Chương 151: Quỷ xa

CHƯƠNG 151 : QUỶ XA

Tôi nhìn về phía hai hình nộm giấy, chúng giống hệt chúng tôi, đứng yên không nhúc nhích, đôi mắt trống rỗng vô hồn.

"Đống giấy vụn này sẽ có tác dụng chứ?"

"Cô chưa nghe câu “ Sửa đá thành vàng, biến phế thành bảo” à. Chút bản lĩnh này đối với bổn sư không là vấn đề. Với cả ngươi xem, trên tay chúng cũng được đeo xích quỷ. Đợi chúng lên xe, chúng ta có thể nghe và cảm nhận được mọi thứ qua chúng."

Mặc Linh nói một cách dương dương tự đắc, tôi bĩu môi nói "Nếu ngươi có thể biến đá thành vàng, tại sao đến giờ ngươi vẫn là một con đĩ nghèo khổ?"

Sắc mặt của Mặc Linh trầm xuống, không khách khí đánh tôi một cú: “ Ta nghèo là do ngươi chứ còn ai vào đây! Mỗi lần gặp ngươi như rước chuyện vào thân, hại ta bị sư phụ cắt xén tiền công. Cho nên ngươi nhất định phải chu cấp lại đẩy đủ mọi thứ cho ta coi như bù đắp.”

"Này, không phải chứ! Rõ ràng là sư phụ ngươi cố tình làm vậy, sao lại đổ tại ta ? Nếu ngươi nghĩ ta phiền phức thì lôi ta theo làm gì? Chào thân ái !"

Tôi vừa nói vừa cố giật quỷ xích ra, nhưng không sao tháo nổi, Mặc Linh kiêu ngạo nhíu nhíu mày “ Ngươi mà giật đứt nổi thì chắc Thiên Chi sư mẫu phải khép đít gọi ngươi là sư phụ. Bảo vật này là do Thiên Chi sư mẫu bỏ bao công sức mới có được, ta phải năn nỉ mãi mới mượn được đấy "

"Lợi hại vậy sao?"

"Tất nhiên. Sợi xích này trước kia chính là bảo vật được hai vị quỷ thần trong hàng ngũ Thập Đại m Soái chính là Hắc Bạch Vô Thường sử dụng. Không một linh hồn nào có thể trốn thoát khi bị thứ này xích lại."

"Vậy Thiên Chi đã cướp chúng từ tay Hắc Bạch Vô Thường?" Tôi tắc lưỡi “Cô ấy mạnh vậy sao?”.

"Thế nào có muốn bái sư không?"

Tôi còn chưa kịp nói, tôi bỗng thấy một luồng sáng đột nhiên xuất hiện từ trong bóng tối. Đó là đèn pha của chiếc xe buýt đang tiến tới đây. Bởi vì ánh sáng quá mạnh, nên tôi thực sự không thể nhìn ra đó là chuyến xe buýt cuối trong ngày hay là chiếc quỷ xa.

"Tới rồi"

Mặc Linh nhanh chóng kéo tay tôi trốn vào một góc tối. Để hai hình nộm giấy đứng im trước trạm đợi xe và chiếc xe tới gần.

"Coong Coong Cong" ba tiếng cùng với tiếng phanh chói tai phát ra từ chiếc xe buýt, và chiếc xe chậm rãi dừng lại trước trạm xe buýt, tôi thấy biển số của chiếc xe buýt chỉ vỏn vẹn ba số “444”, thì kỳ thực theo trí nhớ của tôi trong thành phố này không có chiếc xe nào mang biển số đó cả.

Giống như lần đầu tôi nhìn thấy nó, trên nóc chiếc xe buýt có dây cáp điện nhưng chúng trông giống như đồ trang trí, có lẽ lần trước vì đứng quá xa, nên tôi không thấy chiếc xe này không giống với xe buýt phổ thông thời nay, mà giống một chiếc xe lửa thời xưa, dưới trục xe là đường ray được kéo dài trên mặt đất một cách thần kỳ.

"Coong Coong Coong" ba lần nữa, tôi quay sang kéo tay Mặc Linh, anh ta gật đầu và nhanh chóng ngoắc ngón cả và ngón út vào với nhau, còn ngón tay bên kia của anh ta được buộc vào một sợi chỉ màu đỏ và đầu kia của sợ chỉ được buộc vào ngón tay của hình nộm nam, anh ta khẽ giật và hình nộm nam liền nắm lấy tay hình nộm nữ và bước tới cửa xe.

Bởi vì tôi có thể nhìn thấy quỷ, nên tôi có thể thấy rõ bên trong xe khách toàn bộ đều là quỷ, con thì mặt mũi hung dữ, con thì máu thịt be bét, các loại không giống nhau, yên tĩnh ngồi trên ghế, toàn bộ ánh mắt của chúng đều hướng về hai hình nộm nam nữ đáng đứng ngoài cửa xe, lộ rõ ham muốn thèm thuồng.

Ngón tay của Mặc Linh lại giật nhẹ, và hình nộm nam liền nắm lấy tay hình nộm nữ bước vào xe buýt. Ngay khi cánh cửa sắp đóng lại, một giọng nói mảnh khảnh vang lên từ phía sau, "Chờ một chút, chờ một chút. Cho tôi lên!"

Tôi và Mặc Linh lập tức quýnh lên. Người chạy đến là một cô gái trẻ, với dáng người mảnh khảnh và đi một đôi giày cao gót, đáng chạy huỳnh huỵch trên mặt đất, trong chốc lát đã chạy tới cửa xe buýt. Cô ta chạy nhanh đến nỗi Mặc Linh cũng không kịp niệm chú để đóng băng bước chân của cô ta.

"Làm sao bây giờ?"

"Nữ nhân đáng chết” Mặc Linh gắt lên, tỏ thái độ bất mãn “ Đã đến nước này thì….Này nếu có xảy ra chuyện gì ngươi phải nhớ đừng để Dương Khải băm ta ra hàng trăm mảnh đấy"

"..."

"Ơ kìa, đây là cái gì ?"

Người phụ nữ đó bỗng hỏi lớn một tiếng, và khi tôi nhìn lại, tôi thấy hai hình nộm được nghệ nhân Mặc Linh dày công tạo thành đã bị cô gái đó vứt xuống khỏi xe nằm lăn lóc trên mặt đất, và chuỗi quỷ xích vô tình rơi xuống sàn xe buýt, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Những con quỷ trên xe buýt đột nhiên rêи ɾỉ và hoảng loạn dữ dội, và ngay cả tài xế cũng run rẩy không kém.

"Con điên kia!"

Mặc Linh tức giận nhảy ra ngoài, một tay niệm ấn tay còn lại kéo cô gái kia ra khỏi xe, quỷ xích cũng lập tức bay ra khỏi xe buýt. Tài xế nhân cơ hội vội đóng cửa lại, đạp chân ga tẩu thoát. Chiếc xe nhanh chóng biến mất trong màn đêm u ám, không để lại bất cứ dấu vết gì.

Màn đêm tĩnh mịch lại một lần nữa lại bao phủ mọi thứ, và chỉ có ba chúng tôi đứng bên đường, nhìn nhau không hiểu chuyện gì.

Người phụ nữ kia mặc đồ công sở, dáng vẻ hiền lành, cô ấy gãi đầu và nói một cách tiếc nuối: "Vất vả lắm mới bắt kịp chuyến xe cuối, sao trên đời lại có cái xe không đợi khách như vậy chứ, đáng ghét ."

"Tôi thấy cô mới chính là kẻ đáng ghét, phá hỏng chuyện tốt của chúng tôi!"

Mặc Linh gắt lên một cách thô lỗ. Người phụ nữ đã phá vỡ kế hoạch của anh ta, anh ta không tức giận mới là lạ.

Người phụ nữ lúc này mới quay lại. Khuôn mặt thanh tú được trang điểm nhẹ nhàng, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, khuôn mặt trái xoan nhìn rất trẻ trung, nhưng cách ăn mặc của cô ấy lại rất có vẻ trưởng thành.

“Cái cậu này, lông nách còn chưa mọc đủ mà sao dám lớn tiếng với người lớn thế? Không biết thương yêu phụ nữ à" Người phụ nữ đó đối mặt với cơn giận của Mặc Linh một cách vui vẻ, như thể không quan tâm chút nào đến những lời nói vừa rồi của anh ta. Ngược lại, cô ấy nhìn thấy tôi đứng đằng sau anh ta và đột nhiên nháy mắt, hé miệng cười" Hóa ra là đang hẹn hò vụиɠ ŧяộʍ? Trời ơi, nói sớm ra là được! Tiếng chạy của tôi phá hư nụ hôn cháy bỏng của hai người hả? Lúc nãy tôi chạy cũng hơi lớn tiếng thật” Nói xong, cô ấy dùng sức vỗ mạnh vào vai Mặc Linh "Lần sau chị sẽ không phá hỏng nụ hôn của hai đứa nữa, haha! "

"Cười cái đầu cô!" Mặc Linh không kìm nổi liền hét to "Đó là một chiếc quỷ sa. Chúng tôi mãi mới tìm được manh mối, lại bị cô làm hỏng!"

"Ngươi cho rằng lũ quỷ trên chuyến xe đấy đều là lũ ngớ ngẩn sao? Một nơi tụ tập ác quỷ quy mô lớn như vậy, chẳng nhẽ cái quỷ xích bé tí của nhà ngươi mà bọn chúng nhìn không ra sao? Nếu lúc nãy hai ngươi để hai hình nộm đó lên được xe, chắc bây giờ hai ngươi đã không toàn thây rồi"

Câu nói của người phụ nữ đó khiến tôi sững sờ, và cũng dập tắt luôn cơn giận của Mặc Linh. Tôi và Mặc Linh nhìn nhau, chẳng nhẽ chúng tôi lại gặp một người chung chí hướng ?

"Ngươi là?"

"Bây giờ mới chịu hỏi tên bổn nương? Tiểu tử, về sau học hỏi nhiều một chút, bắt quỷ cũng phải động não!” Người phụ nữ lắc đầu, không quay lại đường cũ, quay lưng về phía chúng tôi phẩy tay “ Gọi ta là Hồng Danh "

"Hồng Danh?" Tôi chớp mắt. "Thật là một cái tên lạ. Cô ấy cũng là đạo sĩ sao?"

"Tôi không biết”. Mặc Linh nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô ấy đang rời đi, và nói “ Nhưng cô thấy đấy, vừa rồi tốc độ chạy đến cửa xe của cô ta rất nhanh, chuyện này người bình thường khó có thể làm được, đạo sĩ mặc dù hiểu được cách gϊếŧ quỷ, nhưng chúng tôi cũng chỉ là người bình thường, để mà nói có được thân thủ nhanh nhạy như vậy chỉ có một loại người. "

"Là ai ?"

Sắc mặt của Mặc Linh tối lại, trầm giọng nói, " m Dương Sư"

Tâm tôi run lên, "Tô gia m Dương Sư?"

"Trong Tô gia mỗi m Dương Sư đều có một bí danh, nhưng cái tên Hồng Danh tôi thực sự chưa nghe thấy bao giờ. Chuyện này tôi cần phải hỏi lại." Mặc Linh nhìn vào đêm tối và cuối cùng thở dài. “ Cũng không còn sớm, kịch hay sẽ còn dài, về thôi! "

"Được"

Tôi trở lại nhà và ngủ một giấc cho đến sáng. Dù sao, thời tiết gần đây cũng rất nóng. Nên tôi không muốn đi ra ngoài nhiều. Chỉ ở yên trong cửa hàng của Thủy Quân, chơi đùa với Thiên Duyên và uống đồ Thủy Quân pha, chờ đêm nay Dương Khải trở về.

Tôi vừa ăn xong một viên kẹo dẻo, Mặc Linh không biết từ đâu đá văng cánh cửa đi vào. Lúc đó, trong tiệm vẫn đang có khách đợi chụp ảnh, sau khi Dương Khải tỉnh lại, Thủy Quân cũng mở cửa tiếp tục kinh doanh, dù sao sinh sống ở nhân gian, việc quan trọng nhất vẫn là kiếm tiền.

Công việc kinh doanh của Thủy Quân rất thịnh vượng. Nhiều người nghe cửa hàng mở lại, liền lũ lượt kéo tới đặt lịch và đôi khi tôi cũng phải giúp một tay.

Mặc Linh bước vào và lờ đi ánh mắt của mọi người xung quanh, đi thẳng về phía tôi, đem Thiên Duyên trong ngực tôi xách lên, tay kia nắm chặt lấy tay tôi, kéo tôi ra ngoài và nói “Nhanh đi theo tôi, xảy ra chuyện”

"Có chuyện gì vậy?" Tôi không thể làm gì được anh ta, nhưng bên ngoài ánh sáng mặt trời gay gắt, tôi cảm thấy không thoải mái, cũng may Thủy Quân xuất hiện với một cái ô che cho tôi và nói "Anh bình tĩnh một chút được không, có chuyện gì vậy?"

"Tôi hôm nay đã trà trộn vào sở cảnh sát để xem giải phẫu hai thi thể kia, thì thấy sở cảnh sát trở nên hỗn loạn. Sau đó tôi biết được tin tối qua hai thi thể kia đã biến thành hai bộ xương, đi xem qua thì đúng là đã có kẻ nào đó đột nhập rồi dóc toàn bộ da thịt của họ ra”

Tôi nghe xong toàn thân run rẩy, "Ai lại biếи ŧɦái như vậy? Không phải thi thể được đặt trong tủ đông sao? Có thể tiếp xúc với thi thể chỉ có nhân viên pháp y, chẳng nhẽ do nhân viên pháp y làm?"

"Không rõ. Tôi lúc đó muốn đi xem camera giám sát, lại phát hiện có ai đó đang theo dõi, đoán chứng hắn chính là thủ phạm, cho nên mới tạm thời dùng kế hoãn binh trở về."

"Thế ngươi tìm ta làm cái gì?"

"Tôi không tìm cô" Mặc Linh dừng lại rồi ném Thiên Duyên vào ngực tôi, "Tôi tìm con cáo này, để nó đi vào sao chép dữ liệu camera ghi hình mang ra."

"Sao chép dữ liệu?” Tôi kinh ngạc “Ngươi điên rồi sao? Thiên Duyên sao có thể làm được? Với cả để nó một mình vào đấy chắc chắn sẽ bị phát hiện, làm như ai cũng tàng hình được như ngươi ý?"

"Nhưng nó là cáo tiên!” Mặc Linh nhéo vào tai của Thiên Duyên và nói “ Mê hoặc lòng người rồi sai khiến họ việc đó với bọn chúng dễ như cơm bữa, việc lấy dữ liệu đem ra với chúng dễ như trở bàn tay”

"Hừ, bây giờ ngươi mới thừa nhận ta là cáo tiên sao?" Thiên Duyên khịt mũi và bất mãn nói, "Nhưng muộn rồi, ta sẽ không đi, muốn đi thì tự ngươi đi."

Mặc Linh nắm chặt phần lông gáy và xách Thiên Duyên lên "Nếu ngươi không đi, ta liền đem nướng ngươi chấm súp chanh” Thiên Duyên nghe xong giãy dụa kịch liệt. “Ta nghe nói thịt của cáo tiên rất bổ dưỡng, nói không chừng có thể giúp ta khai mở thiên nhãn, sau đó cũng không cần đến ngươi”

"Tránh ra” Tôi giành lại Thiên Duyên và bảo vệ nó trong vòng tay của mình, trừng mắt nhìn Mặc Linh và nói “Bắt nạt một con vật, ngươi không biết xấu hổ sao, Thiên Duyên đừng chấp hắn làm gì. Em nhanh vào sao chép dữ liệu giám sát rồi mang ra đây, cho hắn biết mặt”

"..."

Thiên Duyên mặc dù không muốn làm chuyện này nhưng đến cùng vẫn bị ép vào. Thực ra tôi thực sự muốn xem cảnh hồ ly mê hoặc lòng ngươi, nhưng không có cơ hội, và Thiên Duyên quay lại sau một lúc, nhảy vào ngực tôi, tìm một nơi thoải mái và nói: "Bản tiên đói bụng, đi ăn thôi."

Tôi mỉm cười và biết rằng nó đã thành công, liền quay về. Khi tôi đi bộ đến phố thương mại, tôi ngửi thấy một mùi rất thơm tỏa ra từ một cửa hàng bên lề đường.

Mùi hương biến thành những ngón tay vô hình phảng phất quanh mũi khiến mọi người khó lòng có thể cưỡng lại được.

"Thơm quá” Thiên Duyên khịt mũi, và móng vuốt của nó chỉ về phía Mặc Linh, giọng điệu hiên ngang “ Mời bản tiên sang đó ăn ngon, bản tiên sẽ cho ngươi xem video”

"Thỏa thuận."

------------------------