Chương 139: Người đàn ông bí ẩn

CHƯƠNG 139 : NGƯỜI ĐÀN ÔNG BÍ ẨN

Mặc dù tôi không nhớ rõ một số việc, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng mình đã gặp qua người đàn ông này, không phải kiểu mặt đối mặt mà là một cảm giác khác. Khi hắn nói rằng với một nụ cười nhẹ, tôi lùi lại một bước.

"Sợ?" Hắn khẽ cười. m thanh vẫn vậy, không có nhiều thăng trầm.

"Không"

"Vậy sao phải lùi lại ?"

Tôi nghiêng đầu nói "Quá gần. Giữ khoảng cách để nói chuyện là tốt nhất"

Hắn im lặng một lúc, và đột nhiên phá lên cười giống như những lời tôi nói rất thú vị.

"Cô càng ngày càng vui tính" Cười xong hắn vẫy tay về phía tôi "Cô lại đây, ta sẽ không làm tổn thương cô. Ta cố tình sắp xếp ra chuyện này chỉ để giúp cô”

"Giúp?" Tôi cười khẩy. "Ngươi giúp ta bằng cách làm tổn thương ta?"

"Tổn thương? Kiều An, ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm tổn thương cô." Anh lắc đầu bất đồng. "Nhớ ngày đó nếu không phải ta cho ngươi cây trâm cài tóc đó. Thì làm sao cô lại biết hắn rồi bây giờ lại còn mang cả quỷ thai? Nói cho cô biết thứ đang bị trói trên cành cây kia chính là hồn thể của cái thai trong bụng cô"

Tôi giật mình rồi thấy ngón tay hắn hơi nâng lên. Tôi cảm thấy có một cái gì đó được tách ra khỏi cơ thể của tôi. Trong nháy mắt trên tay hắn cầm một chiếc trâm tóc. Hoa sen băng trên chiếc trâm lúc này trông rất sống động, tôi vội vén áo lên nhìn lại. Chiếc trâm tóc được gắn ở eo trái của tôi đã biến mất.

Mặc dù tôi không biết tại sao nhưng tôi cảm nhận được có một điều gì đó không ổn.

"Vâng, hoa sen băng trên chiếc trâm tóc kỳ lân này sắp được mở hoàn toàn. Xem ra cuối cùng cô có trốn cũng không thoát."

Hắn gẩy nhẹ ngón tay vào nụ bông hoa sen băng và chỉ cho tôi nhìn: "Khi bông hoa sen băng này nở rộ. Bên trong sẽ có một con kỳ lân vàng, đó là một loại báu vật rất quý hiếm! Hắn lúc trước dùng cái này đến làm sính lễ cưới ngươi, có thể thấy được ngươi trong lòng hắn quan trọng đến mức nào, ta đã chờ đợi chuyện này rất lâu rồi, thật không uổng phí công sức "

Hắn nói chuyện với chính mình một lúc lâu, nhưng tôi thậm chí không biết hắn đang nói về chuyện gì, chỉ cảm thấy bụng mình chuyển động, và Bảo Bảo trên cây đằng kia mỉm cười vui vẻ, "Mẹ ơi, cái trâm tóc đó là bảo vật của quỷ giới, nếu biết dùng thì phong ấn trên người con có thể giải trừ! Anh trai đó có phải là người tốt không? "

"Ta tất nhiên là một người tốt rồi. Ta đã làm rất nhiều chuyện để giúp mẹ ngươi mà, hahaha!"

Hắn xoay cái kẹp tóc kỳ lân và bước về phía tôi.

Hơi thở lạnh buốt giống với hơi thở của người đàn ông ở phòng ngủ lúc nãy, và sự quen thuộc này khiến trái tim tôi có chút dao động nhất thời quên giữ khoảng cách với hắn.

Bàn tay hắn nắm lại, và tóc của tôi tự động được cuộn lên. Sau đó, hắn cầm chiếc trâm tóc và cài vào búi tóc của tôi, lùi lại một bước, như thể muốn nhìn kỹ, "Rất hợp với cô."

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Trực giác mách bảo tôi không nên tin hắn, nhưng tôi lại không thể nói ra điều đó. Cảm giác này thật kỳ lạ.

Hắn chạm vào mặt tôi, một tay phất lên, tôi thấy những sợi dây đỏ đang trói buộc Bảo Bảo dần biến thành màu xanh, và giọng nói của Bảo Bảo trở nên vui vẻ hơn.

"Tuyệt vời, phong ấn đã được giải trừ, cảm ơn anh trai!"

Người đàn ông ấy khẽ mỉm cười, những ngón tay búng ra một thứ gì đó vào cơ thể của Bảo Bảo, đôi mắt của Bảo Bảo đột nhiên chuyển từ màu đen sang đỏ, và có một dấu vết kỳ lạ ở khóe miệng.

"Không cần cảm ơn, chỉ là giải trừ phong ấn mà thôi. Còn nếu ngươi muốn được sinh ra, còn cần một vật."

Tôi cúi đầu xuống và suy nghĩ, "Vật đó có phải là bảo vật trong tay Minh Vương không? Đó là gì?"

"Cô cứ đi tìm là biết. Đứa bé trong bụng cô sẽ chào đời vào cuối tháng 8. Nếu cho đến lúc đấy cô không lấy được món bảo vật đó, thì lúc đứa bé này chào đời cũng chính là ngày giỗ của cô. Vì vậy, cô và đứa bé này hãy đến địa phủ một chuyến”.

"Làm sao để tới đó?"

"Ngày mười lăm tháng sau sẽ là lễ hội của quỷ, đến lúc đó quỷ môn mở rộng và cô vì là chủ nhân của quỷ thai nên đến lúc bước vào tự khắc sẽ có người dẫn đi, Nhưng hãy nhớ rằng, cô chỉ có thể đi một mình, không được đưa hắn ta đi cùng!"

"Hắn ta?" Tôi nhìn hắn mà không thể giải thích được, "Hắn ta là ai?"

"Chính là người mà cô chỉ cần nghĩ tới là cảm thấy đau lòng, nghĩ tới là không kìm được nước mắt, nghĩ tới là cảm thấy thân thuộc, theo cô hắn là ai"

Ngón tay của hắn ấn vào phía trái tim tôi. Tôi cảm thấy một cảm giác rất mát mẻ nhưng thật ấm áp, giống như cảm giác mà người đàn ông lúc nãy mang lại cho tôi. Khóe mắt cay cay. Tôi chớp mắt và hỏi lại: "Hắn ta là ai?"

Hắn không nói gì chỉ lùi lại, dần dần ẩn trong bóng tối, giọng nói theo gió vang vọng vào tai tôi.

"Vào đêm trăng tròn, khu đô thị mới ở phía đông nam thành phố, hắn sẽ đến đó để mở lớp phong ấn đầu tiên, đoạt lại thân thể của mình. Nếu có lại thân thể, rất ít người có thể đấu lại được hắn. Hắn một lòng không muốn cô sinh con, ta nghĩ cô biết mình phải làm gì là tốt nhất! "

Tôi hơi sững sờ và gió nổi mạnh. Tôi che mắt bằng một tay, và khi tôi mở mắt ra, tôi thấy mình vẫn đang dựa vào một bức tường.

Vào thời điểm đó, ánh sáng mặt trời bên ngoài đã ló dạng, ánh sáng vàng chiếu xuống mặt đất ấm áp.

Tôi sững người một lúc lâu, đưa tay sờ vào bụng, "Bảo Bảo, con có ở đó không?"

"Mẹ ơi, con ở đây!"

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và hỏi: "Những điều người kia vừa nói là thật sao?"

"Là thật, anh trai đó đã phá phong ấn, bây giờ con có thể tiếp tục lớn lên, và chẳng mấy chốc con có thể gặp mẹ !"

Giọng nói của Bảo Bảo rất phấn khích.

"Mẹ ơi, nếu không có anh ta cho mẹ chiếc trâm tóc, thì hôm nay chắc sẽ không có Bảo Bảo. Bảo Bảo cũng là một con quỷ, có thể cảm nhận được trên người anh ta cũng tỏa ra quỷ khí, nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc với Bảo Bảo. Mẹ ơi, con cảm thấy anh ta không phải là người xấu. Anh ta có vẻ tốt hơn cha. Mặc dù con không rõ, nhưng mơ hồ cảm thấy cha chỉ muốn lấy lại cơ thể của mình. Huyễn Linh Bảo Châu mà cha đưa cho mẹ là quỷ vật chuyên hút máu, cha cũng không nói thật với mẹ, vì vậy cha không đáng tin. Chúng ta mau đi ngăn cản hắn mở lớp phong ấn đầu tiên, và sau đó đợi đến mười lăm tháng sau cùng xuống địa phủ để tìm bảo vật. Mặc dù con không thể ra ngoài, nhưng vẫn có thể bảo vệ được mẹ, với cả hiện tại sức mạnh tiềm ẩn trong mẹ tuôn ra rất mạnh mẽ những con tiểu quỷ đó sẽ không dám đến gần, vì vậy chúng ta căn bản không cần cha. "

Thực sự, những lời nói của Bảo Bảo cũng có phần đúng. Bảo Bảo dường như ghét cha của mình đến tận xương tủy. Không có đứa trẻ nào sẵn sàng bị chính cha đẻ kết án tử hình trước khi chưa ra đời, vì vậy tôi có thể hiểu được sự thù hận này.

Mặc dù tôi không thể nhớ được bất kỳ chuyện gì, tôi không muốn tin tưởng hoàn toàn người đàn ông kia. Mặc dù hắn nói rằng muốn giúp chúng tôi, nhưng không có điều gì trên thế giới này là miễn phí cả nên điều này càng khiến tôi không tin.

Nhìn lên bầu trời bên ngoài, đêm trăng tròn sẽ là ngày mai.

Sự mệt mỏi từ từ xâm nhập vào tim tôi, tôi đi vào sâu trong hang và tìm một nơi sạch sẽ để nằm một lúc. Trong cơn mơ, tôi dường như cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng không biết phiêu đi hướng nào, nhưng luôn có một giọng nói văng vẳng bên tai, rất rõ ràng.

"Thủy Chi, đừng lo cho ta, nhanh… nhanh chóng đi tìm cô ấy. Chuyện này nhất định là do hắn làm. Nếu hắn mở phong ấn quỷ thai, Kiều An nhất định sẽ gặp nguy hiểm"

"Nhưng Thượng Tôn huyết diễm kiếm đã làm ngài bị trọng thương, nếu không trị thương, thần e ngại trận chiến tối mai ngài sẽ không đủ sức? Mặc dù không làm gì được hắn, nhưng thần tin hắn sẽ không dám làm hại Kiều An, còn về phần phong ấn chúng ta sẽ nghĩ cách khác. Thượng Tôn nếu ngài chết, ngộ nhỡ Kiều An lấy lại trí nhớ, thì thần biết ăn nói ra sao? Kiều An mất đi người chính là mất đi trong lòng một miếng thịt. "

"Tôi không chết được. Hắn đã lên kế hoạch tỉ mỉ như vậy khẳng định là đang chờ thời khắc này, dùng nỗi sợ hãi nhất trong tâm trí và đứa bé trong bụng để kí©h thí©ɧ cô ấy mất khống chế, nhất định là muốn ly gián chúng ta. Huyết diễm kiếm lại được giấu trong cơ thể cô ấy, chuyện này đến ta cũng chưa từng nghĩ tới. "

"Dương Khải, thần có một suy đoán. Người nói Kiều An nàng có thể hay không chính là…..”

"Không phải." Dương Khải thẳng thừng từ chối.

"Nhưng không ai có thể sử dụng thanh kiếm đó một cách thuần thục ngoại trừ cô ấy, và năm xưa thanh kiếm ấy cũng đã biến mất cùng với cái chết của cô ấy."

"Tôi nói không là không..ngươi ngậm miệng lại…không phải vậy. Kiều An sẽ không bao giờ là cô ấy, tuyệt đối không phải là cô ấy. Khụ…Khụ..."

Dứt lời, anh ta ho lên dữ dội. Tôi không thể nhìn thấy, nhưng tiếng ho dường như đánh vào cơ thể tôi, khiến trái tim tôi đau đớn. Tôi hơi bực mình, không biết anh ta thực sự là ai, và cái người tên Kiều An đó có thực sự là tôi hay không, tôi là ai, bản thân tôi là thứ gì? Tôi không biết tại sao giọng nói này lại xuất hiện trong tâm trí của tôi.

Không ai có thể nói cho tôi câu trả lời.

Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu. Có rất nhiều âm thanh ồn ào bên tai, khiến tôi không yên giấc. Khi tôi mở mắt ra, trời đã tối.

Tôi hơi đói và muốn ra ngoài để tìm thứ gì đó để ăn. Ai ngờ khi tôi khẽ di chuyển, liền phát hiện bên người có vật gì đó mềm nhũn. Khi tôi nhìn xuống, đó là một nhúm lông trắng, và rồi tôi nghe thấy một thở nhỏ, tôi vội vàng nghiêng người sang, cúi đầu xem xét, hóa ra đó là một con cáo nhỏ.

"Mẹ ơi, mẹ tỉnh rồi sao! Đây là thú cưng của mẹ, được gọi là Thiên Duyên, là một con hồ ly."

"Thiên Duyên?" Tôi đưa tay chạm vào bộ lông mềm mại của nó nó và cảm thấy rất thoải mái. Tôi đứng dậy và bế nó lên. Con vật nhìn tôi bất động. Tôi khẽ mỉm cười, "Đúng lúc đói bụng, nướng ăn đi!"

Nó đột nhiên vùng vẫy dữ dội, với đôi mắt đáng thương, rêи ɾỉ thảm thiết, tôi cười khúc khích và ôm chặt lấy trong vòng tay, "Đùa thôi, đừng sợ. Nói cho ta biết ai đã phong ấn ngươi? "

Nó chỉ ư ư một lúc lâu, tôi nghe không hiểu gì cả, và cuối cùng hỏi Bảo Bảo "Bảo Bảo, con có hiểu gì không?"

"Không."

"Mẹ cũng vậy, dù sao mẹ cũng không phải là động vật." Tôi chạm vào đầu nó và bụng tôi trở nên đói hơn. "Đi, đi ra ngoài và tìm thứ gì đó để ăn."

Tôi không biết nơi này là đâu. Có những lùm cây xung quanh. Đi bộ từ cửa hang liền thấy một dòng suối. Rất thanh tịnh. Tôi vỗ vỗ vào mông Thiên Duyên và nói: "Đi bắt cho ta con cá, bắt không được ta sẽ ăn ngươi. "

Con vật sợ hãi vội vàng lao xuống, tôi nhặt một vài cành cây nằm bên đường và dùng huyết diễm kiếm đốt lửa, phía có nhiều linh hồn trôi nổi, nhưng không ai trong số họ dám đến gần tôi, và tôi cũng không có tâm trạng để đối phó với chúng, chờ Thiên Duyên bắt cá đi lên, liền đem nướng.

Thực sự tôi không biết tại sao mình lại biết nướng cá. Nó dường như là một bản năng tự nhiên, giống như đêm qua khi tôi đẩy lùi bầy rắn. Tôi cảm thấy tôi không phải là tôi, nhưng nó thực sự là tôi.

Thật thật giả giả thật khó phân biệt.

Ngay sau khi tôi ăn xong, có một bước chân tiếp cận tôi từ phía sau. Tôi đặt tay lên huyết diễm kiếm. Chờ đối phương tiếp cận liền vung kiếm về phía sau chĩa thẳng cổ họng vẻ đó, khi mọi thứ rõ ràng, tôi hơi có chút hoang mang, "Là ngươi?" "

Tôi nhớ người này được gọi là Thủy Chi.

"Kiều An."

Anh ta gọi lên và tiến về phía tôi, tôi lùi lại theo bản năng, nhưng cảm thấy đau sau gáy, một luồng khí lạnh xâm nhập vào cơ thể tôi, rồi tôi ngã vào vòng tay của một người đàn ông.

"Kiều An, em đừng sợ, anh tới đón em về nhà."

Bàn tay to che mắt tôi, ý thức trong nháy mắt tiêu tan, khóe miệng nói ra một tiếng "Dương Khải"

------------------------