Chương 150: Lăng phong đã chết

CHƯƠNG 150 : LĂNG PHONG ĐÃ CHẾT

~~~~~~~~~~~~~~~

Lăng Phong chết rồi ?

Cả người tôi run lên, cốc nước trên tay rơi xuống đấy vỡ tan. Cả người như vô thức và chỉ có bốn từ này vang lên trong tâm trí tôi.

Trong chốc lát, rất nhiều nghi vẫn hiện lên trong tâm trí tôi. Nhưng tôi thấy rằng lúc này mình không thể nói ra nửa lời.

Mặc dù tôi với Lăng Phong không nói chuyện với nhau quá nhiều, nhưng đến cũng cậu ấy vẫn là một người bạn tốt hồi còn ở trường đại học. Cậu ấy cũng là đội trưởng của câu lạc bộ bóng rổ. Mặc Linh và tôi đã có lần cứu cậu ấy thoát chết một lần, nhưng không ngờ vẫn không tránh được cái chết.

Đôi môi mấp máy nhiều lần, như muốn nói ra nhưng lại thôi. Cuối cùng, tôi chỉ hỏi: "Linh Nhi đã biết chuyện này chưa?"

"Đã biết"

Câu trả lời của Tô Thanh khiến trái tim tôi thắt lại, bàn tay khẽ siết chặt. Và một loại cảm xúc khó tả ùa vào trong tâm trí tôi lúc này.

"Cô ấy… cô ấy không nói gì với em."

Mấy ngày nay vì chuyện của Dương Khải nên tôi không có thời gian tâm sự với Linh Nhi và tôi không biết chút thông tin gì về cô ấy. Sự thật này khiến tôi không thể ngồi vững.

"Thời điểm Lăng Phong chết, cô ấy ở ngay cạnh đó. Nên Linh Nhi rất khó tránh khỏi sự nghi ngờ của cảnh sát" Tô Thanh nói vậy. Tôi dường như bị sốc nhẹ, đứng dậy khỏi ghế. "Sao…sao có thể như vậy? Em đã thấy bố mẹ của Linh Nhi ngày hôm qua, họ dường như không biết gì về chuyện của Linh Nhi."

Tô Thanh ngước nhìn tôi. trên miệng nở một nụ cười nhẹ, một nụ cười như ẩn giấu điều gì sâu thẳm bên trong.

"Linh Nhi là bạn gái của anh. Một số việc nếu anh có thể giúp thì đương nhiên sẽ giúp, nhưng trong thời gian này, cô ấy không thể liên lạc với em trong thời gian này, cô ấy muốn anh nhắn với em, cô ấy rất ổn, hai người sẽ sớm gặp lại nhau và bảo em đừng lo lắng."

"Làm thế nào em không thể không lo lắng về chuyện này?" Tôi cảm thấy hoang mang khi nghĩ lại. Cô ấy một thân một mình ở nước ngoài, lại không có người thân ở bên, giờ gặp chuyện như vậy thì làm sao có thể yên tâm cho được, ngay cả khi cô ấy cố tỏ ra mình ổn, nhưng trong lòng hẳn là rất khó chịu

Tôi đã chơi cùng Linh Nhi trong nhiều năm như vậy, loại chuyện như này tôi là người hiểu rõ

"Không được, em sẽ đi gặp cô ấy." Tôi đứng dậy khỏi ghế và muốn gọi cho Thủy Quân để nhờ anh ấy đặt vé máy bay cho tôi. Linh Nhi gặp chuyện lớn như vậy, tôi tuyệt đối không thể nhắm mắt làm ngơ.

"Em ngồi xuống" Tô Thanh nắm lấy tay tôi và dường như cả người tôi trở nên vô lực, rồi có một lực mạnh kéo tôi ngồi xuống.

"Nếu em đến gặp cô ấy lúc này rồi thấy hình ảnh cô ấy đang ngồi trong tù, thì em có chịu trách nghiệm được không? Anh chỉ báo với em chuyện này, rồi anh sẽ sắp xếp phần còn lại." Tử Thanh dừng lại một lúc rồi nói tiếp, "Chờ em đến Tô Thị làm việc, lúc đó anh sẽ cho hai người gặp nhau"

"Vậy em sẽ đi làm luôn"

"Haha, em đã nghĩ kỹ chưa? Trước đó còn từ chối mà?" Tô Thanh cười khẩy, giọng điệu nghiêm túc rất rõ ràng, "Ngô Kiều An, anh cần một người nhân viên tỉnh táo và có khả năng đóng góp cho công việc của chính mình, chứ không phải chỉ vì tình cảm cá nhân mà làm ảnh hưởng đến công việc, điểm ấy anh mong em có thể suy nghĩ kỹ."

Anh ta lấy ra một trăm đô la từ ví và đặt nó lên bàn, sau đó đứng dậy và gõ ngón một ngón tay lên bàn và nói. "Linh Nhi không muốn thấy em lo lắng cho cô ấy."

Nói xong, anh ấy rời đi. Tôi ngây người nhìn chằm chằm xuống đất, rồi ôm mặt khóc thút thít.

Tôi đã cố gắng gọi cho Linh Nhi nhưng cô ấy không hề bắt máy lấy một cuộc. Tôi cũng không dám hỏi rõ bố mẹ của Linh Nhi. Tôi sợ họ sẽ lo lắng khi biết chuyện đó. Cho nên tôi nói chuyện vòng vo với họ một lúc và thấy rằng họ cũng không biết chuyện gì thật.

Điều làm tôi sốc hơn nữa là ngay cả bố mẹ Lăng Phong, cũng không biết chuyện gì đó đã xảy ra với cậu ấy, điều này khiến tôi càng cảm thấy khó chịu hơn.

Mặc dù che giấu là chuyện tốt, nhưng nó thực sự như một con dao hai lưỡi, nhưng tôi không thể nói với họ sự thật.

Khi thấy tôi trở lại cửa hàng với đôi mắt đỏ và sưng, Thủy Quân bước lại với một nụ cười. Gần đây tâm trạng của anh ấy có vẻ rất tốt, Mặc Linh lần này đến đây không đối đầu với anh ấy. Mặc dù hai người không nói chuyện nhiều, và Mặc Linh vẫn lạnh lùng với anh ấy, nhưng tôi có thể thấy rằng anh ấy có vẻ rất hạnh phúc.

Theo lời của Mặc Linh chính là, "Lần này tôi trở lại là để giúp cô, tất nhiên hắn phải phục vụ tôi thật tốt".

Ngay khi tôi bước vào, Thiên Duyên đã chạy về phía tôi , ngẩng đầu lên nhìn tôi "Kiều An, sao chị lại khóc? Người đàn ông đó bắt nạt chị phải không?"

"Ta nhìn hắn là biết là không phải dạng tốt đẹp gì rồi!" Mặc Linh nghe được liền đi tới và nói: "Đi, ta đi trả thù cho cô!"

Thấy bọn họ quan tâm đến tôi rất nhiều, những giọt nước mắt của tôi lúc này không thể cầm lại được. Tôi cố gắng kìm nén, rồi lắc đầu với một nụ cười, "Tôi ổn, anh ta không bắt nạt tôi, chỉ là…."

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là nói cho em Lăng Phong chết rồi."

Dương Khải từ bên trong đi ra, bước đi chậm rãi, trong tay cầm một dải dây buộc tóc lại, rồi ngồi trên ghế sofa, đưa tay ra hiệu gọi tôi lại gần, tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy, và không thể chờ đợi để hỏi “Sao anh biết?"

"Cảm nhận được hắn sẽ đến tìm em, cho nên đi xem một chút."

"Hóa ra là theo đuôi." Mặc Linh mỉm cười, "Dương Khải, cho đến cùng ngươi vẫn là một tên ngốc trong chuyện tình yêu, haha”

Dương Khải nhướn mày, sắc mặt lạnh như băng, Mặc Linh run rẩy và bất ngờ túm lấy cổ Thiên Duyên, Thiên Duyên rống lên nhưng không thể chống cự.

"Dương Khải, anh nói Lăng Phong chết thật rồi sao? Chuyện này có liên quan đến Linh Nhi không?"

Tôi bước đến bên Dương Khải, trong lòng cảm thấy rất khó chịu vì Lăng Phong chết oan và vì Linh Nhi đang gặp chuyện

"Cái gì? Chuyện gì liên quan đến Linh Nhi?" Mặc Linh bị sốc. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Tôi không biết, Tô Thanh đã nói như vậy."

Dương Khải nắm lấy tay tôi và kéo tôi lại gần "Lăng Phong đáng lẽ đã phải chết từ lâu, nhưng em có nhớ cái đêm em và Mặc Linh đã cứu hắn thoát chết không? Đó chính là vấn đề. Loài người chẳng phải có câu “ Diêm Vương gọi ngươi canh ba chết, ai dám lưu ngươi đến canh năm", chuyện lần này chẳng qua chỉ là cố phận đã định sẵn. "

"Thật sao?" Mặc Linh lẩm bẩm, "Ta tại sao lại không biết chuyện như vậy"

Dương Khải thở dài và nhìn Mặc Linh với sự không hài lòng, nói: "Ngươi là người học đạo, chẳng nhẽ lại nhìn không ra sinh tử của nhân loại ?"

"Ta lúc đó không có mắt âm dương. Trời lúc đó còn rất tối, nhìn cái đầu ngươi."

"Đừng nói nữa." Tôi lên tiếng ngăn lại, "Nếu cái chết của Lăng Phong là định mệnh, sao còn liên lụy đến Linh Nhị? Linh nhi vô tội, cô ấy còn đang ở một mình nên em thực sự rất lo lắng. Mặc dù Tô Thanh nói rằng nó sẽ giúp cô ấy, nhưng ai biết liệu điều đó có đúng hay không? Dù sao bọn họ mới chỉ yêu nhau được vài ngày thì Linh Nhi đã phải sang nước ngoài. Thành thật mà nói, em không quá tin tưởng Tô Thanh. "

"Tốt nhất là không nên tin" Dương Khải rất hài lòng với lời nói của tôi và kéo tôi xuống ngồi cạnh anh ấy. Ngón tay anh ấy quấn quanh tóc tôi và cuộn tròn quanh ngón tay anh ấy đùa bỡn. "Anh không rõ Linh Nhi có liên quan gì đến chuyện này hay không, và cô ta cũng không ở đây. Nhưng nếu có thể, Kiều An, anh hy vọng em sẽ không liên lạc với cô ấy nữa."

"Tại sao?"

Dương Khải có chút không vui, "Sau này em sẽ hiểu "

"Em….."

"Ngoài ra, vụ án mạng em thấy ngoài đường sáng nay, tốt nhất là em đừng nên tham dự" Dương Khải ngắt lời, trừng mắt về phía Mặc Linh, với ý nghĩa cảnh báo, "Ngươi muốn điều tra thì tự đi một mình, đừng lôi Kiều An theo. Tối mai sẽ là đêm trăng tròn đầu tiên và bắt đầu từ hôm nay giờ tí anh sẽ bắt đầu bế quan, Kiều An, lúc đó anh muốn em đợi dưới nhà và không được phép đi đâu cả”

"Hừ, một mình ta cũng có thể tự lo liệu, không cần nhờ tới hai ngươi."

Mặc Linh “ hừ” một tiếng lạnh nhạt rồi quay đầu bỏ đi. Trước khi rời đi, anh ta nháy mắt ra hiệu cho tôi, tôi liền hiểu là anh ta muốn đợi lúc Dương Khải đang bế quan sẽ hành động.

Nhưng…. Dương Khải nheo mắt nhìn tôi, như thể chờ đợi câu trả lời của tôi. Tôi nuốt nước bọt, và cười khúc khích, "Vâng, em sẽ ngoan ngoãn"

Mặc dù nói là như vậy, nhưng Dương Khải cũng không hạ kết giới để ngăn tôi ra ngoài. Giờ tý vừa điểm, Dương Khải rời đi không bao lâu, cánh cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, tiếng gõ vang lên rất lâu nhưng thấy tôi không có mở cửa. Cánh cửa đột nhiên được mở ra.

Mặc Linh trong tay cầm một sợi dây kẽm và phủi tay để bật đèn phòng ngủ. "Đến giờ rồi, chúng ta mau đi đợi quỷ xa."

Tôi biết là anh ta sẽ tới, nhưng tôi không hy vọng anh ta sẽ mở khóa cửa phòng tôi một cách táo bạo như vậy, và đó chắc chắn không phải là lần đầu tiên anh ta sử dụng kỹ năng này. May mắn thay, tôi đã mặc sẵn bộ đồ ngủ và chăn đệm cũng được gấp gọn

Tôi lườm anh ta và nói, "Nếu tôi đi, Dương Khải sẽ tức giận."

"Thôi nào!" Mặc Linh dựa vào cánh cửa một cách uể oải và đưa tay gãi mũi. "Nếu anh ta thực sự không muốn cô ra ngoài, anh ta đã hạ kết giới lâu rồi. Nhanh lên, tôi hôm nay đã điều tra được một số việc và nếu cô không rời đi, bỏ lỡ ráng chịu"

Anh ta vừa nói vừa tiến sát gần giường, dọa tôi phải dùng chăn che thân và liên tục lùi về phía sau, cùng anh ta giằng co không xong, cuối cùng không chịu nổi được nữa liền nói, "Mặc Lin, tên biếи ŧɦái! Tôi là phụ nữ, anh là đàn ông, anh có biết câu nam nữ thụ thụ bất thân không. Đi ra ngoài! "

"Thế cô có định thay quần áo hay không? Có định đi theo tôi hay không?" Mặc Linh đột nhiên trông như một kẻ côn đồ, đưa tay ra như thể anh ta muốn kéo chăn của tôi. "Thủy Quân và Dương Khải không ở đây tối nay, và con hồ ly kia cũng đã bị tôi khóa lại. Kiều An, ta xem còn ai có thể cứu cô! "

"..."

Tôi hoàn toàn không nói nên lời, dùng chăn che đầu quát lớn "Được rồi, ngươi mau ra ngoài trước, ta sẽ ra ngay."

"Dễ bảo thế có phải hơn không! Cứ bắt ta phải giả làm người xấu mới chịu, thật nhàm chán." Anh ta lắc lư và thở dài, "Ta rõ ràng là một người tốt."

"Mặc Linh, ta nguyền rủa ngươi cả đời không có người yêu!"

Nói gì thì nói nhưng tôi nghĩ Dương Khải chắc chắn sẽ biết, vì vậy chúng tôi phải hành động thật nhanh

Khi tôi mới bước được vài bước, Mặc Linh kéo tay phải của tôi và một sợi xích đen khóa hai tay chúng tôi lại với nhau.

"Ngươi làm cái gì vậy?"

"Đây là Xích Quỷ, sau khi đeo nó, âm sẽ lấn át dương khí." Mặc Linh quay đầu lại và nhìn về phía bên trái. Tôi đột nhiên thấy một người đàn ông và một người phụ nữ được dựng ở đó " Ta làm hai hình nộm này rất kỳ công, giờ chúng ta sẽ truyền dương khi vào đó, rồi đem chúng trà trộn vào quỷ xa để xem rốt cuộc là ai đang quấy phá. "

------------------------