Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lầu Xưa Độc Khách - Chờ Tri Kỷ

Chương 9: Tâm động

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong phòng bếp Tứ Hoàng Tử phủ nghi ngút khói, thấp thoáng hai bóng người bên trong.

- Liên Châu mau đem táo đỏ đến đây.

Tứ Trúc mặt mày nhem nhuốc mở nắp nồi canh gà ra hít hà, chép chép miệng một cái, còn thiếu chút gừng.

Hai canh giờ trôi qua, hương thơm ngào ngạt trong phòng bếp truyền ra tới, Tứ Trúc phổng cái mũi cười rộ lên nói với Liên Châu "Chúng ta đi thôi!"

Nàng tự tay bưng chén canh gà đến trước mặt Nguyên Tử Tiêu, y đang ngồi trên giường đọc sách, cưng chiều lấy khăn tay trong ngực ra nhẹ nhàng lau mặt, lau tay cho nàng. Nàng nâng chén canh lên như hiến vật quý đưa lên "Canh gà thập lục vị ta làm riêng bồi bổ cho huynh đó, mau uống kẻo nguội mất."

Y gõ trán nàng cười khổ. "Vất vả cho muội, ta quả là có phúc, được thưởng thức đồ chính tay muội làm."

Tứ Trúc hai mắt phát sáng mong chờ nhìn y uống canh "Thế nào? Rất ngon có phải hay không?"

"Ừm, rất ngon, có hương táo hoa."

Nàng đắc ý hất cằm "Đó là đương nhiên, chỉ có canh gà của ta mới có mùi hương này thôi."

Y chăm chú lắng nghe từng lời nàng nói, cẩn thận không bỏ sót từng cử chỉ, nét mặt của nàng.

"Tiểu Trúc, năm ngày nữa là hội đèn l*иg, muội muốn ra ngoài cùng ta chứ?"

Nàng cười khanh khách đáp lời y "Được, chờ huynh khỏe lại chúng ta cùng đi."

...

Đêm xuống, kinh thành náo nhiệt vô cùng. Dọc hai bên đường lớn, các tiểu thương treo đầy những kiểu dáng đèn l*иg khác nhau, đèn hoa sen, đèn lão hổ, hồ ly, cá chép đều kéo nhau đến đủ cả. Những tửu lâu lớn lại càng phô trương, ánh sáng từ những dây đèn có thể chiếu sáng khắp các lối đi. Người người, nhà nhà đều dắt tay nhau đổ xuống đường lớn, những thư sinh tụ thành từng nhóm vây lấy những quầy thi đố chữ, trai tài gái sắc kề vai thẹn thùng đối đáp.

Tiểu mỹ nhân khoác áo choàng đỏ,tay cầm đèn l*иg đứng trong chỗ tối dưới tán cây phủ tuyết trắng, nữ hầu bên cạnh đang ghé tai nàng lẩm nhẩm gì đó không rõ, chỉ biết sau khi nghe xong nàng liền bật cười khanh khách, quả là cảnh đẹp rung động lòng người.

Nam tử tuyệt sắc áo xanh mang theo thị vệ hướng về phía tiểu mỹ nhân mà đến. Tiểu mỹ nhân cười đẹp đến độ hoa ghen liễu hờn nghiêng đầu ngắm nhìn mỹ nam tử.

- Tử Tiêu, huynh xem các cô nương bị huynh làm đến thần hồn điên đảo rồi.

Y làm như không nghe thấy lời nàng trêu ghẹo, nắm lấy hai tay nàng đưa lên miệng hà hơi ấm rồi nhẹ giọng than trách "Còn nàng thì sao?"

Ta? Nàng nghiêng đầu khó hiểu nhìn y.

Y đưa ta chạm lên má nàng nỉ non "Nàng hôm nay đã bị sắc đẹp của ta quyến rũ chưa?"

Má Tứ Trúc đỏ bừng, xấu hổ nhìn xung quanh không biết từ khi nào đã không còn ai. "Huynh hôm nay làm sao vậy..."

Nguyên Tử Tiêu đột nhiên mạnh mẽ ôm lấy nàng, y nhắm mắt rũ đầu cọ vào cổ nàng. "Làm thê tử của ta có được hay không?" -"Nếu nàng không thích trói buộc, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, làm một đôi phu thê bình thường ngày ngày vui vẻ hạnh phúc..."

Cả người nàng mềm mại nằm gọn trong vòng tay y, hương tùng bách quẩn quanh nơi cánh mũi ửng hồng của mỹ nhân. Khoảnh khắc rung động qua đi, nàng chưa từng nghĩ đến viễn cảnh này, cũng không nghĩ đến khi mọi chuyện đến quá dễ dàng, nàng lại hèn nhát chùn bước. Nàng đẩy y ra, xoay người không dám đối diện với ánh mắt nhu tình mật ý của người nam nhân đẹp nhất thế gian kia. Dù ở đây hay Linh Mễ thôn, nàng đều là một kẻ tứ cố vô thân, sống lay lất như tầm gửi trong gió, nàng không có dũng khí đánh cược, đánh cược cả đời này. Có lẽ tình cảm y dành cho nàng lớn hơn nàng đối với y hay đúng hơn là Tư Trúc nàng không đủ hiểu lòng mình.

Nguyên Tử Tiêu trong mắt thoáng khổ sở nhưng ngay lập tức trở lại trong vắt nhu tình thở dài, từ phía sau ôm lấy eo nàng, thấp giọng vỗ về:"Xin lỗi, là ta đường đột, nàng không thích ta cũng không sao cả, đừng bận tâm những lời.."

"Ta cần chút thời gian."

Y rũ đầu càng thấp, khẽ giọng nỉ non "Nàng không cần miễn cưỡng, ta biết nàng không thích ta,..."

"Không phải!"- "Hả"- Y ngạc nhiên xoay người nàng lại, ép nàng ngẩng đầu nhìn y. "Nàng, nàng nói không phải cái gì?"

Tư Trúc ngượng ngùng đỏ mặt tránh né ánh mắt sốt sắng của y, nàng lắp bắp nói khe khẽ: "Không phải ta không thích huynh, chỉ là, chỉ là ta nhất thời có chút khó tiếp nhận, huynh cho ta chút thời gian để nghĩ có được không?"

Mặt nàng nóng rực, xấu hổ vô cùng mà giấu mặt vào ngực y chỉ mong có cái hố để nhảy xuống thì tốt biết mấy, mất mặt, mất mặt quá. Tay y run rẩy khẽ chạm vào tóc nàng như phải kìm nén quá đỗi sự ngọt ngào trong l*иg ngực. "Chỉ cần biết được trong lòng nàng có ta là ta đã cảm thấy mãn nguyện rồi, chuyện thành thân nàng đừng quá áp lực, ta, ta chỉ đề cử bản thân một chút, chỉ mong nàng để mắt xem xét mang theo ta làm phu quân dắt bên người một chút..."

Nước mắt nàng chảy dài trên má, thấm ướt vạt áo trước ngực y, nàng ngước đôi mắt lấp lánh nước mắt lên hỏi y: "Ta chỉ là một kẻ không có gốc gác, ta..."

Y:"Ta cũng chỉ là một hoàng tử không được yêu thích..."

Nàng:"Ta không thích kẻ trái ôm phải ấp."

Y:"Thật trùng hợp, ta lại không phải kẻ ưa thói trăng hoa."

Nàng:"Ta lại càng không thích bị trói buộc trong hoàng thành này."

Y:" Lấy gà theo gà, ta là phu quân dắt bên hông nàng, phu nhân đi đâu ta liền theo đó."

...

Hai bóng người dắt tay nhau đi trên tuyết, nữ tử ôm túi giấy chứa đủ các loại điểm tâm mua trên phố, nam tử tay cầm đèn l*иg bát giác đính thố lục bảo linh động vô cùng, tay còn lại ấm áp nắm lấy bàn tay nhỏ của nữ tử đi bên cạnh. Có vị lão nương tử đứng trên lầu tửu lâu tấm tắc cảm khái yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, quả thực trai tài gái sắc.

Nguyên Tử Tiêu cõng Tứ Trúc trùm áo choàng kín mít ngủ gục trên lưng y không biết từ bao giờ, chỗ hai người đi qua để lại một hàng vết chân trên tuyết trắng, gió đông lạnh lẽo thổi từng cơn lạnh buốt sống lưng. Ảnh vệ Dư Thiết nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh y, ôm quyền cúi đầu.

"Chủ tử, có cần chuẩn bị xe ngựa không?"

Y mặt không đổi sắc lắc đầu nói:"Không cần, bên Thái tử thế nào rồi?"

Hắc y nhân cung kính trả lời "Nam Vu rơi vào thế yếu tất bại trận, đoán chừng nửa tháng nữa thái tử có thể đại thắng trở về, có cần chúng thuộc hạ..."

Y nhướn mày cười nhẹ "Không cần, ta tự có sắp xếp, ngươi lui đi."

Sau khi hắc y nhân rời đi, Nguyên Tử Tiêu lại tiếp tục cõng nàng trở về phủ, chậm rãi đặt một nụ hôn lên trán tiểu giai nhân đang thở khe khẽ say giấc trong chăn ấm.

Trong giấc mơ nàng thấy xa xa có một tiên nữ tóc đen lấp lánh ánh bạc không nhìn rõ mặt, nàng ấy mặc trên mình váy trắng dài, tóc cài trâm bạch ngọc hạc phi thiên, đang nằm thiu thiu ngủ trên cành đào hoa, thỉnh thoảng có làn gió thổi qua, cánh hoa hồng nhạt xoay nhẹ đậu lại trên tóc và y phục của tiên nữ, dưới gốc cây còn có một con sói trắng mập mạp cuộn mình ngốc nghếch ôm lấy hũ rượu mà ngủ. Nàng muốn hướng đến phía cây đào hoa, muốn nhìn rõ dung mạo vị tiên nữ ấy, muốn hỏi, nơi đây chẳng lẽ là tiên cảnh chăng?
« Chương TrướcChương Tiếp »