- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- [Lâu Thành] Thập Bát Tương Tống
- Chương 9
[Lâu Thành] Thập Bát Tương Tống
Chương 9
Trans: Qt + Gg dịch
Editor: Cass Panda
- ---------o0o----------
Tháp chuông trên đỉnh nhà thờ cũ, Minh Lâu mới chỉ đưa A Thành đến đó một lần.
Sau đó mỗi khi đi qua khu nhà này, A Thành đều phải ngước nhìn lên phía bắc, xem có con chim bồ câu nào bay ra khỏi tháp chuông không.
Nơi này tiêu điều hơn so với trong ký ức, A Thành đi qua sảnh cầu nguyện, vòng phía sau tượng Đức Mẹ đi lên cầu thang lượn vòng đã cũ, ánh sáng mờ ảo, các bậc thang dài đằng đẵng.
Có chút ánh sáng cuối con đường cùng tiếng kẽo kẹt yếu ớt, đó là âm thanh cánh cửa gỗ của gác chuông bị gió thổi.
Trên đỉnh của tòa nhà có một cái thang phủ những chiếc lá khô và phân chim bồ câu, đi lên có một chiếc đồng hồ lớn đã cũ, đứng dưới cầu thang có thể nghe thấy kim đồng hồ quay và tiếng chim bồ câu đi lại.
A Thành nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Minh Lâu. Cậu lại nhìn ra xa, tháp chuông là nơi cao nhất trong bán kính một kí lô mét. Nếu có xảy ra chuyện gì sẽ không ai nhìn thấy.
Gió ngừng, mọi tiếng động tắt lịm.
A Thành xoay người, một khẩu súng chĩa vào giữa mi tâm. Cậu lùi lại một bước, họng súng cũng tiến lên theo, dừng ở trên trán.
"Điều thứ 7 của quy tắc hành động." Minh Lâu cầm chặt khẩu súng, anh nói một cách bình tĩnh.
, A Thành nhớ lại từng điều trong đầu.
"Chấp hành mệnh lệnh vô điều kiện. Mệnh lệnh không hiểu rõ sẽ được báo cáo sau khi chấp hành. Không được can thiệp vào hành động khác với mệnh lệnh. Ai không tuân theo lệnh sẽ phải rời đi, ai cự tuyệt rời đi sẽ bị xử quyết."
"Biết sai chỗ nào?" Giọng Minh Lâu không nghiêm khắc nhưng lại rất lạnh lùng. Áp lực lên họng súng cũng không giảm xuống.
A Thành khẽ cắn môi, không trả lời.
Cậu chợt hiểu ra vùng cấm ngăn cách giữa cậu và Minh Lâu là gì. Cậu nghe lệnh từ Minh Lâu, mà "Hành động khác với mệnh lệnh" là từ Độc Xà. Mặc dù họ có thể là cùng một người, nhưng Minh Lâu không cho phép cậu đồng ý với lập trường của Độc Xà, bất luận với tư cách Thanh Từ hay A Thành, người mà cậu tuân theo chỉ có thể là Minh Lâu.
Nếu cậu không từ bỏ Độc Xà, vùng cấm sẽ luôn ở đó.
Minh Lâu không đợi câu trả lời của A Thành, anh nói: "Em ẩn mình trong trại của kẻ thù, vì để che giấu thân phận làm những chuyện không thể quay đầu sẽ gây nguy hiểm cho an ninh quốc gia, còn nếu quên các quy tắc sẽ trở thành loại người mà em muốn chống lại. "
A Thành ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt không thể thương lượng của Minh Lâu. "Anh đã nói, tất cả câu hỏi của em đều có câu trả lời, vậy ít nhất, em có thể trả lời chúng theo cách của riêng mình."
"Cách của em chính là xem nó như điều hiển nhiên?" Minh Lâu khiển trách.
"Em không xem nó là điều hiển nhiên, sự kiện Lương Hà mà cả thế giới đều biết là một cuộc bạo loạn dân tộc, bất kể ai đưa ra câu trả lời, đều là sai." Trái tim của A Thành bình tĩnh, giọng điệu mềm mại, cậu chưa từng học được cách chống lại Minh Lâu.
"Câu trả lời là sai, người trả lời nó chưa hẳn là sai." Từ lời nói của Minh Lâu, A Thành mơ hồ cảm nhận được vẫn còn điều gì đó ẩn giấu mà cậu không biết. Trước khi kịp suy nghĩ, Minh Lâu đã nói: "Cho dù có sai, em có biết cái em gọi là câu trả lời đúng sẽ liên lụy bao nhiêu người hay không?"
"Người mà anh nói đến là đám nhân viên quan trọng không để ý sống chết của người dân?"
Đôi mắt của Minh Lâu ngưng tụ, trong suốt không thấy đáy, sâu không lường được. "Cách liên lạc của hàng ngàn điệp viên của Cục Tình báo Quốc gia nằm trong tay họ. Những người đó giống như em, chỉ có một, hai người trên đời này biết danh tính thật sự của họ, những nhân viên quan trọng mà em không thích này, nếu xảy ra chuyện, hàng ngàn đồng nghiệp mất liên lạc rơi vào nguy hiểm, em có thể gánh vác trách nhiệm này sao? "
Lòng A Thành chùng xuống, trống rỗng, rồi lại nặng trĩu, nó khiến cậu khó chịu nhíu chặt lông mày. Cậu vẫn là chưa hiểu rõ về Minh Lâu. Không có gì khiến A Thành sợ hơn việc nhận ra điều này. Cậu ở bên cạnh anh, nhưng anh vẫn lẻ loi một mình.
Khẩu súng rời khỏi trán A Thành, họng súng lạnh lẽo chạy dọc sống mũi thanh tú, lướt qua đôi môi đang mím nhẹ, từng li từng tí rơi xuống, cuối cùng để dưới cằm, họng súng hơi nâng nhẹ nhưng không chứa địch ý.
"Hứa với anh, đừng quan tâm Độc Xà là ai, hắn đã làm gì, có kết quả gì. Bắt đầu từ hôm nay, chỉ làm những gì em nên làm và phải làm."
A Thành nghiêng đầu qua một bên né tránh, cậu không muốn nói ra cảm xúc lúc này, nhưng Minh Lâu đang đợi câu trả lời của cậu. Cuối cùng cậu nhìn Minh Lâu nói:"Em hứa với anh, nhưng mà, em không thể làm được."
Câu trả lời này hoàn toàn dập tắt sự kiên nhẫn của Minh Lâu, hai người họ cuối cùng không còn gì để nói. Chốt an toàn của súng bị kéo ra, ngón tay Minh Lâu kề sát cò súng, họng súng nâng cằm A Thành lên, cơ quan trong súng thôi động từng phút.
A Thành thoáng nhìn chiếc đồng hồ lớn, kim giờ và kim phút từ từ chỉ đến bốn giờ. Cậu dường như hiểu tại sao Minh Lâu lại chọn ở đây.
Bánh răng lâu năm,"Rắc" một tiếng vang nhỏ, đến giờ.
Tiếng chuông vang lên. Hàng trăm con chim bồ câu sống trong tháp chuông giật mình, rung rinh đám lông trắng xóa, chúng bay ra từng đàn từ mái nhà, kéo dài vô tận, giống như một trận tuyết dày bị gió bắc thổi qua.
Tiếng súng vang lên cùng với tiếng chuông. Trong nháy mắt đó, A Thành xoay người tránh viên đạn, đá khẩu súng trên tay Minh Lâu lên không trung.
Khi người vừa tiếp đất, cậu giơ tay bắt lấy khẩu súng, nhưng trước khi cậu giữ chặt nó đã bị Minh Lâu bắt lấy cổ tay, vặn một cái, khẩu súng rơi ra.
Vết thương trên cánh tay của A Thành vẫn chưa lành, cậu không dám dùng sức, cậu trở tay khóa cổ tay Minh Lâu, thừa dịp anh muốn rút ra, dùng một cú đá trở lại, Minh Lâu nghiêng người nắm lấy cổ chân của cậu.
Cậu mượn sức trên tay anh xoay người vào không trung, Minh Lâu đứng yên, mủi chân lướt qua cúc áo của anh, hạ cánh nhẹ nhàng cách đó hơn năm bước.
Động tác lưu loát, linh hoạt tựa như một chú chim én, nhưng Minh Lâu nói: "Quá khoa trương, lưu lại quá nhiều sơ hở cho đối thủ ra tay."
Minh Lâu vẫn không đánh trả, A Thành biết, sự bất quá ba, anh sẽ không nhường cậu nữa.
Quả nhiên, ngay khi Minh Lâu ra tay, nhanh như gió, sắc như dao, không thể tránh né, mấy chiêu đơn giản A Thành vẫn tiếp ổn, nhưng chỉ có thể phòng thủ không thể phản công, cứ như vậy bị ép đánh đến tầng trên cùng.
Cơ thể áp sát vào bức tường cao bằng nửa người, A Thành đổi hướng dọc theo bức tường, vừa chống đỡ vừa tránh né, một nắm đấm lạnh lùng vụt đến, cậu cúi người tránh thoát, phát hiện ra khoảng trống, ra tay khóa cổ họng anh.
Cậu đánh cược Minh Lâu quan tâm đến vết thương của cậu, sẽ không ra tay tàn nhẫn. Xem như có chỗ dựa vào.
Nhưng điều này lại là đòn trí mạng, không thể không phòng. Minh Lâu hiểu được điều đó, giữ chặt cổ tay A Thành, dùng dao đánh vào khuỷu tay cậu, rồi kẹp cậu vào giữa cánh tay, nói: "Em khá giỏi đó, học được cách xuống tay vào điểm yếu của đối phương." Cánh tay anh siết chặt, A Thành dường như muốn tắt thở. "Đối phương sẽ quan tâm đến vết thương của em sao?"
A Thành giãy không ra, đạp vài bước lên mặt tường, bay nửa người lên không trung, xoay người ra phía sau Minh Lâu, kẹp cổ anh. Minh Lâu hơi xoay người cúi xuống, tay nắm vai cậu ném đi
Cú ném ra bên ngoài bờ tường, bên dưới là khoảng không, A Thành nắm lấy mép tường bằng cả hai tay, phóng người trở lại bức tường. Còn chưa đứng vững đã bị trúng một cú vào đầu gối, đau đớn ngã xuống.
Những con chim bồ câu đã mệt mỏi, lần lượt đậu trên đỉnh tòa nhà, trên đầu tường, xì xào bước thong thả nhìn xung quanh.
A Thành nghiêng người cuộn mình trên mặt đất không đứng dậy, hai tay ôm đầu gối.
Minh Lâu phủi bụi trên áo khoác, nắn lại cổ áo, đi vài bước, cúi người nhặt súng, ngẩng đầu nhìn trời, không quay đầu lại, chỉ nói: "Có thể làm được hay không, anh cho em thời gian để suy nghĩ, trở về sao chép quy tắc hành động một trăm lần rồi trả lời anh. "
"Em sẽ bị lộ." A Thành chịu đựng cơn đau nói. Việc để lại ghi chép trong quá trình hành động là điều tối kỵ.
Minh Lâu xoay người, nhìn xuống cậu. "Muốn đi theo Độc Xà, thì sợ gì bại lộ." Nói xong liền bỏ đi.
A Thành thử đứng dậy, sau đó ra vẻ đau đớn kêu "Ai u" một tiếng, Minh Lâu không dừng lại. Cậu nhìn thấy bóng dáng đó biến mất sau cánh cửa, cậu cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu. Vùng cấm vẫn còn đó, nhưng trong khoảnh khắc Minh Lâu hạ gục cậu, nó không còn nghiêm ngặt như vậy nữa.
Ba ngày sau, Thanh Từ đưa chú Lê lên chuyến tàu liên tỉnh, toa số 13, có hai chỗ ngồi liền nhau.
Vẫn còn sớm trước khi rời nhà ga, Thanh Từ sắp xếp hành lý xong xuôi, ngồi bên cạnh chú Lê một lúc.
"Nhanh thật." Chú Lê nhìn về phía Thanh Từ, hai tay giơ lên nửa người nói: "Cậu lúc đó chỉ bằng chừng này.".
"Đã lớn như vậy, lần trước khi gặp mặt, tôi đã không nhận ra."
Thanh Từ cúi đầu cười nhẹ nói: "Chú Lê, đại ca bảo tôi dặn dò chú lần nữa, trước khi sự thành, đừng vội vàng rời đi, một mình chú rất nguy hiểm."
Chú Lê giơ tay ngăn cản lời cậu: "Bên người vốn đã không có mấy người đắc lực, còn phải phái người đi bảo vệ tôi, không cần thiết." Ông quay đầu nhìn về phía sân ga, ngọn đèn ngoài cửa sổ trơ trụi, lời ít ý nhiều nói: "Huống chi chuyện này, như thế nào mới tính thành? Nếu là cả đời, các cậu tính bảo vệ tôi cả đời hay sao?"
Thanh Từ im lặng một lúc, nói: "Sau này làm sao để tìm chú?"
Một nụ cười hiện trên khóe môi chú Lê. "Tôi trở lại Lương Hà."
Thanh Từ hơi ngạc nhiên. "Là cố hương?"
Chú Lê lắc đầu thở dài. "Khi tôi đến Trạm liên lạc Lương Hà, cậu còn chưa sinh ra. Ban đầu, chỉ có một mình tôi trong cái sân nhỏ đó, khi Độc Xà đến, tôi đã ở đó hơn mười năm. Lớn tuổi rồi thường hoài niệm."
Thanh Từ cau mày. Nhiều lúc vừa nhắc đến Lương Hà, chân như bước lên khoảng không rồi rơi xuống, cũng không biết bên dưới là gì, trong lòng cũng không thể buông bỏ. Cậu dần hiểu được, không phải ký ức tuổi thơ bị xóa nhòa mà là chính cậu hoàn toàn không có ký ức đó.
Chú Lê nhìn cậu, vỗ lên tay cậu an ủi. "Trận tấn công đó làm cậu sợ hãi, phải không?"
Thanh Từ cụp mắt xuống không nói gì. Cậu trong mộng đã nhìn thấy cái đêm cuối cùng ở Lương Hà, hỗn loạn, sụp đổ, chạy trốn, cơn mưa lớn lúc bình minh, con thuyền trên mặt nước, cây sậy trắng trên bờ, giữa lúc kinh khủng vẫn luôn được nắm chặt, trong sự bất an của kẻ khác lại có hơi ấm khiến người ta say mê, là lòng bàn tay của người đó, là máu của người đó, đó là ánh sáng của cậu, là hòn đảo đơn độc của riêng cậu.
Khi tỉnh dậy sau giấc mộng, cậu thường xuyên cảm giác được, quãng thời gian họ bị bỏ lại bên bờ sông đêm hôm đó, cậu vẫn đang bám vào khúc gỗ nổi, vẫn đang nắm tay người đó. Bầu trời vẫn mịt mù khói bụi, con sông vẫn đang chảy máu.
Hình ảnh lấy ra từ trong ký ức cậu, dừng lại ở một thời không mà cậu không thể quay về, vĩnh viễn nằm yên, không ai có thể cứu được hai người bị mắc kẹt bên trong. Trừ phi, cậu nhớ được nơi ở trong thời không đó.
Nhưng mà, cậu không nhớ.
"Nơi đó không đáng sợ như vậy." Giọng chú Lê vang lên, bình thản rõ ràng: "Không phải chỉ có tôi muốn trở về. Độc Xà nói, ngày đầu tiên đến Lương Hà, gặp một trận mưa lớn, rơi suốt ba năm vẫn không thấy trời trong, nhưng ba năm đó, là quãng thời gian tuyệt nhất trong cuộc đời cậu ấy."
"Cậu ấy nói sau này nhất định phải trở về một lần, mang cậu đi theo."
Ngày hôm đó Thanh Từ đứng trên sân ga, nhìn vào ô cửa sổ nhỏ hình vuông của chú Lê dần rời khỏi tầm mắt, lần đầu tiên cậu đối với tương lai của mình và Minh Lâu có một loại khát khao mơ hồ, bọn họ còn có thể có một tương lai rất dài, cậu chưa bao giờ nghĩ xa như vậy.
Đó là tin tức cuối cùng của chú Lê trên đời.
Đêm hôm đó trời mưa, đoàn tàu dừng lại, cửa toa 13 trượt mở, một mỹ nữ đi lên, cổ áo cao dựng thẳng, vành nón buông xuống, khăn quàng cổ che mặt chỉ chừa một đôi mắt xinh đẹp.
Người phụ nữ đi qua toa hành khách trong bóng tối, đi tới bên cạnh chú Lê, găm một con dao vào tim ông, ra tay quả quyết tàn nhẫn, không có một giây lơi lỏng. Con dao vẫn găm ở ngực, không có một giọt máu đổ cũng không kịp phát ra tiếng động.
Khi Uông Mạn Xuân bước ra cửa xe, có một chiếc ô che trên đầu cô. Cô ta nói: "Nhân chứng đã giải quyết, còn chứng cứ mà anh nói đâu?"
"Gấp cái gì, người cần chứng cứ này nhất cũng không phải chúng ta." Vương Thiên Phong nói.
Uông Mạn Xuân hừ lạnh: "Đừng giở trò." Nói xong, bung ô đi vào làn mưa.
Đêm đó A Thành trở lại phục mệnh Minh Lâu trong một căn hộ. Căn hộ này tiếp giáp với Thông tấn xã Quốc gia, cửa sổ sát đất trong phòng khách đối diện tòa nhà sáng đèn suốt đêm.
Lần đầu tiên A Thành hỏi Minh Lâu về Vương Thiên Phong. Cậu nói: "Có một người, em không nên hỏi, nhưng em không thể không hỏi."
Minh Lâu đứng trước cửa sổ sát đất, bình tĩnh nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ. "Điều không nên hỏi nhất em không phải cũng đã hỏi."
A Thành do dự một lúc, cuối cùng hỏi một câu mơ hồ: "Vương Thiên Phong, cùng một đường với chúng ta sao?"
Khi chú Lê nhắc tới vụ tấn công kia, cậu lại nhớ tới buổi sáng hôm đó, cậu bị ẩm lên thuyền, cậu trèo lên lan can, muốn quay lại bên cạnh người đàn ông trên bờ.
Trên thuyền có người muốn kéo cậu từ trên lan can xuống, cậu tránh được, trong phút chốc liền nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn, khuôn mặt đó làm cho cậu bất an.
A Thành không ngờ rằng câu trả lời không bí mật như cậu nghĩ, Minh Lâu nói: "Không phải cùng một đường, nhưng cũng không ngại đi cùng nhau một đoạn."
"Là do em nghĩ nhiều." A Thành khẽ cúi đầu. Dường như cậu đã vượt quyền, cậu không có tư cách nghi ngờ phán đoán của Minh Lâu, cậu chỉ là không yên tâm, điều này khiến cậu ray rứt, nhưng dù Minh Lâu nói vậy, cậu vẫn không yên lòng.
Cậu đứng lặng sau Minh Lâu một lúc, nhặt áo khoác trên ghế sô pha lên mặc vào, định rời đi.
"Anh đã nói gì?" Nghe Minh Lâu hỏi, A Thành đứng lại, Minh Lâu quay lại nhìn cậu. "Em có chuyên tâm nghe anh nói không?"
"Anh nói không phải là một đường..."
"Anh nói chuyện trước vấn đề này."
A Thành đột nhiên nhớ lại, khi cậu đến Minh Lâu hình như đã nói về cái gì đó, cậu nhất thời không có nghe rõ, cậu đã quá bận tâm đến chuyện của Vương Thiên Phong. Có lẽ Minh Lâu nhận thấy sự lơ đãng của cậu nên ngay từ đầu đã có chút tức giận.
"Anh nói từ hôm nay trở đi, em không cần phải..." Cậu dừng lại sau khi nhớ ra.
"Không cần quay lại Mộ Quang Lý." Minh Lâu lặp lại một lần nữa, còn nói, "Lương Trọng Xuân đã thu dọn đồ đạc ở đó, ngày mai anh sẽ mang đến đây".
A Thành còn có điều muốn hỏi, nhưng lại không biết phải hỏi như thế nào. Trời gần sáng, ly cà phê trên bàn vẫn còn nóng,
Minh Lâu không có vẻ như muốn rời đi.
"Nghe hiểu chưa?"
"Đã hiểu."
Không hiểu. Minh Đài ở nhà một mình sao? Đúng rồi, Minh Đài trọ ở trường, thỉnh thoảng ở nhà cô Tô giáo viên chủ nhiệm. Đã có kinh nghiệm một lần, A Thành mơ hồ cảm thấy tốt nhất không nên nhắc tới Minh Đài vào lúc này.
"Kết thúc công việc." Minh Lâu nhếch khóe môi, nó chỉ trong một giây, dưới ánh đèn đẹp đến hư ảo.
"Vâng." A Thành trả lời.
Sau này mỗi ngày đều như vậy sao? Cậu xoay người bước ra khỏi phòng khách một cách cứng ngắc, cậu nghe thấy người phía sau nói gì đó, xem đường, cùng lúc bị chiếc ô dựa vào cửa làm lảo đảo.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- [Lâu Thành] Thập Bát Tương Tống
- Chương 9