Chương 27: Cuộc sống không an toàn

Chương 27: Cuộc sống không an toàn

“Tôi” mở cửa và thấy Tô Minh đang đứng ngoài cửa với bộ đồ lót và tôi ngay lập tức ngượng ngùng cúi mặt xuống.”Tại sao cô lại lo lắng như vậy?”

"Không có chuyện gì cả."

"Khó chịu!" tôi đẩy Tô Minh ra, và "Tôi" đỏ mặt trở lại phòng ngủ.

Một lúc sau, Tô Minh tắm rửa, và anh trèo lên giường không nói một lời. Chỉ ấn tôi xuống .

"Đừng vội vàng như vậy, tôi chưa sẵn sàng!"

"Dù sao, đây không phải là lần đầu tiên. Cần phải chuẩn bị gì nữa sao? Hay em muốn tôi làm cho em đau?"

"Tôi ghét nó!"

"Sau một lúc cô sẽ không cảm thấy đau nữa đâu "

Hai người nheo mắt nhìn tôi bằng ánh mắt tán tỉnh. Tôi có thể cảm nhận được cảm giác của cơ thể vì sự chủ động của Tô Minh, nhưng tôi không thể ngăn chặn nó. Tôi càng ngày càng ghét điều này

Nước mắt tôi tuôn không ngừng. Tôi nhắm mắt không nhìn, không cảm nhận, nhưng cơ thể và tâm hồn cảu tội lại được người khác điều khiển. Cảm giác đó khiến tôi không thể chịu đựng được nữa. Không thể không gầm lên ầm ĩ.

"Tô Minh, không, là Dương Khải, Anh là đồ khốn. Anh có phải là ma không? Thậm chí anh không nhận ra điều gì sao? Người phụ nữ chiều nay đó là giả. Anh có thực sự quan tâm đến tôi không. Tôi là vợ của anh. Anh có phải là chồng tôi không? Tại sao một người chồng lại không phân biệt được điều này! Cái quái gì vậy! Anh là một kẻ máu lạnh. Anh biết là tôi sợ chết nhưng anh lại không thể làm gì. Dương Khải, anh là thằng khốn! cứu tôi với, cứu tôi, Dương Khải, tôi rất sợ, tôi không muốn chết, cứu tôi. "

Cuối cùng,tôi mắng đến cạn cả nước mắt, tôi không biết tôi đang nói về điều gì, tôi chỉ nghĩ rằng người phụ nữ ấy sẽ gϊếŧ tôi bất cứ lúc nào, và Dương Khải vẫn sẽ hạnh phúc với tình yêu của tôi, tôi sẽ phát điên mất..

"Ngốc” Một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi, một hơi thở dài mát lạnh dần dần bao quanh tôi .

"Vì tôi sợ, tại sao em không nói cho tôi để được giúp đỡ sớm hơn, mà phải bước bình cho đến tận lúc này?"

Khi tôi nghe thấy giọng nói đó, tôi đột nhiên mở mắt ra, nhưng thấy mắt tôi mở to. Trong phòng ngủ sáng sủa, một người phụ nữ ngã xuống đất đầy máu, hơi thở yếu ớt và như thể cô ta sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

"À!" Tôi nhảy ra khỏi giường và thấy rằng mình có thể di chuyển, tôi ngạc nhiên, "Tại sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Thưa ngài, tôi sai rôi, xin hãy cho tôi một cơ hội? Tôi hứa sẽ không bao giờ làm điều đó một lần nào nữa. Miễn là ngài có thể bỏ qua tôi lần này, tôi sẽ nói cho ngài biết cơ thể của ngài được niêm phong ở đâu”

Sau đó,tôi tìm thấy một người đàn ông mặc áo choàng đen đứng cạnh giường và quay lưng lại với tôi.Và từ từ tiếp cận người phụ nữ từng bước một. Năm ngón tay mảnh khảnh như chỉ còn có xương khẽ nắm nhẹ, và có một quả cầu ánh sáng màu tím trong lòng bàn tay, di chuyển như một ngọn lửa.

"Quá muộn để xin sự tha thứ rồi."

Anh ta giơ tay và ném ngọn lửa màu tím trong tay . Một ngọn lửa nhỏ được bao quanh người phụ nữ ngày khi quả cầu chạm vào cô ấy. Người phụ nữ vùng vẫy điên cuồng trong ngọn lửa. và những tiếng la hét chói tai gào lên làm tai tôi đau đơn , nhưng Dương Khải đã không thu lạ ngọn lửa.

Bây giờ tôi thấy có một sự tàn nhẫn độc ác đến đáng sợ toát ra từ người đàn ông này

Ngọn lửa không quay trở lại lòng bàn tay anh ấy đến khi người phụ nữ kia bị đốt cháy và hóa thành tro tàn.

Tôi đã thấy tất cả những điều này diễn ra, dù chỉ một vài tíc tắc, nhưng cứ như đã trôi qua một trong một khoảng thời gian dài vậy.

"Ai ?"

Anh ta đột nhiên nói lớn về phía cửa sổ. Tôi chỉ nghe thấy tiếng kêu của một con mèo hoang từ bên ngoài, và rồi tôi thấy cái hộp gỗ bị tôi phá hủy trên bệ cửa sổ,.

Tôi ngạc nhiên, đó là cái hộp có mặt nạ da.

Anh ta mở cửa sổ và nheo mắt nhặt chiếc hộp lên. Với một cái bóp trong tay, cái hộp gỗ vỡ tan, và những mảnh vỡ bay theo gió mà biến mất.

"Dậy đi?" Đôi mắt của anh ta trở nên dịu dàng, và miệng anh ta nhìn tôi với một nụ cười.

Tôi nghĩ anh ta là Dương Khải, nhưng quay lại với khuôn mặt hoàn toàn xa lạ. "Anh là ai?"

Câu trả lời là một nụ hôn mãnh liệt. "Ngay cả chồng mình mà cũng quên rồi sao?"

Tôi ngạc nhiên, người đàn ông trước mặt tôi thực sự là tôi Là Dương Khải?

"Đã bao nhiêu lần…. "

Tôi không biết làm thế nào để mô tả nó vì những lần đó là trong những giấc mơ của tôi. Tôi rất sợ đến nỗi tôi sợ đến nỗi tôi đã không nhìn anh ta cẩn thận, vì vậy ở một mức độ nào đó tôi không biết Dương Khải trông như thế nào.

Đôi mắt của Dương Khải tối hơn và sâu hơn so với Tô Minh,kèm với sự ngang ngược và lạnh lùng của một vị chúa tể, nhưng cũng với sự tàn nhẫn đó, nhưng khi anh ta cúi sát mắt nhìn tôi , anh ta che giấu một khuôn mặt góc cạnh sắc bén, với một chút tinh tế sự mềm mại, không nhiều nhưng nó đủ gây sốc để chiếm được trái tim của một người phụ nữ.

Những tấm vải mầu đen choàng sau người như một thác nước rơi xuống, không thấy có xiềng xích, trông có vẻ hơi luộm thuộm, nhưng màu đen giống như phản chiếu làn da con người một cách công bằng và trông sáng hơn, thêm một chút vẻ đẹp hoang dã, giúp truyền cảm hứng hơn.

Tôi không ngờ rằng có thể nhìn thấy một người đàn ông như vậy trong hoàn cảnh này, và trong một khoảnh khắc anh ta chắc chắn quên mất mình đang ở đâu và hỏi.

"Tôi có đẹp trai không?"

"Được rồi,hoàn hồn nào” Tôi không biết phải nói như nào, và bỗng tôi thấy nụ cười của Dương Khải, dường như đó là một nụ cười nhẹ nhàng đầy sức hút và thờ ơ,.Điều đó khiến tôi líu lưỡi. "Một người đàn ông trông tốt và nhiều lông? Chắc chắn không phải phụ nữ."

Đôi mắt mỉm cười của Jun Chong đột nhiên nheo lại, và mọi thứ dường như đáng sợ hơn, tôi rùng mình và vội vàng giải thích. , "Ai bảo anh trông đẹp hơn tôi, tôi có thể ghen không!"

Biểu cảm quá tinh tế khiến tôi giật mình, nhưng đôi mắt của Dương Khải nheo lại nhưng anh ta rất hài lòng, nắm tay tôi thật chặt, dùng tay chạm vào tóc tôi

"Bình tĩnh lại, em có sợ không?"

Tôi hạ mắt xuống và gật đầu.

Làm sao tôi không sợ được, từ ngày gặp anh, tôi đã thấy sợ rồi.

Nhưng tôi không dám nói điều này, người đàn ông này có thể đối xử bằng cả trái tim, và sẽ đe dọa mọi người xung quanh vì tôi, vì vậy anh ta chắc chắn không có ý xấu, và tôi chỉ có thể đi từng bước một .

"Vì em sợ,nên em hãy tập làm quen với sự tồn tại của tôi sớm, bởi vì chỉ có tôi mới có thể bảo vệ được em…." Dưng Khải nằm xuống và ôm tôi với một hơi thở lạnh lẽo quanh tôi, khiến tôi đột nhiên rất buồn ngủ, "..Và em là người phụ nữ của tôi, mãi mãi. "

Tôi không muốn trở thành người phụ nữ của anh ấy . Tôi muốn bác bỏ lời nói đó, nhưng sự mệt mỏi lúc đó rất nặng nề, khiến ý thức của tôi mờ nhạt, vì vậy tôi không thể nghe rõ những gì anh ấy nói tiếp theo.

Dương Khải nhìn chằm chằm vào tôi thật lâu, và ánh sáng trong con ngươi đen tối của anh, không thấy bất kỳ bóng dáng nào.

"Hãy thư giãn, tôi rất hài lòng với hành động của em lần này. Có thể trong những ngày tới, em sẽ gặp phải những khó khăn và đừng để nỗi sợ chi phối. Em có thể sẽ tìm cách giải quyết nó. Nhưng ngay cả vậy anh hy vọng em có thể gọi anh bất cứ lúc nào, để anh bảo vệ em. "

------------------------