Chương 140: Giấc mơ hay hiện thực

CHƯƠNG 140 : GIẤC MƠ HAY HIỆN THỰC

Sáng sớm khi những tia nắng đầu tiên chiếu xuống mặt đất, tôi thức dậy, mở to mắt nhìn vào căn phòng quen thuộc. Bên ngoài rèm cửa là từng tia nắng vàng xuyên qua, lộng lẫy và ấm áp, xua tan mọi bóng tối.

Tôi muốn xoay người. Toàn bộ cơ thể bị đau nhức vô cùng, và thậm chí chỉ là cử động ngón tay thôi cũng cảm thấy khó chịu.

Tôi cảm giác như mình vừa mơ một giấc mơ khủng khϊếp và kỳ lạ. Trong giấc mơ, tôi bị một đàn rắn tấn công. Ngay khi một con rắn trắng chuẩn bị chui vào rốn của tôi, tôi dường như đã biến thành một người khác, giống như bị một ai đó nhập vào. Chuyển bại thành thắng, khống chế yêu xà

"Ha ha, tôi bị điên rồi sao ?"

Tôi nhìn vào cái bụng phẳng và khẽ cựa mình. Chưa bao giờ tôi cảm thấy di chuyển khó khăn đến vậy. Nghĩ đến giấc mơ có phần chân thực đó, tôi chớp mắt.

"Chuyện gì đã xảy ra tiếp theo?"

Tôi tròn mắt và suy nghĩ, hình như yêu xà đã bị gϊếŧ. Và tôi đã đả thương ai đó.

"Mình đã đả thương ai?"

Tôi không thể nhớ nỏi tôi đã đả thương ai. Nhưng có một nỗi đau vô cùng khó chịu lan tỏa trong lòng tôi. Ngập tràn trong trái tim, một cảm giác đau đến thấu tim.

Ngay lúc đó cánh cửa phòng được mở ra nhẹ nhàng từ bên ngoài. Một dáng người mảnh khảnh bước vào trên tay cầm một cái bát. Nhìn thấy tôi mở mắt, có đôi chút ngạc nhiên, rồi lại mỉm cười. "Kiều An, em tỉnh rồi hả."

"Thủy Quân"

Tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng lại bị anh ấy ép xuống. "Em bị yêu xà đả thương. Cứ nằm im đừng di chuyển, uống thuốc trước đi đã."

"Vâng"

Thủy Quân đỡ tôi ngồi dậy, liền đưa bát thuốc cho tôi uống. Trong miệng đắng chát. Tôi chỉ vào miệng, "Có đường hay nước súc miệng không ạ, bát thuốc này khó uống quá."

"Đợi anh chút."

Thủy Quân rót một ly nước cho tôi, đưa cho tôi súc miệng, cả người tôi trở nên nhẹ nhõm và cơn đau nhức lắng xuống. Tôi ngồi trên giường, nhìn xung quanh và không thể không hỏi, "Dương Khải đâu anh?"

"Ngài ấy…" Lời nói của Thủy Quân có chút ngập ngừng, rồi lập tức nói, "Tối nay là đêm trăng tròn. Có một số việc vẫn cần được sắp xếp. Em cũng biết tối nay quan trọng như thế nào mà. Ngài ấy đang phục hồi quỷ lực và bảo em hãy nghỉ ngơi cho thật tốt."

"Đúng rồi, đêm nay lớp phong ấn đầu tiên sẽ được mở."

Tôi gãi đầu và mỉm cười với anh ấy, nhưng đầu tôi hơi đau, và có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong đầu tôi.

"Vào đêm trăng tròn, khu đô thị mới ở phía đông nam thành phố, hắn sẽ đến đó để mở lớp phong ấn đầu tiên, đoạt lại thân thể của mình. Nếu có lại thân thể, rất ít người có thể đấu lại được hắn. Hắn một lòng không muốn cô sinh con, ta nghĩ cô biết mình phải làm gì là tốt nhất! "

Dưới gốc cây lớn, gió nổi lên, lá đung đưa, người đàn ông mặc áo choàng đen đứng dưới gốc cây, với giọng nói nhẹ nhàng, dù gió có mạnh đến đâu chiếc áo choàng cũng không bay ra để lộ mặt.

"Đứa bé trong bụng cô sẽ chào đời vào cuối tháng 8. Nếu cho đến lúc đấy cô không lấy được món bảo vật đó, thì lúc đứa bé này chào đời cũng chính là ngày giỗ của cô."

"Ngày mười lăm tháng sau sẽ là lễ hội của quỷ, đến lúc đó quỷ môn mở rộng và cô vì là chủ nhân của quỷ thai nên đến lúc bước vào tự khắc sẽ có người dẫn đi."

Rất nhiều lời nói vang vọng trong đầu khiến đầu tôi đau dữ dội, Thủy Quân nhìn thấy thế, lập tức nắm lấy cánh tay tôi và hỏi một cách lo lắng, "Kiều An, có chuyện gì với em vậy? Em thấy khó chịu ở đâu?"

"Em.. đầu em đau quá, em nghe thấy một giọng nói trong đầu, nói rằng Bảo Bảo tháng 8 sẽ ra đời, và yêu cầu em đến địa phủ vào ngày hội của quỷ, còn nói vì sự sống Bảo Bảo đêm nay em phải ngăn cản Dương Khải mở phong. Tất cả đều là giả, phải không? "

Càng nói, đầu tôi càng đau dữ dội. Tôi ôm đầu và chịu đựng những cơn đau, nhưng vô tình tôi chạm vào một vật lạnh được gài trên tóc, cả người tôi chết lặng và tôi không nghe thấy những gì Thủy Quân đang nói. Tôi lấy thứ đó xuống từ tóc của tôi.

Chiếc trâm tóc Kỳ Lân đang lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay của tôi. Tôi chỉ cảm thấy có thứ gì đó vỡ ra trong đầu. Tôi run rẩy vén áo lên, và chiếc trâm không còn được phong ấn bên eo trái của tôi nữa

"Dương Khải nói răng anh ấy phong ấn chiếc trâm này vào em để khống chế quỷ thai, nhưng bây giờ nó xuất hiện trong tay em, chẳng lẽ con của em? Không!"

Tôi đẩy mạnh Thủy Quân ra, cả người co rúm lại và sống lưng lạnh buốt.

"Kiều An, em bình tĩnh, cái thai không có việc gì, nó vẫn còn trong bụng em."

"Không, anh gạt em!" Tôi hét lên, những hình ảnh đáng sợ lơ lửng trong tâm trí tôi, và không thể phân biệt được thật giả, "Dương Khải từ đầu không muốn đứa trẻ này được ra đời, anh ấy chắc chắn đã làm tổn thương nó"

"Kiều An, em không tin chồng em sao?"

Một giọng nói trầm ấm xen lẫn chút chút mệt mỏi, giống như giọng đang ngủ mà bị đánh thức, và có vẻ rất thiếu kiên nhẫn. Một giây sau một người đàn ông mặc áo choàng đen xuất hiện trước mặt tôi, với một nét sắc sảo trong đôi mắt lạnh lùng.

"Kiều An, giữa anh với hắn, em tin ai?"

Dương Khải nhẹ nhàng hỏi, cảm xúc không dao động, giống như một ly nước trắng, không có bất kỳ mùi vị khác lạ nào ở đây, không hề có một cảm xúc quen thuộc nào xem lẫn vào đây.

"Em nói đi, anh sẽ tôn trọng quyết định của em."

"Em…."

Tôi nhìn anh ấy sắc thái mệt mỏi, khuôn mặt của anh có phần tái nhợt hơn trước. Ngay cả đôi môi hồng hào cũng trở nên trắng bệch. Tôi biết với năng lực của anh ấy muốn hủy cái thai trong bụng tôi dễ như trở bàn tay, sở dĩ đợi đến bây giờ, cũng chính là vì tôi, anh ấy không muốn làm tôi buồn, hay để tôi phải tuyệt vọng, cho dù chuyện này vô cùng nguy hiểm đối với cả tôi và anh, nhưng anh ấy luôn sẵn sàng tôn trọng lựa chọn của tôi, trừ khi bất đắc dĩ mới phải xuống tay.

Chỉ là đột nhiên không hiểu vì sao tâm trí của tôi lại rối loạn nên đã hiểu lầm anh ấy. Một tội lỗi được sinh ra từ trái tim.

"Em xin lỗi anh, Dương Khải."

Tôi không muốn giải thích, và cũng không cần phải giải thích. Sai chính là sai, tôi đã sai cho nên tôi lựa chọn xin lỗi, tay cầm chiếc trâm tóc không ngừng run rẩy, lập tức một bàn tay lạnh buốt nắm chặt lấy tay tôi, lập tức khắp người tôi rung động và tất cả sự run rẩy đều tan biến.

"Đồ ngốc, đừng khóc." Dương Khải nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt tôi, nhưng tôi lại càng khóc nhiều hơn. Anh ấy vô lực thở dài và tiếp tục lau nước mắt cho tôi, nhẹ nhàng nói "Anh biết em quan tâm đến đứa trẻ này đến mức nào, chờ anh mở lớp phong ấn đầu tiên, chúng ta sẽ đến địa phủ để tìm kiếm thứ bảo vật đó. Nếu như thật sự có hy vọng, ta Dương Khải, cho dù hồn siêu phách tán, cũng sẽ để Bảo Bảo được ra đời"

Tôi chớp mắt nhìn anh ấy chằm chằm, "Nhưng món bảo vật đó có thật sao?"

Dương Khải đưa tay ra ôm lấy tôi, "Thật thật giả giả khó phân biệt, nếu không có ai thử cố gắng, thì ai sẽ biết đó là thật hay giả?"

Trong vòng tay anh, tôi ngủ thϊếp đi, và cảm giác mát lạnh xung quanh tôi không tan biến. Trong mơ hồ, tôi dường như nghe thấy anh ấy và Thủy Quân nói chuyện với nhau, "Ngài thật sự muốn về địa phủ sao?"

"Nếu không đi, cô ấy thực sự sẽ chết."

"Nhưng nếu ngài đi cũng sẽ khó lòng sống nổi! Dương Khải, ngài đã chuẩn bị cho chuyện này suốt hàng nghìn năm nay, sao ngài lại từ bỏ dễ dàng như vậy? Nếu Kiều An thực sự là cô ấy, ngài định làm gì?"

"Nhập gia tùy tục. Ta biết chuyện này nguy hiểm, nhưng nếu ta không đi Kiều An nhất định sẽ chết. La Sát Thủy Chi, ngươi theo ta đã lâu như vậy, ta nghĩ ngươi là người hiểu ta nhất"

Thủy Quân sững sờ, sắc mặt tái nhợt, và không nói lời nào.

Tôi không biết chuyện này có ý nghĩa gì. Trong cơn mơ sự mơ hồ bị gián đoạn liên tục và rồi tôi thấy một cái cây mầu đen ở trước mặt.

"Mẹ ơi, con đây."

"Bảo Bảo?" Trái tim tôi vỡ òa trong niềm vui, và tôi bước tới. "Tại sao cái cây này lại có mầu đen? Con có sao không?"

"Con ổn, không sao đâu!" Bảo Bảo phẩy tay, liền có mấy cây cành ngả vào bên chân của tôi đem tôi nâng lên, đặt ở trên cành cây, tôi nhìn Bảo Bảo với cái đầu nhỏ đáng yêu, cười nhẹ "Con còn có khả năng này?"

"Bảo Bảo rất mạnh mẽ mà!" Bảo Bảo nói với một nụ cười, "Mẹ ơi, tối nay là trăng tròn. Cha chắc chắn sẽ mở phong ấn. Mẹ sẽ làm gì?"

"Tất nhiên là giúp cha của con. Người đàn ông kia không phải là một người tốt, con đừng để bị lừa."

"Mẹ ơi!" Bảo Bảo có chút không vui, giọng nó trở nên trầm hơn và ánh mắt chuyển đỏ trong vài giây tiếp theo. "Ai gạt ai rồi sẽ rõ!"

Tôi nhìn lên và thấy đỏ rực của Bảo Bảo, cả người nồng đậm sát khí, và trái tim tôi run lên, "bảo Bảo, có chuyện gì với con vậy? Có phải tên kia đã làm gì con không?"

"Người đó rất tốt với con, tốt hơn cha gấp trăm lần! Con tình nguyện ở trong bộ dạng như vậy!"

Tôi hơi lo lắng, vừa định nói chuyện lại bị ngắt lời

"Người đó trước khi đi đã nói cho bảo Bảo phương pháp, đêm nay khi cha dùng bảy qủa cầu để tạo kết giới khi đó cha sẽ phải dùng hết sức lực của mình để thúc đẩy sức mạnh của những quả cầu để phá vỡ phong ấn, Thủy Quân sẽ đứng một bên để hỗ trợ, và nhân lúc đấy mẹ chỉ cần dùng Huyết Diễm Kiếm đâm cha từ phía sau"

"Huyết Diễm Kiếm ... Đâm?"

Tôi cảm thấy đau nhói trong đầu. Khi tôi nhìn thấy thanh kiếm dài với những gợn sóng đỏ đang được găm ở giữa thân cây, tôi sực nhớ lại toàn bộ mọi chuyện.

"Mình…mình thực sự chính là người đã đả thương Dương Khải!"

Tôi nhìn vào tay mình, phảng phất còn ngửi được mùi máu tanh, tôi hét lên và nhảy ra khỏi giường, chiếc đèn ngủ nhỏ màu vàng được bật trong phòng, Dương Khải đứng trước cửa sổ, nhìn lên mặt trăng tròn, búi tóc đen bay trong gió.

Tôi không còn quan tâm đến bất cứ điều gì, mở chăn ra và chân trần chạy đến trước mặt anh, một tay cởϊ áσ của anh ra, ở phía bên trái gần sát trái tim, có một đường khâu lớn rất rõ ràng, tôi có thể thấy rõ ở phía đối diện, ở rìa của vết thương đều bị đốt cháy và còn chưa lành hoàn toàn.

"Em..em thực sự đã đả thương anh." Tôi lùi lại từng bước, toàn thân run rẩy không kiểm soát được, thở dốc, "Em suýt chút nữa đã gϊếŧ anh…em…em không cố ý, em…."

Sự hoảng loạn chiếm giữ trái tim, đôi mắt của Dương Khải trầm xuống và bàn tay to lớn của anh kéo tôi vào trong ngực, an ủi tôi, "Đây không phải là do em làm, do chính anh không cẩn thận, không liên quan gì đến em, đừng nghĩ lung tung."

"Thật sao? Anh không nói dối em đấy chứ?"

"Anh mà nói dối em thì anh là con cún" Dương Kahir vươn tay búng nhẹ vào mũi tôi và nhìn tôi với một nụ cười, "Anh tin Kiều An của anh sẽ không bao giờ nhẫn tâm xuống tay với anh phải không? Ngay cả khi mất đi ý thức cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ làm vậy"

Tôi gật đầu, Dương Khải lại mỉm cười và hôn lên môi tôi. Tuy chỉ là một nụ hôn nhẹ, nhưng tôi có thể cảm nhận được tình cảm của anh ấy dành cho tôi, và trong ánh mắt đen của anh ấy lúc này phản chiếu hình bóng của tôi.

"Kiều An, chúng ta lên đường thôi."

------------------------