CHƯƠNG 143 : BỎ CUỘC
Dương Khải ngã xuống đất, rất nhiều máu rỉ ra từ vết thương của anh ấy, và tôi thậm chí còn nhìn thấy trái tim đang đập của anh ấy dần dần bị vấy bẩn bởi đống tro tàn. Có thể ngừng đập bất cứ lúc nào
Đôi mắt đen sâu thẳm dần dần mờ đi, trống rỗng rồi lặng lẽ lan ra.
Mặc kệ là người hay quỷ, họ cũng đều có trái tim. Một khi tim ngừng đập, sẽ không thể sống nổi. Dương Khải lúc này đang nằm bất động trên mặt đất.
"Dương Khải. Ở lại với em, đừng chết!"
Tôi bò qua và ôm chặt lấy anh ấy, nước mắt rơi không ngừng. Hai hàng nước mắt đỏ như máu, cùng với tiếng kêu gào tuyệt vọng.
"Là lỗi của em, do em không tốt. Dương Khải, anh mở mắt ra… xin anh....ở lại với em. Em thực sự không có ý đó, em thực sự không muốn làm tổn thương anh…"
Tiếng khóc vang trời, Thủy Quân nhìn về phía Dương Khải với ánh mắt ảm đạm.
Phong ấn mặc dù đã được giải trừ thành công. Nhưng Dương Khải đã bị Huyết Diễm Kiếm đả thương. Nhát kiếm đâm trúng điểm chí mạng, khó lòng qua khỏi.
Lúc này một con hồ ly chín đuôi với bộ lông đỏ rực không biết từ đâu xuất hiện, nhìn tôi và nhìn Dương Khải một lần nữa. Cuối cùng, tôi dùng móng tay rạch một vết thương trên cánh tay, Thủy Quân muốn ngăn cản, liền nghe được “nó” nói “Nếu như không ngăn cản được lửa của huyết diễm kiếm thiêu đốt vết thương, hắn thật sự sẽ không cứu nổi."
"Ý của ngươi là ngươi có biện pháp?" Thủy Quân nheo mắt, trầm thấp hỏi "Ngươi là ai?"
"Thiên Duyên"
Khi tôi ngây người nhìn về phía nó, tôi thấy bộ móng vuốt của Thiên Duyên đang nâng tay tôi tôi, để máu trên vết thương của tôi nhỏ giọt vào tim của Dương Khải, trái tim cảu anh ấy đang đập một cách yếu ở bỗng như được tiếp thêm sức sống, mặc dù nhịp đập lúc này rất yếu, nhưng tôi thực sự thấy nó đang đập.
"Đập rồi…đập lại rồi!" Tôi khóc nấc lên vì sung sướиɠ, ôm lấy Dương Khải gọi lớn, "Dương Khải, anh mau tỉnh lại, mở mắt ra nhìn em, Dương Khải!"
Nhưng Dương Khải vẫn trợn tròn mắt và không có chút phản ứng với sự trống rỗng vô hồn trong con ngươi của anh
"Tại sao anh ấy không tỉnh lại? Chẳng lẽ…."
"Thượng Tôn là hồn thể, ngài ấy sử dụng quỷ lực để có thể sống như một con người bình thường, nhưng vừa rồi Huyết Diễm Kiếm uy lực quá lớn, cũng đã hai lần làm tổn thương hồn phách của ngài, vừa rồi lại hao phí quá nhiều quỷ lực để phá vỡ phong ấn, sinh lực coi như đã cạn kiệt. Sống chết hiện tại cũng chỉ là vấn đề thời gian "
Những giọt nước mắt của tôi lại tuôn rơi. Tôi ôm chầm lấy Dương Khải, cắn chặt môi, đưa tay khép đôi mắt của anh lại, hai má dựa vào trán anh.
"Dương Khải, nếu anh chết, em sẽ đi cùng anh. Kiếp này đã nói bất ly bất khí, chính là sống chết có nhau. Nếu anh hồn siêu phách tán, em nhất định sẽ không sống chui lủi một mình trên thế gian này, sẽ cùng anh tan biến rồi hai ta sẽ nắm tay ngao du khắp thế gian này. Dương Khải, anh đã từng nói anh không muốn em chết cơ mà….nếu như anh không tỉnh lại, em cũng chỉ có thể đến tìm anh, cho nên vì em.. anh nhanh tỉnh lại được không? "
"Kiều An, đừng như vậy." Giọng nói của Thủy Quân lúc này cũng có chút nghẹn ngào, anh ấy đặt tay lên vai tôi, vỗ nhẹ. "Chúng ta hãy quay lại trước."
"Không… em không đi đâu cả... tránh xa em ra….em chỉ muốn ôm anh ấy như thế này…xin anh đấy....ngay cả khi cái chết cận kề, em cũng không muốn rời anh ấy nửa bước" Tôi mỉm cười vô vọng quay lên nhìn Thủy Quân "Suy cho cùng chính em, chính em đã gϊếŧ anh ấy, em là một tên sát nhân..."
"Mẹ ơi… cái này…đây đều là do Bảo bảo gây ra sao?" Giọng nói có chút hoảng loạn của Bảo Bảo văng vẳng bên tai tôi, với sự rối loạn không thể kìm nén "Bảo Bảo đã làm cái gì thế này? Tại sao cha lại ra nông nỗi này….là… là Bảo Bảo đã gϊếŧ cha đúng không?"
Tôi buồn bã nhìn Dương Khải và khẽ lắc đầu, "Là do mẹ chứ không phải do con."
"Thực ra tất cả là do kẻ bí ẩn kia. Hắn ta đã khống chế tâm trí của quỷ thai để quỷ thai điên cuồng chi phối Kiều An nên mới xảy ra cơ sự như bây giờ. Tôi đoán mục tiêu lớn nhất của hắn ta không phải là quỷ thai, mà là chuyện Kiều An mất kiểm soát." Thiên Duyên gãi cái đầu hồ ly và nói, "Tôi coi như là tới kịp thời, nhưng vẫn là chậm một bước, thật xin lỗi"
Bảo Bảo nghe xong và giọng nói không khỏi run rẩy, "Mẹ ơi, con xin lỗi, là Bảo Bảo tin nhầm hắn."
Thủy Quân lại quay sang hỏi "Thiên Duyên, làm sao ngươi lại biết nơi đây gặp nguy hiểm mà tới? Rõ ràng ngươi đã bị phong ấn, tại sao lại có thể?"
"Tên thật của tôi là Ly Vỹ, là một con hỏa hồ ly. Phong ấn trên người tôi là do chính chủ nhân của tôi niệm lên cốt để không cho ai nhận ra. Chủ nhân dự đoán Kiều An cùng Minh Trạch Thượng Tôn nhất định sẽ gặp phải một kiếp nạn, nên lệnh cho tôi đến đây tương trợ "
"Chủ nhân của ngươi là ai?"
Thiên Duyên lắc đầu, "Tôi không thể nói. Nhưng chủ nhân của tôi nhất định sẽ có cách cứu Thượng Tôn. Tôi sẽ quay về xin ý kiến của chủ nhân"
Thủy Quân gật đầu, "vậy trước mắt ta sẽ đưa Thượng Tôn trở về, dùng quỷ khí kìm hãm vết thương, ngươi đi nhanh về nhanh."
Thiên Duyên gật đầu và nhìn tôi lần cuối. Móng vuốt duỗi ra, chớp chớp mắt, lập tức trên bụng của tôi xuất hiện rất nhiều ký tự cổ. Tôi cảm thấy bụng mình lạnh buốt, cơn lạnh thấm vào da thịt.
"Chị ơi, đây là phù chú chủ nhân giao cho em, nói rằng phù chú này có thể khiến cái thai trong bụng chị tạm thời ngủ say cho đến khi chị tìm thấy bảo vật gì đó. Nhưng cuối tháng 8 này quỷ thai chắc chắn sẽ ra đời, vì vậy chị phải tìm được càng sớm càng tốt. Với cả, Kiều An, máu của chị là liều thuốc tốt cho ngài ấy. Nếu như có thể chị hãy dùng máu của mình để ngài ấy uống mỗi ngày. Em đi trước."
Dứt lời, Thiên Duyên biến mất trong nháy mắt.
Tôi chỉ nghe được những lời cuối cùng của Thiên Duyên. Trong vô thức tôi điên cuồng muốn dùng răng cắn rách tay mình, Thủy Quân nhanh chóng ngăn tôi lại. "Em làm gì vậy?"
Tôi ra sức giẫy dụa, và cơ thể của Dương Khải càng ngày càng lạnh hơn , "Tôi muốn cho anh ấy uống máu, càng nhiều càng tốt."
"Kiều An!" Thủy Quân hét lên và siết chặt cánh tay tôi. "Anh hiểu em đang rất đau lòng. Ngày trước khi Nhu Nhi qua đời bỏ lại anh một mình trên thế gian này, cảm giác đó như nào anh biết, mùi vị nỗi đau em đang gánh chịu anh cũng hiểu rất rõ, nhưng em phải biết ngài ấy vẫn còn chưa chết, mà em cứ giầy vò bản thân mình như vậy, nếu ngài ấy biết ngài ấy sẽ thấy khó chịu đến thế nào? Ngài ấy luôn muốn em được an toàn và khỏe mạnh. Sự an toàn của em chính là động lực lớn nhất để ngài ấy tiếp tục sống. "
Tôi sững sờ, với ảnh mắt mơ hồ, mặc cho Thủy Quân đem tôi ôm vào ngực, "Kiều An, cùng anh quay trở về, anh nhất định sẽ không để Dương Khải phải chết như vậy."
Tôi túm lấy áo anh ấy, và khóc nấc lên "Thủy Quân, nhất định, nhất định phải cứu anh ấy. Em không phải là một người mạnh mẽ, em không thể chịu đựng được cô đơn, nên nếu anh ấy chết, em cũng sẽ chết, nhất định! "
Thủy Quân đột nhiên sững người, vẻ mặt tối sầm và có vẻ không rõ ràng, cuối cùng ôm tôi thật chặt. Dưới chân tôi bỗng xuất hiện một cơn lốc, nháy mắt chúng tôi đã bay lên khỏi mặt đất..
Khi chúng tôi rời đi, một dáng người mảnh khảnh xuất hiện từ phía sau cánh cửa phong ấn, nhìn lên bầu trời mờ ảo phía xa, lúc lâu sau mới nói, "Thủy Chi, là anh sao?"
------------------------