Chương 141: Vùng đất chết

CHƯƠNG 141 : VÙNG ĐẤT CHẾT

Đi về khu đô thị phía đông nam của thành phố, nơi đây trước kia được cho là nơi xây dựng khu vui chơi. Nhưng vì một số lý do nên cho đến bây giờ vẫn chưa khởi công. Nơi đó là một vùng đất hoang vắng, nhất là khi đêm xuống người bình thường hiếm khi đến đó.

Khi Dương Khải đưa tôi đến đó. Tôi thấy một lỗ đen khổng lồ trên mảnh đất trống. Gió thổi lạnh buốt da thịt. Quỷ khí từ cái lỗ tỏa ra rất mạnh, như thể đang có hàng ngàn con quỷ trong đó và đang muốn thoát ra, nhưng lại bị ngăn cản bởi ranh giới giữa người và quỷ. Tôi đứng ở một bên và nhìn nó.

"Dương Khải, cái này chính là phong ấn sao?"

Tôi nhìn xung quanh, không có sự giao thoa giữa thế giới loài người và quỷ giới. Tất cả cảnh vật xung quanh đều rất đỗi bình thường, không có gì đặc biệt.

"Tiến vào trong vòng xoáy này. Có một khoảng không gian khác, đó chính là quỷ địa của lớp phong ấn."

Dương Khải dứt lời, Thủy Quân và Tiểu Đào xuất hiện. Tiểu Đào trên tay cầm một hộp sắt giống như hộp pizza. Chạy đến bên Dương Khải và đứng lại "Thượng Tôn, thứ người muốn."

"Tốt"

Dương Khải mở chiếc hộp ra. Bên trong là một con dao nhỏ có hình con sứa, với hoa văn hoa sen được chạm khắc trên tay cầm và thân dao. Ngoài ra còn có một cái bát nhỏ màu trắng bên cạnh, với hoa văn tương tự.

Tôi đột nhiên phát hiện ra rằng có rất nhiều thứ được khắc hoa văn hoa sen. Trên thực tế, hoa sen này có khí chất khác với Dương Khải, vì vậy tôi tò mò và hỏi: "Tại sao anh lại khắc hình hoa sen trên nhiều thứ như vậy? Đây có phải là sở thích của anh không?"

Dương Khải có chút sững sờ, lông mày anh hơi nhíu lại. Khi tôi ngước lên nhìn anh, biểu cảm không vui trên mặt anh biến mất ngay lập tức, thay vào đó là một nụ cười dịu dàng của anh, "Bởi vì anh nghĩ rằng em thích hoa, nên anh đã khắc vào mọi thứ"

"Tào lao."

Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng tôi cảm thấy rất vui vẻ. Chỉ có Thủy Quân là hơi nhíu mày, và nhìn tôi với một cái nhìn khó hiểu.

Tôi cúi xuống và nhìn vào hai thứ trong hộp, "Cái này để làm gì?"

"Chờ thời điểm anh đem bảy quả cầu đặt vào trong phong ấn, anh sẽ tích tụ sức mạnh của chúng để phá phong ấn. Khi ánh sáng của bảy quả cầu này lắng xuống, em hãy cắt ngón tay mình bằng con dao này và nhỏ máu vào cái bát này. Sau đó, anh sẽ hất số máu trong bát lên bảy quả cầu, và tất cả những quả cầu sẽ chuyển sang màu đỏ, đến lúc đó anh có thể phá vỡ phong ấn. "

"Hóa ra cuối cùng em cũng có ích." Tôi cảm thấy rất vui, muốn đưa tay ra đυ.ng vào một chút lại bị Dương Khải lập tức đóng nắp hộp và Dương Khải nhắc lại lần nữa, “ Em phải nhớ kỹ, nhất định phải dùng con dao này để cắt và nhất định phải hứng máu vào cái bát này. Làm xong phải lùi ra đằng sau ngay lập tức, nếu không dư âm của trận pháp sẽ làm tổn thương cơ thể em. "

"Vậy anh cũng phải cẩn thận."

Thời gian cứ thế trôi qua, Dương Khải và Thủy Quân và Tiểu Đào đang bàn bạc kế hoạch. Tôi ngồi trên mặt đất và nhìn lên mặt trăng. Đêm trăng tròn hôm nay cũng không có gì đặt biệt, và tôi cũng từng trải qua rất nhiều nguy hiểm vào những đêm trăng tròn như vậy. Nhưng mỗi lần như vậy đều có thể chuyển bại thành thắng, tôi tin lần này cũng không ngoại lệ.

Với khả năng của Dương Khải, tôi tin chắc chắn sẽ thành công, nhưng…. bàn tay của tôi từ từ sờ vào bụng và sự thay đổi của Bảo Bảo khiến tôi có chút lo lắng.

Bỗng có một cơn đau nhẹ ở bụng, một hình bóng màu đen lóe lên trong tâm trí và có gì đó trong cơ thể tôi hơi động.

"Khi bảy quả cầu đó chuyển sang màu đỏ, đó là cơ hội duy nhất của cô."

"Ai đang nói!"

Tôi cảm thấy ai đó bên tai đang nói chuyện với tôi, nhưng khi tôi nhìn lại thì không có ai xung quanh, Dương Khải nghe thấy liền đi tới, "Có chuyện gì vậy?"

"Dương Khải, mới vừa rồi có ai đó đang nói vào tai em."

Thủy Quân và Tiểu Đào ngay lập tức nhìn xung quanh với sự cảnh giác cao. Dương Khải đem tôi bảo vệ trong ngực và cũng sinh lòng cảnh giác, "Hắn đã nói gì?"

"Hắn nói…" Tôi muốn nói lại với Dương Khải chuyện đó, nhưng thấy rằng cổ họng mình không thể nói được lời nào. Dương Khải nghĩ tôi quá căng thẳng nên đã vỗ nhẹ vào vai tôi và an ủi, "Em đừng sợ. Tối nay khẳng định sẽ có rất nhiều trở ngại. Em nhớ dùng Kỳ Lân trâm cùng Huyễn Linh Bảo Châu để tự vệ. "

"Em hiểu."

Thời khắc đã điểm, Dương Khải nắm lấy tay tôi và bước vào vòng xoáy khổng lồ.

Ngay khi vừa bước vào, tôi cảm thấy rất đau đớn, nỗi đau như thể thân xác và tâm hồn tôi bị xé ra làm đôi, nhưng tôi không muốn làm Dương Khải mất tập trung, vì vậy tôi cố gắng cắn răng chịu đựng, cho đến lúc mọi thứ trước mắt tôi trở nên mơ hồ, cơ thể vô lực yếu ớt và hai bên tai dường như không thể nghe rõ mọi thứ xung quanh.

"Kiều An, em mau mở miệng ra"

Dương Khải nhận ra được liền dừng lại, vỗ nhẹ vào má tôi, rồi dùng tay mở miệng tôi ra. Đôi môi mấp máy với sự mềm mại lạnh lẽo, tôi bỗng cảm thấy vị máu tươi lan tỏa trong miệng tôi. Sau đó, trượt xuống cổ họng của tôi, và sự khó chịu trên cơ thể tôi đã đỡ đi rất nhiều.

"Do anh hơi chủ quan" Dương Khải lau máu từ khóe miệng tôi. "Bây giờ thì em thấy đỡ hơn chưa?"

Tôi gật đầu và hít một hơi thật sâu trước khi nói, "Sao em lại bị như vậy?"

"Mặc dù em là chủ nhân của quỷ thai, trên người âm khí cũng rất lớn, nhưng cùng lại là cơ thể người phàm. Với cả đây cũng là lần đầu em bước vào quỷ giới, ít nhiều sẽ bị hắc khí nơi này làm tổn thương. Do anh đã quá chủ quan không nghĩ tới sức chịu đựng của em có hạn, nếu không em có thể chờ anh ở bên ngoài?"

"Em hiện tại ổn hơn nhiều rồi." Tôi nhón chân lên và đặt một một nụ hôn lên môi anh "Em muốn ở bên cạnh anh cho đến những phút cuối cùng."

"Nhưng sau khi những quả cầu chuyển sang màu đỏ, em nhất định phải ra ngoài biết không?"

Nhìn sắc mặt nghiêm túc của Dương Khải, tôi gật đầu đồng ý, phía bên kia tiếng của Thủy Quân vang lên "Thượng Tôn, sắp đến giờ rồi."

Dương Khải đáp lại một tiếng, rồi gọi Tiểu Đào đứng cùng tôi và tự mình bước về phía trước, tôi lúc này mới nhìn rõ khung cảnh xung quanh.

Những đỉnh núi kỳ quái có độ cao khác nhau, xa gần không nhất định và có hình dạng kỳ lạ, như bị đè nén dưới màn đêm xám xịt, giống như móng vuốt của quỷ trông chúng sắc bén và lạnh buốt, ẩn giấu đi nguy hiểm, quỷ khí tỏa ra, một bầu không khí khó chịu đến nghẹt thở.

Bốn phía xung quanh không có lấy một ngọn cỏ, xung quanh chỉ toàn đá là đá. Hắc khí từ dưới những hòn đá xộc lên, giống như một bàn tay xương, và nó có thể tóm lấy mắt cá chân của bạn bất cứ lúc nào.

Đột nhiên, chân tôi cảm nhận được một cơn chấn động, giống như một trận động đất. Tôi cảm thấy quỷ khí xung quanh mình trở nên yếu đi ngay lập tức. Tiểu Đào nắm lấy tay tôi, "Chị gái, đừng sợ."

Tôi khẽ mỉm cười và đưa tay chạm vào tóc của em ấy. "Được"

Khi cơn chấn động ngày càng rõ ràng hơn, tôi thấy Dương Khải đang đứng trên rìa của một ngọn núi đá, mặt đất đột nhiên nứt ra, chấn động còn rõ ràng hơn và một cánh cổng đen từ từ trồi lên khỏi mặt đất.

“ Ầm” một tiếng, cơn chấn động lập tức biến mất, những cơn gió cũng dịu đi nhiều. Chỉ còn cánh cổng đen đứng sừng sững như một con quái vật khổng lồ, và nó lớn đến mức phải ngửa cổ lên mới có thể nhìn hết.

Cánh cửa tối đen như mực, có hai con rồng lớn quấn quanh cánh cửa, há miệng nhìn chằm chằm vào nhau, móng vuốt hơi cong về phía trước, có vẻ đang trong tư thế chiến đấu. Nhìn xuống một chút nữa, toàn bộ phần dưới được vẽ các hoa văn phức tạp.

Tôi cảm thấy có chút quen thuộc, giống như hình xăm trên cổ tay của Dương Khải trong bức ảnh ông nội để lại cho tôi, Dương Khải nói những hình xăm đó là một loại bùa phong ấn anh ấy thời điểm đó.

"Thượng Tôn, mau bắt đầu."

Giọng nói của Thủy Quân vang lên, tôi thấy Dương Khải đi về phía cổng cách đó vài bước. Ở giữa cánh cổng, hiện lên chòm sao Bắc Đẩu Thất Tinh.

Bàn tay của Dương Khải dang rộng ra, bảy quả cầu nhỏ màu trắng đang nằm trong tay anh bay về phía trước, những quả cầu nhỏ tự động tiến đến cánh cửa, và mỗi quả cầu tự động khảm vào lỗ trên cánh cửa theo thứ tự nhất định.

Đột nhiên, một luồng sáng trắng lóe lên, và bảy chòm sao trong Bắc Đẩu Thất Tinh sáng lên, bắt đầu từ sao Tham Lang, Cự Môn, Lộc Tồn, Văn Khúc, Liêm Trinh, Vũ Khúc và cuối cùng là Phá Quân đều tỏa sáng rực rỡ.

Đồng thời, hoa văn trên cánh cửa màu đen dường như được kích hoạt, và bắt đầu di chuyển liên hồi rồi tụ lại về phía bảy chòm sao Bắc Đẩu, sau đó từ từ cố định.

Dương Khải đứng một bên, mái tóc đen của anh tung bay trong gió, chiếc áo choàng của anh ta bay phấp phới và có chút khói bụi khiến tôi đau mắt, tôi liền dùng tay dụi mắt, khi mở mắt ra, tôi thấy hai bàn tay của Dương Khải vươn ra và lòng bàn tay anh đặt vào cánh cửa, lập tức một luồng khí đen mãnh liệt tỏa ra từ bảy quả cầu trắng

Bắc Đẩu Thất Tinh đột nhiên nở rộ, ánh sáng chói lòa. Lúc này, Thủy Quân đột nhiên hét lên về phía tôi, "Kiều An, em có thể bắt đầu được rồi"

Tôi hơi sững sờ, và ngay lập tức phản ứng lại, tay vội cầm lấy con dao và khi chuẩn bị cắt vào đầu ngón tay tôi, một cơn tê dại nhanh chóng lan tỏa khắp bàn tay phải của tôi. Tôi đột nhiên cảm thấy bàn tay này không còn là của mình nữa. Đột nhiên thấy nó tự động giơ lên và không chút chần chừ cầm con dao đâm mạnh về phía tay trái của tôi.

Máu đỏ chảy ra không ngừng, không cần phải căn chỉnh, số máu đó tự động hướng về phía cái bát chảy vào cho đến khi vết thương của tôi tự lành lại thì ngưng hẳn, với cách này thì không một giọt máu nào của tôi bị lãng phí.

Tiểu Đào cầm chiếc hộp thấy tôi đang sững sờ liền nhắc nhở: "Chị gái, ánh sáng của bảy quả cầu đã giảm đi, mau đưa bát máu này cho Thượng Tôn."

Tôi gật đầu, và rồi Tiểu Đào nhấc tôi bay khỏi mặt đất, bay về phía vị trí của Dương Khải.

Từ xa, tôi mơ hồ cảm thấy anh ấy trông có vẻ rất nhẹ nhõm. Chỉ khi đến gần tôi mới nhận thấy Dương Khải người đầy mồ hôi. Đôi mắt anh ấy đỏ thẫm với khuôn mặt tái nhợt và đôi môi trắng bệch như người chết.

Rất nhiều hoa văn cổ xuất hiện chi chít trên mặt Dương Khải lúc này và trông sinh động như thật.

Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy hình dạng này của Dương Khải, có chút kỳ dị nhưng lại có chút hấp dẫn.

Trái tim tôi đập nhanh, nhưng tôi không dám lơ

là trong những phút này, bước về phía cánh cổng và tôi nói thầm khi đi ngang qua anh ấy, "Dương Khải, anh phải cố lên, em đợi anh."

Bằng cả hai tay, DƯơng Khải dội bát máu lên bảy quả cầu, ánh sáng trắng mờ nhạt dần chuyển sang màu đỏ của máu, và ánh sáng đỏ rực rỡ bùng lên, và một chưởng lực đánh mạnh vào ngực tôi khiến tôi bị đánh ngã về phía sau.

Dương Khải hướng về phía Tiểu Đào hét lên, "Mau đỡ lấy cô ấy! Rồi nhanh chóng mang cô ấy đi!"

"Tuân lệnh."

Tiểu Đào đỡ lấy tôi dễ như trở bàn tay, sau đó kéo tay tôi hướng bên ngoài "Chị gái, nhanh lên!"

"Nhưng Dương Khải anh ấy…" Khi tôi nhìn lại, tôi thấy Dương Khải đang loạng choạng, quỳ một chân xuống đất, như thể anh ấy không thể chịu đựng được nguồn sáng mãnh liệt này, một ngụm máu từ trong mồm phun ra, tâm tôi đau nhói, khựng người muốn quay lại, lại bị Tiểu Đào giữ chặt "Tiểu Đào em làm gì vậy? Dương Khải ….anh ấy đang gặp nguy hiểm".

Tiểu Đào quay đầu liếc mắt nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tỏ rõ vẻ đau đớn, "Em biết, Thượng Tôn bị trọng thương chưa lành, muốn phá vỡ lớp phong ấn này cần tụ rất nhiều quỷ lực để truyền vào, nếu không trụ được liền bị phản thương. Tiểu Đào cũng muốn giúp sức, nhưng Tiểu Đào được lệnh bằng mọi giá phải bảo vệ chị gái an toàn. Cho nên kể cả trong lòng cắn rứt cũng không thể giúp được gì. "

------------------------