Không biết ngủ được bao lâu, đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên thì tôi mới một lần nữa thoát khỏi giấc ngủ nặng nề và mỏi mệt. Còn chưa kịp mở mắt, tôi đã thấy tiếng chuông im bặt, sau đó là giọng nam trầm khẽ khàng vang lên, ngay trên đầu tôi:
“A lô?”
Lúc này, tôi mới nhận ra mình lại đang nằm gối đầu trên đùi ai kia, không biết Bảo đã lên ghế ngồi từ lúc nào nữa?
Vì ở quá gần nên tôi nghe rõ ràng giọng con gái ở đầu bên kia:
“Anh đi đâu thế? Em sang nhà mời anh đi ăn sáng mà nhân viên của anh nói anh đi cả đêm không về, cũng không gọi về nhà. Cậu ấy bảo tối qua hình như anh nhận được điện thoại, sau đó vội vã đi ngay. Không có việc gì xảy ra đấy chứ?”
“Không việc gì.” Có lẽ vì sợ tôi thức giấc nên hắn nói chuyện như thì thào vậy. Tôi nằm im giả chết luôn, tai vẫn vểnh lên hóng chuyện.
“Thế tối qua anh ngủ ở đâu? Lần sau đi đâu cũng phải gọi điện về báo chứ, sáng nay nghe tin mà em sợ thót tim.”
“Tối qua anh tới quán rượu đón bạn anh. Khuya quá nên cũng không về nhà nữa.”
“Vậy à? Thế em mời anh với bạn anh đi ăn sáng luôn. Anh đang ở đâu thế, để em bắt taxi qua?”
“Để sau đi, cô ấy say rượu, chắc không dậy được sớm đâu.” Vừa nói, hắn vừa chạm những ngón tay mát lạnh lên dái tai tôi, vuốt ngược về má, ngón tay cái xoa tròn nhè nhẹ vùng tóc mai làm tôi thấy ngứa ngáy mà không dám cựa quậy.
Đầu dây bên kia im bặt trong vài giây, có lẽ còn chưa kịp tiêu hóa những gì mình vừa nghe được, sau đó là tiếng cười nhẹ:
“Bạn gái anh à?”
“Không phải. Thôi em tự đi ăn sáng đi nhé! Anh cũng đang bận làm dự án, hầu hết thời gian đều là làm việc. Em về vào lúc này anh cũng không có thời gian đưa em đi đây đó được.”
“A, không sao. Lần này em về lâu dài, có thể là về hẳn mà, còn nhiều thời gian. Thế thôi, ngày mai hẹn gặp anh ở trên công ty nhé!”
“OK.”
Chẳng hiểu sao, rõ ràng là Bảo đang từ chối cô gái kia, vậy mà tôi lại thấy khó chịu trong lòng. Tôi nhận ra giọng nói kia, là người mà tôi mới gặp hôm qua ở nhà Bảo, là cô gái rõ ràng luôn tươi cười nhưng trong một thoáng chốc lại nhìn tôi bằng ánh mắt vừa dò xét, vừa lạnh lùng, lại có chút gì đó khıêυ khí©h như gặp phải kẻ địch vậy.
Nằm giả chết thêm mười lăm phút, cuối cùng tôi không nhịn được nữa, phải tự mình bò dậy. Tôi giả vờ như không biết về cuộc điện thoại vừa rồi, ngạc nhiên hỏi hắn:
“Mấy giờ rồi thế?”
“Mới bảy giờ, chị cứ ngủ thêm đi. Em xuống mua cái gì cho chị ăn rồi về.”“Thôi, em về nhà mà nghỉ ngơi sớm đi, làm việc cả đêm rồi còn gì. Con người chứ có phải cái máy đâu mà phải hành hạ mình thế. Lúc nào về thì mang chăn với ga giường xuống vất cửa hàng giặt là đầu phố cho chị là được. Giờ chị chỉ muốn ngủ, không muốn ăn gì hết.” Tôi nhìn gương mặt nhợt nhạt như xác chết của hắn thì vội vàng xua hắn về, nếu không tôi sẽ càng có cảm giác tội lỗi đầy mình.
Hắn mỉm cười rất sảng khoái.
“Được.”
***
Sáng hôm ấy, gần mười giờ Lương mới mò về nhà, tinh thần có vẻ rất tốt. Vừa về nhà, nhét một đống rau củ vào tủ lạnh xong, nó nhìn thấy tôi ngồi trên ghế thì ngạc nhiên hỏi:
“Tình nhân nhỏ của mày đâu?”
Tôi lườm nó:
“Ai là tình nhân nhỏ? Mày cũng giỏi lắm, dám bỏ một đứa què quặt như tao ở trên bar mà đi với giai.”
Lương sán lại, véo má tôi lắc lắc mấy cái nói:
“Còn dám trách chị? Đứa nào bỏ bạn trước hả? Tao ra sàn một tí, quay về đã thấy mày biến mất rồi, còn tưởng mày bị thằng nào bắt cóc mất chứ?”
“Thế xong tối qua mày đi với gã Tây kia thật à?” Mặc dù tôi không nhớ Bảo đưa tôi về nhà thế nào, nhưng những gì xảy ra lúc ở bar thì tôi vẫn nhớ được, có lẽ vì lúc đó tôi chưa say.
Nó nằm dài ra ghế, gác chân lên đùi tôi, nói:
“Nào có, vì mày đột nhiên biến mất nên tao làm gì còn tâm tư đi đong giai nữa. Lúc phát hiện ra mày không có ở đấy, tao vội chạy ra ngoài tìm. Mấy thằng nhóc bảo vệ ngoài cửa bảo mày đi với một thằng đẹp trai nào đấy rồi. Tao vội vàng gọi điện cho mày thì mày tắt luôn máy rồi. Tao quáng quàng bắt xe về nhà, ờ… Thấy tình nhân nhỏ của mày ở đây rồi nên tao ra ngoài, không dại làm kỳ đà cản mũi.”
“Nếu mày về thì Bảo đã nói với tao.” Tôi nhìn nó nghi ngờ.
Nó ngóc đầu dậy, cười xấu xa:
“Tao còn chưa lên tới cầu thang đã thấy hai đứa mày… khụ… ờ… Mà tao chẳng hiểu, hai đứa chúng mày rõ ràng là thích nhau đến thế, sao cứ chơi trò mập mờ mãi thế. Trai tân chưa vợ, gái lớn già ế chồng, có gì mà cứ lăn tăn mãi thế hả?”
Tôi không để ý tới lời trêu chọc của nó, chột dạ hỏi:
“Tối qua bọn tao làm sao?”
Lương nhìn tôi khó hiểu, sau đó như nhớ ra cái gì, nó phá lên cười:
“Mày không nhớ gì thật hả? Thế tình nhân nhỏ của mày không bắt mày chịu trách nhiệm gì à?”
“Trách… trách nhiệm gì?”
Nó hắng giọng, tủm tỉm cười và nói với tôi:
“Thì tao về tới cầu thang, thấy bạn ấy đang dỗ dành mày vào nhà, còn mày thì nhất quyết không chịu. Mày cứ đòi sang nhà hắn ngủ. Ờ, gái ngoan như mày lúc nổi loạn cũng buồn cười phết nhỉ?”
Nghĩ tới ánh mắt mập mờ của Bảo đêm qua khi tôi hỏi tôi có làm gì bậy bạ lúc say không, tôi cảm thấy đúng là lúc đó hắn muốn giấu tôi chuyện gì đó thật. Không phải là chuyện này đấy chứ?
“Thấy hắn không cho mày sang nhà, mày bèn hỏi có phải hắn cho đứa con gái nào ở lại không, tại sao phải giấu…” Lương tiếp tục kể, còn tôi đã xấu hổ tới mức muốn độn thổ rồi.
“Rồi mày cưỡng hôn hắn.”
“Cái gì?” Tôi suýt nhảy dựng lên.
“Mày túm tóc kéo đầu hắn xuống rồi hôn người ta ngấu nghiến chứ sao?”
Ôi mẹ ơi, tôi có thể tưởng tượng được mặt mình lúc này đã đỏ rực như gấc chín rồi. Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ làm ra chuyện vừa hoang đường, vừa xấu hổ như thế. Không biết thì thôi, giờ biết rồi, tôi thấy sau này mình sẽ không thể đối mặt với tên kia được nữa.
Lương thấy mặt tôi đỏ rần rần thì không khỏi cười lăn cười bò.
“Thế nên tao mới bảo, chúng mày định chơi trò dấm dứ qua lại này với nhau tới bao giờ nữa. Hôn rồi thì giờ làm tới luôn đi.”
“Không được.” Tôi nghiêm mặt nói với nó. “Sau này có mặt Bảo, mày cũng đừng trêu hắn nữa. Bọn tao chỉ là chị em, không thể nào yêu nhau đâu.”
“Mày đừng sỉ nhục tình chị em của người khác nữa đi. Có chị em nào mà cứ mập mà mập mờ với nhau mãi thế không?” Lương bĩu môi chế giễu.
“Tao nói thật. Dù… dù hắn có tình cảm gì đó với tao thật, nhưng tao thì không. Tao chỉ coi hắn là em trai thôi. Trước đây, cũng đã có lúc tao nghĩ rằng tao thích hắn…”
Đó là trước khi tôi quen Hải không lâu.
Lúc ấy, Bảo chưa tới nhà tôi ngủ qua đêm như bây giờ, chúng tôi cũng không thân thiết tới mức tôi có thể tùy ý đòi hỏi hắn đưa đi đây đi đó bất cứ lúc nào,… Vì nghĩ Bảo không có nhiều người quen ở Việt Nam, hắn lại thực sự coi tôi là bạn nên tôi đồng ý cùng hắn lê la hàng quán hoặc đi dạo ngoài chợ đêm. Tôi lại vừa thất tình nên rất rảnh rỗi, một tuần có bảy ngày thì chúng tôi phải gặp nhau tới năm, sáu lần liền. Hắn là một chàng trai có lối sống phương Tây lịch thiệp nhưng vẫn giữ được cái nền nếp cũ của người Á Đông. Vì vậy, tôi nghĩ có lẽ tôi thích hắn thật, nếu không tại sao cứ dính với hắn như thế mà không cảm thấy khó chịu chút nào. Chúng tôi cứ mập mờ với nhau tới vài tháng, hắn không nói, tôi cũng không dám hỏi.Rồi tới một hôm, tôi nhớ rất rõ bởi đó là lần đầu tiên hắn ngủ qua đêm tại nhà tôi, hắn nằm trên ghế sofa, gối đầu lên đùi tôi ngủ an lành giống như hôm nay tôi đã thức dậy trong lòng hắn. Hắn đến nhà tôi trong trạng thái say khướt, cũng may là còn biết đường tìm đến chỗ tôi. Lúc tôi cho hắn uống nước chanh xong, định đi lấy gối và chăn thì hắn đã níu tôi lại, đặt đầu lên đùi tôi, nói khẽ:
“Chị ngồi yên đây, em chỉ nằm nhờ một chút thôi.”
Hơi thở của hắn toàn mùi rượu tây, thơm nhưng cũng làm tôi ngây ngất. Tôi cúi nhìn hắn, gương mặt hắn hơi hồng lên, môi mím chặt, hai hàng lông mày chau lại. Tôi đưa tay lên xoa xoa vào điểm giữa hai lông mày ấy, thở dài hỏi:
“Sao tự nhiên lại uống say thế này?”
Hắn nhắm mắt không trả lời. Tôi cũng không hỏi nữa, chờ hắn ngủ say một chút sẽ đi lấy gối và chăn. Nhưng vừa định dịch người ra, hắn lại đột nhiên lên tiếng làm tôi giật thót cả người:
“Em nhớ mẹ!”
Giọng hắn nỉ non như một đứa trẻ đang làm nũng.
“Ngủ một giấc thật ngon. Ngày mai gọi về cho mẹ.” Tôi vỗ nhè nhẹ lên tóc hắn.
Nhưng Bảo lại vươn tay, kéo tay tôi xuống, đè chặt trên trên ngực hắn. Tôi không giãy ra.
“Chị biết không, ngoài mẹ em ra, chị chính là người thương em nhất.”
Một chữ “thương” đó của hắn làm trái tim tôi chùng xuống.
Đêm đó, tôi cứ ngồi thừ ra trên ghế rất lâu, băn khoăn rất lâu, tự hỏi rất lâu, cuối cùng tôi nghĩ có lẽ mình đã ngộ nhận thật rồi. Có lẽ, tôi chỉ thương hắn, thương như mẹ hắn thương con, thương như anh trai tôi thương tôi, thương như chị thương em? Thương chứ không phải yêu. Tôi chiều chuộng hắn, luôn chăm lo, săn sóc cho hắn, dặn hắn ăn từng bữa cơm, nhưng đó có thực sự là tình yêu không thì tôi không dám chắc. Nếu thực sự thích thì tôi đã rất đau lòng khi quyết định dứt bỏ tình cảm này.
Về sau tôi mới biết, Bảo đã không còn mẹ. Mẹ hắn đã mất được năm năm rồi. Mấy tháng trước, bố hắn đột nhiên cưới người khác, hắn buồn bực bỏ sang Việt Nam. Hôm hắn uống say là sinh nhật của mẹ hắn. Không hiểu sao, lúc nghe hắn kể lại chuyện đó, tôi đã khóc. Cũng từ khi đó, tôi đã xác định trong lòng rằng sẽ luôn đối tốt với hắn, sẽ coi hắn như người thân thật sự của mình…