mặc dù lúc đó trái tim tôi đau nhói, tôi nhắm mắt lại.
"Dương Khải, hãy nhớ đưa Linh Nhi trở lại nhé."
Ngay khi áp lực đỡ cơ thể tôi biến mất, người tôi nặng trĩu ngay lập tức và tôi cảm thấy cơ thể ngã xuống rất nhanh, và sớm thôi tôi sẽ chết ở đây. Và mọi thứ tiêu tan
Một chút cô đơn trong lòng tôi, tốc độ rơi xuống vẫn không giảm lại, đó là khi tôi biết tôi không phải là một người quan trọng đối với ai đó
"Ngốc, tìm lại thân xác cho ta đó là công việc của em, không phải của ta."
Bỗng cơ thể tôi cảm thấy một sự lạnh giá,và tai tôi nghe thấy một hơi thở quen thuộc. Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy Dương Khai đang giữ tôi trên mặt đất.
“ Dương Khải ta chỉ cần em là đủ."
Vào lúc đó, nước mắt tôi không còn có thể kìm nén được nữa, và tôi không bao giờ biết rằng sau khi vừa trải qua một sự kí©h thí©ɧ mạnh mẽ như vậy, cơ thể và tâm trí tôi biến mất vì một câu như vậy.
“Chỉ vì trong tim ta chỉ có em”
"Nhưng manh mối…."
"Nếu các manh mối đã biến mất, ta có thể tiếp tục tìm lại chúng, nhưng nếu em biến mất, ta sẽ không bao giờ tìm lại được em nữa." Dương Khải giữ chặt tay tôi và bước trở lại.
"Dương Khải…."
"Có chuyện gì vậy?" Anh ta dừng lại và nhìn tôi.
Tôi đưa tay ra ôm lấy cổ anh, cúi xuống và hôn lên môi anh, rồi nhanh chóng co người lại,tim tôi đập loạn .
Tôi không biết tại sao mình lại làm điều này, bởi vì trái tim tôi tại thời điểm đó rất ấm áp, giống như mặt trời ấm áp vào mùa đông, mềm mại và thoải mái, khiến mọi người rất hạnh phúc.
Dương Khải nhìn tôi âu yếm, với một nụ cười trên khóe miệng. Khi vừa đặt tôi xuống, tay phải anh ta ôm lấy đầu tôi và cúi đầu hôn tôi thật mãnh liệt.
Mãi đến khi tôi không thở nỗi thì tôi mới buông tay ra và anh ta ôm tôi lần nữa, "Nương tử, đã đến lúc chúng ta động phòng rồi."
Tôi ngạc nhiên không bác bỏ, vì tôi biết tôi thích anh ấy.
Buổi tối hôm đó thực sự mệt mỏi nên cơn buồn ngủ ập đến, và tôi ngủ đến trưa ngày hôm sau , tôi thức dậy bởi cuộc gọi đến từ Linh Nhi
"Quỷ lười, mặt trời mọc đến đỉnh đầu rôi, Còn không mau thức dậy! Tốc độ đến trường nhanh lên!"
Trái tim tôi thư thái khi nghe giọng nói nồng nhiệt của Linh Nhi. Cô ấy có thể mắng tôi như vậy, không sao đâu.
Tôi không biết làm thế nào để hiểu chuyện gì đã xảy ra sau ngày hôm qua. Linh hồn của Lâm San không biến mất, nhưng Dương Khải nói rằng cô ấy sẽ không xuất hiện trở lại trong một thời gian ngắn.
Nghĩ lại cái chết của những người khác, tôi cảm thấy rất đau xót.
Nếu không có hận thù, sẽ không có gì xảy ra.
------------------------