Chương 23: Sự Giao Hòa Tuyệt Vời (H+)

Trên đường trở về, Lục Từ Thiên dồn hết sức ôm cô, hôn lên mái tóc cô, hôn lên những giọt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mi cô.

"Ngoan...gắng chịu đựng một chút, về đến nhà anh sẽ giúp em"

Khoảng một tiếng sau, cuối cùng hai người cũng đã về đến biệt thự.

Lục Từ Thiên nhanh chóng ôm cô vào nhà, đi thẳng lên phòng ngủ của họ.

Hắn để cô nằm xuống giường, hôn nhẹ lên trán cô nói: "Ở đây đợi anh một lát"

Đang lúc hắn chuẩn bị xoay người đi, cô rụt rè kéo tay hắn lại, kéo hắn xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ấm nồng của hắn, khuôn mặt tuấn tú của hắn, rồi xuống đến cổ hắn…

Tay cô giơ lên, vuốt ve từ ngực xuống dưới bụng rồi đến thắt lưng hắn… lại từ vạt áo hắn, vẫn theo đường thẳng đó di chuyển lên trên…

Lục Từ Thiên đứng bất động tại chỗ, để mặc cô ôm hôn mình, nhưng du͙© vọиɠ đã sớm sục sôi...

"Thiên Thiên, giúp em"

Mặt cô ghé sát vào mặt hắn, môi cũng kề sát môi hắn, tay cô cầm tay hắn đưa lên, đặt tại ngực mình, hô hấp dồn dập khó khăn: "Ưʍ...Thiên Thiên...giúp em đi...nơi này thật khó chịu a..."

Cảm nhận được xúc cảm mềm mại kia cộng với làn da nóng bỏng của cô không ngừng cọ xát vào người hắn, khiến hắn không thể kiềm chế thêm được nữa.

"Di Di...anh sợ mình không kiềm chế được sẽ làm em bị thương mất"

"Em chịu được"

"Vậy...Sáng mai tỉnh dậy đừng có hối hận"

"Em tuyệt đối không hối hận"

"Được" Lục Từ Thiên nắm lấy tay cô, đè lên người cô nói: "Bảo bối, đây là do em muốn...sớm mai tỉnh dậy đừng có trách anh"

Hắn cúi xuống mạnh mẽ hôn cô, một nụ hôn nồng cháy mà mãnh liệt...

Hàn Ân Di chủ động nghênh đón nụ hôn của hắn, cô hơi há miệng để cho đầu lưỡi hắn thuận lợi tiến vào cùng đầu lưỡi cô dây dưa,...

Nụ hôn ướŧ áŧ càng lúc càng sâu...

Tay hắn thỏa sức vuốt ve thân thể mềm mại của cô, xoa bóp bầu ngực mềm mại..

Khát vọng mãnh liệt chiếm hữu toàn bộ thân thể của cô đang bừng bừng trong hắn, hắn không thể kiểm soát được bản thân nữa, hắn dùng lực một chút xé toạc chiếc váy đỏ rực trên người cô ra.

Thân thể trắng nõn không mảnh vải che thân liền hiện ra trước mắt hắn...

Hắn hít một ngụm khí lạnh, nuốt khan cổ họng khô khốc, lí trí đều bị tan biến hết, hắn nhanh chóng cởi bỏ hết đồ trên người mình ra, tách hai chân cô, bàn tay men theo chân cô lên phía trên...

"Ư..."

Kɧoáı ©ảʍ lập tức bao trùm lấy Hàn Ân Di...đôi chân cô run rẩy, tay siết chặt lấy ga giường...phản ứng của cô làm máu hắn sôi trào, kích động hỏi...

"Thích không?"

"Ưʍ...thích"

Hắn khẽ cười, si mê nhìn cô, đầu lưỡi liếʍ lên nhũ hoa mềm mại, rồi lại hôn lên môi cô, chầm chậm lướt qua bụng dưới, rồi đến khu vực huyền bí đó.

"Ư…" Cô khẽ rên, nhìn hắn với ánh mắt khẩn khoản.

"Có muốn không?"

"Muốn!!"

Hắn hưng phấn, tiến sâu vào "nơi bí ẩn" đó của cô…

"A!" Đôi chân cô khép lại, kẹp chặt tay hắn.

"Di Di, thả lỏng"

Cô nhắm mắt, bất giác gồng mình lên, hoàn toàn chìm vào cõi mê loạn.

Ngón tay hắn đã thấm ướt, cảm giác được bên trong cô càng dễ dàng tiến vào rút ra, cơ thể cũng phối hợp chuyển động theo ngón tay hắn...

Cảm nhận được cô sắp cao trào, hắn rút tay, kéo hai chân cô giạng ra, du͙© vọиɠ kìm nén từ lâu đang chầm chậm tiến sâu vào cơ thể nóng bỏng của cô.

"Ư...A"

Khoảnh khắc hắn tiến vào, cả hai đều cùng rên lên một tiếng thỏa mãn...

"Vợ yêu...em đúng là tiểu yêu tinh"

Hắn nói nhỏ vào tai cô, thân hình bắt đầu di chuyển, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến động tác nhanh hơn, càng lúc càng kí©h thí©ɧ, càng lúc càng mãnh liệt. Lưng hắn lên xuống không mệt mỏi, hắn nhìn khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của cô, nghe tiếng rên của cô...thấy đôi gò bông đảo của cô phập phồng lên xuống cùng với nhịp thở hổn hển, vòng eo thon gọn đẹp đến mê người…

Hắn không nhịn được, bàn tay vân vê bầu ngực mềm mại, phía dưới luật động càng lúc càng tiến sâu vào nơi sâu kín của cô...

"Ư..."

Nghe tiếng rên của cô, bỗng hắn nhớ lại chuyện lúc nãy, khi biết tin cô bị người ta bỏ thuốc suýt nữa thì bị hại...

Lòng hắn một trận đau nhói...

Thật không dám tưởng tượng, nếu hắn đến chậm một bước...chỉ chậm một bước thôi...có lẽ...

Nghĩ đến đây...hắn liền cúi xuống hôn thô bạo lên đôi môi đỏ hồng của cô, cắn nhẹ lên người cô. Dã tính nguyên thuỷ nhất của hắn trào dâng, khao khát chinh phục làm hắn mất hoàn toàn lý trí.

"Di Di, em là của anh, là mẹ của con anh, là vợ của anh...là người phụ nữ duy nhất của anh, hiện tại là thế, tương lai cũng là thế...anh sẽ không cho phép ai mang em đi khỏi anh"

"Ừ…" Giọng cô cũng run lên theo cơ thể, ánh mắt chìm đắm trong đê mê.

Kɧoáı ©ảʍ hòa quyện nơi hai người giao nhau, càng lúc càng trào dâng mạnh mẽ, nuốt trọn lấy hắn...

Hắn hơi nâng người cô lên, để mỗi lần tiến sâu vào nơi cô, có thể cảm nhận rõ ràng được nơi đó lấp đầy, giống như lấp đầy trái tim trống rỗng của hắn...

"Di Di...anh muốn nghe từ chính miệng em nói, em là của anh, chỉ riêng mình anh"

"Ưʍ...em là của anh, chỉ riêng mình anh"

"Bảo bối...anh yêu em chết mất"

Hàn Ân Di mê loạn trong cơn kɧoáı ©ảʍ, liền nhẹ vòng tay qua cổ hắn, hôn lên đôi môi hắn thì thầm: "Em cũng yêu anh"

Lục Từ Thiên xúc động, khi nghe thấy cô nói "yêu", thân thể cường tráng càng vận động kịch liệt, từng cú va chạm thể xác như đều muốn hòa chung làm một với cô...

Yêu...là gì?

Đó là sự đồng điệu lạ kì của hai trái tim, như hòa chung một nhịp...là gắn kết, là tận hưởng sự giao hoà tuyệt vời giữa thể xác và tâm hồn...

Anh...đã từng muốn chinh phục cả thế giới, nhưng cuối cùng quay đầu lại mới nhận ra, từng mảnh, từng mảnh trong thế giới ấy đều là em...

Anh đã từng nghĩ rằng...nếu giọt nước là nụ hôn, anh sẽ trao em biển cả...

Nếu lá là những ôm ấp vuốt ve, anh sẽ tặng em cả rừng cây...

Nếu mai này lỡ chúng ta xa nhau...em chỉ cần đứng yên một chỗ, anh sẽ tự đi đến và tìm em..

Bởi vì...Thế giới của Lục Từ Thiên anh đơn giản tồn tại chỉ vì một cái tên Hàn Ân Di....

............